Trong phòng, Kỳ Mạn một tay chống càm, nhìn bàn cờ trước mặt, cờ đen nhìn như lộn xộn bừa bãi, Kỳ Mạn lại xem rất chăm chú.
Ở Đại Cẩm nhiều năm như vậy, bà ta học được rất nhiều tập quán của người nơi đây, ví dụ đánh cờ, tu thân dưỡng tính.
Đây không thể nghi ngờ là một phương pháp rất tốt, khiến bà ta ẩn núp ở phủ thượng thư nhiều năm, mà không hề để lộ một chút sơ hở.
Nhưng bây giờ, lại có hơi khác.
Một người đột nhiên đi vào, người nọ bước nhanh như gió, ngay cả cửa cũng không gõ, động tác hết sức thô lỗ, nhìn có vẻ tức giận lỗ mãng.
Kỳ Mạn giương mắt nhìn, áo choàng xám kéo dài đến chân, mặt không đeo mặt nạ như ngày thường, nửa gương mặt lồi lõm, phối hợp với đôi mắt quỷ dị nhìn qua xấu xí lạ thường.
Đó là Nguyên Xuyên.
Kỳ Mạn vẫn ung dung nhìn gã, không hề vì vậy mà cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn khẽ mỉm cười, nói.
“Hóa ra dáng vẻ ngươi thế này, khó trách phải đeo mặt nạ.”
Giọng bà ta ôn hòa, lại mang theo sự châm chọc sắc bén, khiến người nghe cảm thấy lòng không thoải mái.
Tuy nhiên Nguyên Xuyên không chú ý điểm này, gã chỉ từng bước đi tới, giọng điệu lạnh lùng nói.
“Thánh nữ chết rồi.”
“Ồ.” Kỳ Mạn đưa tay cầm lên một con cờ, nghĩ ngợi chốc lát mới đặt xuống, chỉ nói.
“Ta đã sớm nói rồi, tánh tình nó lỗ mãng, lại bị cưng chìu hư, không biết trời cao đất dày, sớm muộn cũng sẽ gây họa bỏ mạng.”
“Nàng bị Tuyên Ly giết.” Nguyên Xuyên tiến lên một bước, tiếp tục nói.
“Ngươi đã sớm biết Tuyên Ly sẽ giết nàng, không đúng, ngươi cố ý đúng không?”
“Ta cố ý?” Kỳ Mạn như nghe được chuyện cười, nhàn nhạt nói.
“Tại sao ta phải cố ý giết nó?”
“Ngươi là công chúa tiền triều, năm xưa Nam Cương vì người mà diệt, dưới tình huống có thánh nữ, địa vị ngươi sẽ giảm sút, không phải công chúa có thể hô phong hoán vũ năm xưa nữa.
Thánh nữ và ngươi lại bất hòa, ngươi muốn hoàn toàn nắm giữ Nam Cương, thánh nữ chính là đá ngán đường, ngươi muốn trừ khử nàng.” Nguyên Xuyên nói.
“Ngươi đã sớm xem qua thánh chỉ kia, ngươi biết thánh chỉ không ổn, nhưng ngươi lại không nói cho thánh nữ, thậm chí cố ý để mặc nàng thiêu hủy thánh chỉ, bởi vì ngươi biết, chuyện sau khi bị thọt ra, thánh nữ nhất định sẽ bị Tuyên Ly tức giận giết chết, tất cả mọi thứ đều là âm mưu của ngươi!”
Nguyên Xuyên nói một hơi, nhìn chằm chằm Kỳ Mạn, đôi mắt hồ ly xanh biếc hiện giờ đầy oán độc, rất hiển nhiên, bây giờ gã hận không thể giết chết nữ nhân trước mặt.
Gã suy nghĩ cẩn thận hiểu ra điểm mấu chốt, phát giác Kỳ Mạn khả nghi nhất.
Đan Chân và Kỳ Mạn ở một nơi, từng hành vi của Đan Chân sao Kỳ Mạn có thể không biết? Nếu biết, vì sao không nhắc nhở Đan Chân một chút, để cuối cùng Đan Chân chết trong tay Tuyên Ly.
Kỳ Mạn nghe vậy, khẽ nở nụ cười, dời mắt khỏi bàn cờ, dời đến trên mặt Nguyên Xuyên, giống như muốn tỉ mỉ quan sát Nguyên Xuyên một phen, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Đã nhiều năm qua, ta luôn không hiểu, với bản tính của Đan Chân, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí có thể giao thiệp với Tuyên Ly.
