Triệu Nghị không nói chuyện, thời cuộc kinh thành đến nay đã loạn như vậy, người nhìn chằm chằm Triệu gia rất nhiều, ai biết được đây có phải là một cái bẫy hay không.
Nhưng tính cách Triệu Nghị giống với phụ thân Triệu Nguyên Giáp của hắn, ôn hòa đoan chính, biết đạo lý có ơn phải trả, chắp tay nói.
“Ơn cứu mạng của tiểu thư, ngày khác nhất định báo đáp.” Kỳ quái chính là, hắn đối với Tưởng Nguyễn có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, cảm thấy tiểu cô nương này sẽ không làm gì bất lợi với Triệu gia.
Hắn có rất nhiều câu hỏi, nhìn thấy nụ cười trên mặt Tưởng Nguyễn lại nuốt vào, những vấn đề kia, đến trong sảnh, Triệu Quang với mấy người bá phụ của hắn tự nhiên sẽ hỏi tới.
Triệu Nghị mang theo bốn người một đường đi tới phòng khách phủ tướng quân, so với Tưởng phủ tinh xảo mềm mại, phủ tướng quân càng lộ ra khí thế huy hoàng, nhìn thị vệ trong phủ cũng rất oai phong mạnh mẽ.
Lúc bốn người Tưởng Nguyễn đi qua, đều không nhịn được mà lặng lẽ nhìn sang.
Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ đều căng thẳng, cả đoạn đường thân thể Chu ma ma vẫn đang khẽ run, trong lòng Tưởng Nguyễn bật cười, Triệu Quang vì nàng đến mà tốn một phen tâm tư, thị vệ nơi này đối với nàng như chuẩn bị gặp phải đại địch, nghĩ đến quả thật có vài phần bản lĩnh.
Tới trước sảnh, Triệu Nghị dẫn đầu đi vào trước.
Triệu Quang ngồi ở chính giữa, cả người tự nhiên mà phát ra khí thế của một đại tướng, đó là sự áp bách của người đã vô số lần trải qua huyết tẩy của chiến trường, khiến người quả thật khiếp sợ.
Triệu Nguyên Giáp đoan chính chững chạc, Triệu Nguyên Bình khôn khéo cơ trí, Triệu Nguyên Phong tiêu sái không câu nệ, ba người con trai Triệu gia nhìn vào cũng không phải là vật trong ao.
Triệu Nghị sải bước đi tới, ngón tay không dấu vết ra dấu với mấy người trong phòng, đó là ám hiệu của bọn họ, ý là không có nguy hiểm.
Triệu Nghị nói với người bên ngoài.
“Cô nương, mời tiến vào.”
Tưởng Nguyễn nhấc chân đi vào phía trong.
Phụ tử Triệu Quang cũng cau mày nhìn về hướng cửa, nhìn thấy từ bên ngoài một thiếu nữ y phục đỏ rực chậm rãi tiến vào.
Một thân y phục màu mận đỏ thêu hoa văn tứ hỉ như ý, làn váy dài chấm đất được thêu bằng lụa mỏng với những họa tiết uốn lượn được thêu từ sợi tơ vàng nổi bật trên nền váy đỏ, áo khoác ngoài mỏng như cánh ve điểm xuyết hoa văn tứ hỉ như ý.
Tóc dài được búi vô cùng độc đáo tùy ý rơi xuống như lụa, trên cổ tay đeo chiếc vòng tay được làm từ hổ phách và thanh kim thạch, lưng thắt dải lụa mềm, bên trên treo một túi thêu như ý, chân mang một đôi giày hoa thêu hồ điệp.
Thiếu nữ này nhiều nhất cũng chưa đến mười một mười hai tuổi, lại có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ngũ quan tinh xảo vô cùng, nhưng lại không lộ vẻ phù phiếm, ngược lại có sự trầm ổn.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất cũng không phải cái này.
Nàng mỉm cười từng bước tiến vào phía trong.
Triệu Quang khiếp sợ nhìn nàng, ba người con trai cũng chợt ngồi thẳng người, chăm chú nhìn nàng.
Nàng từng bước một càng ngày càng gần, Triệu Quang chợt đứng lên, hai mắt trừng lớn, môi không ngừng run rẩy, thấp giọng gọi một tiếng.
“Mi nhi.”
