Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


Mặc kệ kinh thành xảy ra bao nhiêu chuyện, căn nhà nơi Tưởng Nguyễn bị nhốt, luôn không nghe được phong thanh gì, tỳ nữ câm không thể nói chuyện.

Bên cạnh nàng ngoại trừ chó con, thì chỉ có bé con trong bụng thôi.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, Tưởng Nguyễn đã cảm giác được bụng mình hơi gồ lên, lấy tay sờ, có thấy cảm giác được bụng nhô ra.

Nàng mặc xiêm y rộng, trừ tỳ nữ câm không ai thấy, tạm thời không lo sẽ bị phát giác.

Nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách hay, theo thời gian trôi, càng ngày sẽ càng lộ.

Mà người nàng phải tiếp xúc, tuyệt đối không chỉ có tỳ nữ câm thôi, càng nhiều thêm một ngày, sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, không thể biết tình huống bên ngoài ra sao rồi, không phải Tưởng Nguyễn không lo lắng, nay nàng phải bảo vệ tốt bé con trong bụng, chuyện còn lại, là phải nghĩ cách để bảo đảm bé con được an toàn.
Hôm nay, Tưởng Nguyễn ăn cơm xong, vì có chó con mà tỳ nữ câm làm cơm nhiều hơn chút, cũng thêm chút thức ăn mặn, nhưng đối với người đang mang thai mà nói, những thứ ấy hoàn toàn không đủ.

Huống chi Tưởng Nguyễn còn có bệnh cũ, sức khỏe vốn không bằng người khác, qua mấy ngày nay, đã yếu ớt hơn rất nhiều.
Nàng tựa người vào đầu giường, tiện tay lật thoại bản, nhưng ánh mắt không hề lưu chuyển, đang suy tính chuyện của mình.

Đến khi một giọng nói xa lạ truyền tới.

“Hoằng An quận chúa.”
Tưởng Nguyễn ngước mắt, nhìn thấy một nam nhân mặc đồ xám đứng trước cửa, má trái gã đeo mặt nạ, chỉ để lộ nữa bên má, đôi mắt xanh như mắt hồ ly cực kỳ quỷ dị, người này không phải Nguyên Xuyên thì là ai?
Trong lòng Tưởng Nguyễn hơi kinh hãi, bây giờ nàng mang thai, phản ứng chậm chạp hơn, từ bao giờ trong phòng nhiều thêm một người nàng cũng không biết.

Nàng không đứng dậy, nằm im trên giường, xiêm y rộng lớn vừa vặn che khuất được bụng đang nhô ra.

Nguyên Xuyên từ từ bước vào, mặt mỉm cười, vì đeo mặt nạ, nên trông rất quỷ dị.

Gã đi tới ngồi xuống cái ghế trước mặt Tưởng Nguyễn, ung dung nói.

“Lâu không gặp, quận chúa tiều tụy hơn nhiều.”
Tưởng Nguyễn không đáp, Nguyên Xuyên tiếp tục nói.

“Hôm trước gặp được Tiêu vương gia, nhìn qua cũng tiều tụy hơn trước, quả nhiên là vợ chồng đồng tâm, Nguyên Xuyên rất bội phục.”
“Hôm nay sứ giả tới, hẳn không phải chỉ vì muốn nói điều này với ta.” Tưởng Nguyễn cất tiếng nói.

“Không biết có chuyện gì?”
Nguyên Xuyên cười.

“Quận chúa quả thật vẫn thẳng thắn như vậy, hình như có hơi nóng nảy.

Thật không dám giấu giếm, hôm nay Nguyên Xuyên tới, đúng là không phải vì nói chuyện cũ, mà vì nói cho quận chúa một chuyện.”
Tưởng Nguyễn nhìn gã, giọng hết sức bình tĩnh.

“Chuyện gì?”
Nguyên Xuyên thoáng dừng, mới từ tốn nói.

“Tưởng tướng quân bị nhốt vào địa lao, Thập Tam điện hạ bị giam lỏng, Triệu gia tiểu thư có hôn ước với Tưởng tướng quân, nay mang tội giết người, à, không đúng, không phải Triệu gia tiểu thư, mà là cả Triệu gia, nay mang danh mưu hại bệ hạ, sợ rằng khó bảo toàn tính mạng.”
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nghe, không vì lời Nguyên Xuyên nói mà có chút chập chờn nào, Nguyên Xuyên thấy thế, mắt lóe lên, bất giác muốn nhìn rõ biểu cảm của Tưởng Nguyễn.
Tuyên Ly sắp bắt đầu động thủ, trước đó muốn dò xét Tưởng Nguyễn một phen.