Hóa ra bên người còn giấu một kẻ thông minh.
Ngươi nói không sai, chuyện này đúng là có một phần công lao của ta.
Bất quá có một điểm ngươi nói sai rồi, ta không trăm phương ngàn kế làm vậy, chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, ta chưa từng mở phong thánh chỉ kia ra, cũng không biết nội dung trong thánh chỉ.”
Nguyên Xuyên không nói lời nào, sự tức giận không lui.
“Thời điểm Đan Chân thiêu hủy thánh chỉ, ta nhận được tin tức thì đã muộn.
Thánh chỉ đã bị thiêu hủy, truy cứu nữa thì có ý nghĩa gì? Ngày đó ta cũng không biết nhiều như vậy, sau đó thánh chỉ thật sự được công bố, ta biết Tuyên Ly nhất định sẽ tới đòi phần thánh chỉ kia, nhưng thánh chỉ đã bị hủy trong tay Đan Chân, Tuyên Ly nhất định sẽ phát tiết cơn giận của mình.
Đan Chân quá càn rỡ, ngươi ngàn theo trăm thuận với nó, khiến nó không biết trời cao đất dày, cho rằng ai cũng phải tôn sùng nó, nào ngờ trong mắt người Đại Cẩm, nó chỉ như một con kiến hôi thôi.
Với cái tính của nó ngày nào đó sẽ mang họa đến cho Nam Cương, không bằng mượn tay Tuyên Ly để nó nếm chút khổ sở, biết chút ít lợi hại cũng tốt.” Kỳ Mạn than thở.
“Chẳng qua ta không ngờ, phong thánh chỉ kia lại là chiếu thư truyền ngôi của Tuyên Ly, Đan Chân đốt chiếu thư truyền ngôi của Tuyên Ly, đổi thành bất kỳ một hoàng tử nào, cũng sẽ không buông tha cho.
Đan Chân chết trong tay Tuyên Ly, ta không bất ngờ.
Bởi vì đây là cái giá nó phải trả.”
Nguyên Xuyên nhìn bà ta, cắn răng nghiến lợi.
“Nói vậy, ngươi không hề có một điểm sai nào?”
“Cũng không phải,” Kỳ Mạn mỉm cười.
“Bất quá suy cho cùng, ta chỉ tự biết lấy thời thế thôi, kẻ trù mưu phía sau không phải ta.
Ngươi là người hầu trung thành của nó, nghĩ hẳn cũng rõ ràng, chuyện này rốt cuộc do ai đứng sau động tay động chân.”
“Là Tưởng Nguyễn.” Nguyên Xuyên cắn răng nói.
“Không sai,” Kỳ Mạn gật đầu.
“Ta có chút bội phục cô ta, từ lúc mới bắt đầu rơi vào tay chúng ta, cô ta đã diễn kịch, vì đạt được mục đích hiện tại.
Đến hôm nay, ngươi nhìn xem, không uổng phí chút nào, khiến Nam Cương tổn thất một thánh nữ, ngươi nói sổ nợ này, nên hướng ta đòi sao?”
“Ngươi.
Không phải nên bảo vệ cô ta sao?” Nguyên Xuyên đầu tiên có chút nghi ngờ, ngay sau đó liền trở nên cảnh giác.
“Vì sao còn muốn mạng của cô ta?” Kỳ Mạn và Tuyên Ly là đồng minh, Tuyên Ly muốn dùng Tưởng Nguyễn giao dịch với Tiêu Thiều, trước lúc này, tất nhiên phải bảo đảm an toàn của Tưởng Nguyễn.
Nhưng theo ý Kỳ Mạn, hình như không quan tâm Tưởng Nguyễn sống chết.
Chẳng lẽ bà ta không lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không thể ăn nói bàn giao với Tuyên Ly sao.
“Tuyên Ly và ta chưa bao giờ là đồng minh,” Kỳ Mạn nhàn nhạt nói.
“Huống chi ta và Tưởng Nguyễn còn có ân oán cá nhân, nếu ngươi không sợ chết, thuận tiện có thể thay ta giải quyết ân oán này, vì sao ta phải ngăn cản ngươi.
Có điều ta muốn hỏi, ngươi sợ chết sao?”
Nguyên Xuyên đáp.
“Ta chỉ muốn báo thù cho thánh nữ.”
“Đã vậy,” Kỳ Mạn cười nói.
“Thì đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Nguyên Xuyên cười lạnh nhìn Kỳ Mạn.