Ba người Triệu Nguyên Giáp cũng đã sớm trợn mắt há miệng.
Giống, quá giống.
Dung mạo này quá giống với Triệu Mi.
Mặc dù Tưởng Nguyễn chỉ nhận sáu bảy phần dung nhan của Triệu Mi, nhưng ở phủ tướng quân nam nhân nhiều, mà Tưởng Nguyễn lớn lên quả thật quá giống với Triệu Mi.
Ba người Triệu Nguyên Giáp đã nhiều năm không gặp Triệu Mi, nhưng Triệu Mi trong trí nhớ, chính là ở độ tuổi này, thích mặc một thân y phục đỏ rực, nhiệt tình như lửa, vừa cười vừa chạy, quấn lấy mấy vị ca ca cùng nhau cưỡi ngựa.
Người đã không còn, gương mặt ấy bị niêm phong mãi mãi trong đầu, hôm nay nhìn thấy Tưởng Nguyễn, lại có cảm giác như gặp lại cố nhân.
Mà nhận phải chấn kinh mạnh nhất, không ai có thể hơn Triệu Quang.
Ông động động khóe miệng, một câu cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng lướt qua, thu hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt.
Đối với Triệu gia, thật ra kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không thật sự có tiếp xúc.
Mà khi nàng còn bé, Triệu Mi thường nói với nàng chuyện ở phủ tướng quân, kể về ông ngoại thô kệch cố chấp, mấy vị cữu cữu tính cách khác nhau, quãng thời gian vui vẻ sống cùng với những vị huynh đệ phụ mẫu này.
Cho dù chỉ là miêu tả, Tưởng Nguyễn cũng có thể tưởng tượng được đó là một bức tranh vô cùng mỹ mãn.
Khi đó Tưởng Nguyễn luôn hỏi Triệu Mi.
“Vì sao ngoại tổ phụ không đến thăm chúng ta?”
Trên gương mặt Triệu Mi sẽ xuất hiện vẻ buồn rầu.
“Là nương không tốt, nương đã phạm sai lầm, không đáng được bọn họ tha thứ.”
Trước kia không hiểu ý của Triệu Mi, hôm nay nghĩ lại, đó chỉ là một người phụ nữ có nội tâm khổ sở buồn rầu mà thôi.
Trên đời này có chuyện gì thê thảm hơn so với từ bỏ thân nhân, mới phát hiện phu quân là lang sói?
Nàng sinh ở nhà văn thần, quen với cuộc sống đấu đá lẫn nhau, còn Triệu Mi trước đây ở phủ tướng quân ngay thẳng chính trực, có cái gì không hài lòng thì sảng khoái ra đấu một trận.
Đáng tiếc kiếp trước đến cuối đời, nàng cũng không có cơ hội gặp lại người của phủ tướng quân, chỉ nhận được tin tức cả nhà bọn họ bị chém đầu.
Ngày hôm nay ở kiếp này, nàng đã chân chân thực thực đứng trên đất của phủ tướng quân.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Triệu tướng quân.”
Một câu “Triệu tướng quân”, kéo suy nghĩ của Triệu Quang về.
Thiếu nữ trước mắt, dáng vẻ đúng là giống Triệu Mi vô cùng, nhưng nhìn kỹ lại thì không hẳn như vậy.
Bề ngoài Triệu Mi nhiệt tình như lửa, nhưng thật ra tính tình ôn hòa mềm mại, có sự hồn nhiên ngây thơ không rành việc đời.
Mà thiếu nữ này, rõ ràng cũng là váy đỏ, màu đỏ của lửa, nhưng mặc lên lại mang đến cảm giác mát lạnh của băng đá.
Trong mắt nàng, chỉ thấy sự thâm trầm và tang thương không hợp với tuổi.
Mặc dù nàng cười dịu dàng, nhưng tính cách, quá lạnh, quá lạnh.
Nàng không phải Triệu Mi.
“Cô nương là ai?” Tính tình Triệu Nguyên Phong nóng nảy nhất đứng lên.
“Vì sao dáng vẻ lại giống tỷ tỷ ta như vậy?”
Trong mấy người con trai của Triệu gia, tình cảm của Triệu Nguyên Phong và Triệu Mi là tốt nhất.
