Cảnh sát nhanh chóng có mặt, sau khi biết chuyện gì xảy ra, cảnh sát cũng cạn lời.
Tôi không ngờ đứa trẻ này lại có thể quá mức như vậy.
Camera giám sát rõ ràng đã ghi lại cảnh cậu ta đốt quần áo bằng khói.
Tôi còn thấy cậu ta cầm điện thoại của vị đại ca kia khi hai người họ đi ra ngoài.
Khi họ rồi đi thì nó còn nhổ vào chỗ ngồi của họ hai lần.
Lúc này cảnh sát cũng nhìn cậu ta với ánh mắt khinh thường, nhưng cậu ta vẫn tỏ ra không hề sợ hãi.
" Ai bảo anh ta mắng tôi? Mẹ tôi nói rồi, không phải chỉ là hỏng cái điện thoại thôi sao?"
Nói xong cậu ta quay lại nhìn tôi:
" Đi trả tiền đi.
"
Lúc đó tôi không có phản ứng gì, chỉ đứng nhìn khuôn mặt có phần thiếu kiên nhẫn của Vương Tử Thần.
" Nói chuyện với dì đấy, Diệp Thanh Thanh, dì không phải mẹ đỡ dầu của tôi sao? Đi trả tiền đi, tôi còn về chơi game.
"
Tôi nở một nụ cười trên môi: " Tại sao tôi phải trả tiền cho cậu?"
" Chỉ vì dì không có con cái, tôi lại là con đỡ đầu của dì, là người chu cấp cho dì lúc tuổi già.
"
" Dì đừng có nói lung tung nữa.
Mẹ tôi nói từ nay tiền của dì sẽ là của tôi.
Sao bây giờ dì còn không đưa cho tôi thứ gì đi.
"
Mọi người có mặt ở đây đều choáng váng khi nghe những lời nói này.
Ngự Chi Ngọc cũng có chút xấu hổ, không ngờ con trai mình lại trực tiếp nói ra điều đó.
Tôi mỉm cười nhìn họ:
" Tôi là mẹ đỡ đầu của cậu, không phải là mẹ ruột của cậu.
"
" Hơn nữa tôi cũng không cần con cái nuôi dưỡng lúc tuổi già, nên cậu không cần lo lắng.
"
Vương Tử Thần không ngờ rằng tôi lại từ chối cậu ta trước mặt nhiều người như vậy nên cậu ta lập tức tức giận.
" Mẹ kiếp, con khốn này, một người không thể sinh con như bà đang nói cái gì vậy?"
" Nếu tôi bảo bà đưa tiền cho tôi thì tốt nhất đưa tiền cho tôi càng sớm càng tốt.
Bà có nghe thấy không?"
" Tôi còn phải chạy về chơi game, nếu bà chậm trễ, về già tôi sẽ giết chết bà, tuyệt đối sẽ không quan tâm đến bà.
"
Ngư Chi Ngọc vừa nghe cậu ta nói liền trực tiếp đánh cậu ta.
" Con đang nói cái gì? Thanh Thanh, Tử Thần không có ý xấu, thằng bé không phải còn nhỏ sao?"
Tôi hất tay cô ấy ra khỏi mình.
" Nhỏ? Cô nghĩ bây giờ cậu ta không biết gì? Nó đã học cấp hai rồi.
"
" Chỉ còn hai năm nữa thôi là cậu ta có thể chịu trách nhiệm pháp lý rồi.
"
" Nói cách khác, cô cho rằng nó còn nhỏ nhưng bây giờ nó đã coi thường tôi như vậy, tôi cũng không cần thiết ở chỗ này thêm nữa.
"
Nói xong tôi trực tiếp kéo Lâm Mộc đứng dậy, ba người rời đi.
Tốt nhất là để ba người họ yên, còn chuyện thì tự mình giải quyết đi.
Sau khi Lâm Mộc đi ra, cô ấy vẫn còn choáng váng.
" Thanh Thanh, cậu cảm thấy Vương Tử Thần sao lại nói những lời như vậy chứ? Ai dạy cậu ta những lời này?"
" Còn có thể là ai nữa? Đó chính là những gì mẹ anh ta dạy đó.
"
Tôi giận giữ trả lời.
" Chi Ngọc? Không có khả năng cô ý dạy nó nói những lời nói đó chứ?"
Lâm Mộc từ nhỏ đã tương đối đơn thuần và là một cô gái ngoan điển hình.
Tôi dừng lại, thở dài, nói đầy ẩn ý.
" Tóm lại, Ngự Chi Ngọc bây giờ rất khác ngày xưa.
"
" Những lời nói mà Vương Tử Thần nói, cậu cảm thấy nếu một được trẻ không được người khác dạy dỗ có thể nghĩ được nhiều như vậy sao?"
" Còn nữa, cậu không cảm thấy đứa nhỏ này không chỉ là nghịch ngợm mà tích cách nó cũng có vấn đề sao?"
Nhìn Lâm Mộc do dự, tôi biết cô ấy vẫn luôn giấu tôi điều gì đó.
Sau khi tôi hỏi đi hỏi lại, cô ấy đã kể cho tôi nghe.
" Trước đây tớ đã muốn nói cậu nhưng lại không dám vì sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chúng ta.
"
" Trước khi chúng ta ăn cơm tối, Tử Thần đã có mấy hành động không tốt với Tiểu Hàn, tớ đã nhắc nó hai lần nó đều không nghe.
"
" Cậu không chú ý tới hiện tại tớ không cho Tiểu Hàn liên lạc với nó sao?"
Tiếu Hàn là con gái của Lâm Mộc, hiện tại đang học lớp 6.
May mắn thay, con bé nhặt hết ưu điểm của hai vợ chồng Lâm Mộc nên lớn lên rất xinh xắn.
Tôi đã rất tức giận sau khi nghe được điều này:
" Tại sao cậu không nói với tớ trước?"
" Ồ với tính cách của Tiểu Ngư, tớ nghĩ cũng không sao cả, từ về sau tránh cậu ta ra là được.
"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
" Chúng ta cần phải cách thật xa.
May mắn là hai đứa nó không học ùng trường.
'
" Tớ đã nghĩ ra cách cậu không cần lo lắng.
"
" Lần này tốt nhất là cậu phải nghe lới tớ, từ nay về sau, cậu nhất định phải đưa Tiểu Hàn đi học, không được cách con bé quá xa, cậu không thể để nó đi một mình.
'
Vừa rồi tôi có loáng thoáng nhận ra cậu ta đã nhìn Tiểu Hàn một cách không dúng mực, nhưng tôi lại không coi trọng nó lắm.
Chỉ là những lời Lâm Mộc nói ban nãy làm tôi nổi da gà.
Vương Tử Thần là một con quỷ, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì.
Lâm Mộc hiếm khi thấy tôi nói chuyện nghiêm túc như vậy nên cố ấy rất nghiêm túc gật đầu.
" Đừng lo, tớ nhớ rồi.
"
Vì vậy, tôi đã đưa ra cho cô ấy vô số chỉ dẫn và hướng dẫn một lúc lâu trước khi để họ bắt taxi về nhà trước.
Tôi không quan tâm Ngự Chi Ngọc sẽ mất bao nhiêu tiền, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là làm mọi cách khiến Vương Tử Thần phải trả giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...