“Vậy thì cám ơn công chúa.” Dứt lời xoay người rời đi.
Gã cất chứa hận ý với Kỳ Mạn, chẳng qua không nhiều bằng Tưởng Nguyễn thôi, Kỳ Mạn nhiều nhất chỉ là hành động theo thời thế, nhưng Tưởng Nguyễn là chủ mưu mọi chuyện.
Huống chi khi còn tại thế Đan Chân đã muốn giết Tưởng Nguyễn, nay Đan Chân không còn, mình giết Tưởng Nguyễn, cũng là thay nàng ấy hoàn thành một tâm nguyện.
Kỳ Mạn nhìn bóng lưng Nguyên Xuyên đi xa, nụ cười trên mặt dần dần phai đi.
Lời bà ta vừa nói mấy phần thật mấy phần giả, Tưởng Nguyễn xác thật là người sắp đặt mọi chuyện, tuy nhiên bà ta lại không hẳn chỉ là kẻ thuận nước đẩy thuyền.
Từ lâu bà ta đã đoán được phần thánh chỉ kia không hề đơn giản, không phải vì gì khác, mà là một loại trực giác.
Dầu gì ở phủ thượng thư bà ta từng chung sống với Tưởng Nguyễn một thời gian rất lâu, Tưởng Nguyễn này, càng muốn làm gì, bề ngoài càng không có một chút sơ hở nào.
Nàng bị bắt đi vốn là một chuyện khác thường, Kỳ Mạn đoán được nhất định Tưởng Nguyễn có kế hoạch gì đó, có lẽ thánh chỉ có điều quái lạ, bà ta không nói gì, bởi vì bà ta cũng muốn mạng Đan Chân.
Chỉ khi Đan Chân chết, ngày sau hoàng tộc Nam Cương mới sẽ chỉ có một công chúa danh chính ngôn thuận là bà ta mà thôi, chỉ mỗi bà ta mới là người hoàng gia cao quý bất khả xâm phạm.
Về phần Tưởng Nguyễn, Kỳ Mạn từ từ nâng môi, vì sao lại muốn nàng chết, đại khái vì, nếu như Tưởng Nguyễn chết, con trai của nữ nhân kia, sẽ cảm thấy đau khổ đến tê tâm liệt phế.
Bà ta biết Tiêu Thiều đối với Vương phi yêu thương có thừa, nỗi đau mất đi người thương, bà ta muốn trả thù Thái tử Hồng Hi và Hướng Tiểu Viên, muốn con trai bọn họ cũng nếm thử tư vị này.
Kỳ Mạn không chú ý tới, gương mặt cúi gầm của tỳ nữ câm khom người quét tước trong phòng thoáng ngưng đọng, ngay sau đó khôi phục vẻ ngu si hèn yếu ngày thường, bưng nước dơ ra ngoài.
Tưởng Nguyễn ngồi trên giường, giấu kỹ thuốc viên an thai trong tay áo, mấy ngày nay tỳ nữ câm đưa tới không ít thuốc viên an thai, vì không bị người khác chú ý, nên thuận lợi hơn.
Nàng dần dần bắt đầu chắc chắn, tỳ nữ câm thật sự không có tâm tư xấu đối với mình, mấy ngày nay luôn giúp nàng che giấu, đề phòng không bị người khác biết.
Tưởng Nguyễn đã mang thai được mấy tháng, dần lộ rõ hơn, mà tận nay nàng vẫn chưa bị phát hiện rằng đang có thai, đủ để thấy tỳ nữ câm và nàng phối hợp không chê vào đâu được.
Tỳ nữ câm cũng có ý thức thêm đồ bồi bổ vào thức ăn của Tưởng Nguyễn, đều làm rất kín kẻ.
Vừa sửa lại tay áo, đã nhìn thấy tỳ nữ câm bưng một chậu nước vào, ngay sau đó đóng cửa lại, giả vờ như muốn lau mặt cho nàng.
Tưởng Nguyễn dựa sâu trong góc giường, dù nhìn từ cửa sổ vào, tỳ nữ câm dán sát Tưởng Nguyễn, nhưng không thấy được tỳ nữ câm đang giương miệng.
Mỗi lần tỳ nữ câm có điều muốn nói với Tưởng Nguyễn, đều lợi dựng phương pháp này.
“Nguyên Xuyên muốn giết ngươi.” Tỳ nữ câm dán vào lỗ tai Tưởng Nguyễn, giọng rất khẽ.
“Kỳ Mạn cũng thầm chấp nhận.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...