Triệu Nguyên Giáp lớn hơn Triệu Mi mười mấy tuổi, trước giờ đều là huynh trưởng thân thiết, mà Triệu Nguyên Bình thông minh cơ trí, ngày thường mặc dù cưng chiều Triệu Mi, những cuối cùng vẫn không biết dỗ nàng vui vẻ như thế nào.
Chỉ có Triệu Nguyên Phong, tính tình tỷ đệ hai người đều là nhiệt tình không thích bị trói buộc, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, cưỡi ngựa trèo cây với nhau, tình cảm của Triệu Nguyên Phong và Triệu Mi tốt như vậy, hôm nay chợt nhìn thấy Tưởng Nguyễn, trong lòng tự nhiên kích động không thôi.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn hắn một cái.
“Tiểu cữu cữu?”
Triệu Nguyên Phong như bị sét đánh, lui về phía sau hai bước, chỉ vào Tưởng Nguyễn nói.
“Ngươi gọi ta là cữu cữu?”
Biểu cảm của Triệu Nguyên Giáp và Triệu Nguyên Bình nhất thời thay đổi, không thể tin nhìn Tưởng Nguyễn, thân thể Triệu quang cũng chấn động vô cùng.
Tưởng Nguyễn bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Con là người dùng danh nghĩa Triệu gia phát cháo miễn phí, cũng là đích trưởng nữ của Tưởng gia, Tưởng gia Tưởng Nguyễn.”
Nàng lại cười nói.
“Theo như quan hệ thân sơ, con nên hành lễ với mọi người.” Nàng nhẹ nhàng thi lễ, nói.
“Nguyễn nương bái kiến ngoại tổ phụ, đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tiểu cữu cữu.”
Triệu Nghị luôn bàng quan rốt cuộc kêu lên.
“Ngươi là con gái của cô cô?”
Hắn luôn biết cha hắn có một vị muội muội, hắn có một cô cô, nhưng vị cô cô này lại là kiêng kị không thể nhắc tới của Triệu gia, thời điểm hắn sinh ra, cô cô đã không còn ở trong phủ, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp vị cô cô này.
Hắn chỉ từ miệng của vú em và ma ma biết được một chút.
Hôm nay vị cô nương đã từng cứu hắn một lần, lại là con gái của cô cô?
Tưởng Nguyễn nhìn về phía hắn.
‘‘Cực khổ rồi, đại biểu ca.”
Cha con Triệu gia đều nhìn nàng, khiếp sợ không nói một lời.
Liên Kiều xoa nhẹ bàn tay của Chu ma ma, Chu ma ma hiểu ý, xông lên phía trước quỳ khóc nói.
“Lão gia, lão gia, ngài còn nhớ nô tài không? Lúc đầu chính là lão gia và phu nhân để lão nô theo tiểu thư đi Tưởng gia!”
“Chu ma ma?” Triệu Quang sửng sốt một chút, lúc trước Triệu Mi khăng khăng gả vào Tưởng gia, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Triệu gia, ngày đó thời điểm thu thập hành lý rời phủ, hắn và phu nhân gọi Chu Anh trong phủ tới, để cho Chu Anh đi theo bên người Triệu Mi.
Thoáng một cái đã mười mấy năm qua đi.
“Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?” Triệu Quang nhíu mày, lúc trước Chu ma ma rời đi là một người hoàn hảo, hôm nay nhìn thấy, lại biến thành một người mù, thân thể nhìn qua cũng không tốt, tựa hồ là dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi.
“Là bị người nhà họ Tưởng tâm địa ác độc hại ra nông nỗi này,” Chu ma ma nói.
“Người nhà họ Tưởng hại tiểu thư, là tiểu tiểu thư nhặt được cái mạng lão nô trở về, người nhà họ Tưởng hại tiểu thư.
không ít, còn muốn hại con của tiểu thư, lão gia, ngài cứu tiểu tiểu thư đi!” Dứt lời, không quan tâm liền dập đầu với Triệu Quang, nhìn vào khiến lòng người vô cùng chua xót.
Tưởng Nguyễn lệnh Bạch Chỉ đỡ Chu ma ma lên, nhìn về phía Triệu Quang.
Biểu cảm Triệu Quang khiếp sợ, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, cắn răng nói.
“Tưởng Quyền!”
“Chính là thân sinh.” Tưởng Nguyễn đạm mạc nói.
“Tướng quân, xin hãy giúp Nguyễn nương.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...