Ngay lúc mấu chốt, Tuyên Ly không tiện ra mặt, thánh nữ có tâm tư riêng với Tưởng Nguyễn, Nguyên Xuyên không nghĩ rằng Đan Chân có thể chiếm được lợi ích gì từ chỗ Tưởng Nguyễn, nên chỉ đành đích thân ra mặt.

Gã biết Tưởng Nguyễn tâm tư quỷ quyệt xảo trá, khi gã nói những lời này, Tưởng Nguyễn không hề biểu lộ một chút khổ sở nào, trong lòng Nguyên Xuyên không nhịn được mà nảy sinh hoài nghi.
Một người là đại ca ruột thịt, một người là bạn tốt chi giao, người còn lại là người liên quan đến tương lai vinh nhục sau này, bất luận ra sao Tưởng Nguyễn cũng không nên có thái độ này.

Nhưng xưa nay Tưởng Nguyễn giỏi khống chế cảm xúc của bản thân, có lẽ hôm nay chỉ là giả heo ăn thịt hổ thôi.
“Sứ giả,” Ngay lúc Nguyên Xuyên suy tư, Tưởng Nguyễn cất tiếng, nàng nói.

“Nay nên gọi ngươi là sứ giả Nam Cương mới đúng.

Thánh nữ Nam Cương các ngươi từng tới gặp ta một lần, từ lời nàng ta nói, hình như có ý đồ xâm chiếm toàn bộ Đại Cẩm.

Có lẽ ta không nên nói là mộng tưởng hảo huyền, thế nhưng Nam Cương chỉ là một nước nhỏ, ngày xưa khi cường thịnh nhất cũng chẳng phải là đối thủ của Đại Cẩm, nay vì sao lại cuồng vọng như thế?” Tưởng Nguyễn không tiếp lời Nguyên Xuyên, mà nói đến một chuyện khác, thần sắc Nguyên Xuyên khẽ động, ngay sau đó cười nói.

“Chẳng lẽ quận chúa đang quan tâm Nam Cương ta?”
“Quan tâm thì không, có điều con người luôn thích xem náo nhiệt.” Tưởng Nguyễn cười nói.

“Ta không biết quý quốc và Bát điện hạ đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng tình hình hiện tại, khiến ta hơi khó hiểu.

Quý quốc một lòng đánh ngã Thập Tam điện hạ đỡ Bát điện hạ lên ngôi, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì muốn làm giá y cho người khác? Thứ cho ta nhiều lời, vị Bát điện hạ này của chúng ta, không phải người có thể chấp tay giao giang sơn cho người khác.”
“Chuyện trên đời, có được tất có mất, giao dịch với Bát điện hạ, dĩ nhiên đạt thành điều kiện ngang hàng.” Nguyên Xuyên chuyển lời.

“Nếu Nam Cương và Bát điện hạ đã là đồng minh, nay tình thế của Bát điện hạ rất tốt, tất nhiên bọn ta hết sức vui mừng, nhưng chẳng lẽ quận chúa không lo lắng cho đại ca mình ư?”

Tưởng Nguyễn mỉm cười.

“Đại ca ta chưa từng phạm lỗi gì, dù nhất thời bị nhốt vào thiên lao, ngày sau chắc chắn sẽ được minh oan thả ra, ta cần gì phải lo âu.”
Nàng nói thản nhiên, Nguyên Xuyên càng hồ nghi hơn, chẳng lẽ Tưởng Nguyễn còn có hậu chiêu gì sao? Nhưng gã vẫn không nghĩ ra được, ánh mắt chú ý tới chó con đang nằm lim dim trong góc.

Tưởng Nguyễn nói với tỳ nữ câm muốn một con chó, lúc đầu gã cũng từng nghĩ có phải có chiêu trò gì không, nhưng quan sát hồi lâu, quả thật không phát hiện ra gì.

Tưởng Nguyễn ở đây bị vô số người giám sát, nào có thể đùa giỡn chiêu trò gì.

Huống hồ ngày thường nàng cũng cực ít ra khỏi phòng, một nữ nhân ngay cả cửa phòng cũng không ra được, tất nhiên không tạo nổi sóng gió gì.
Có lẽ thật sự chỉ vì Tưởng Nguyện sợ cô đơn mới muốn nuôi chó thôi, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, lần đầu tiên Nguyên Xuyên có cảm giác nhứt đầu.

Gã đột nhiên phát hiện, nữ tử Đại Cẩm so với nữ tử Nam Cương thì càng quỷ quyệt hơn, rất khó dự đoán.

Nhất là Tưởng Nguyễn, càng là như thế.

Gã thuận miệng nói.

“Chẳng lẽ quận chúa đang gạt ta, nếu lòng thật sự thản nhiên, vì sao không hết lòng chăm nuôi chó con, nó cũng đã gầy đi nhiều.”
Chó con nhìn gầy gò thấy rõ, Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, mỗi ngày nàng mượn danh chó con để ăn thêm cơm, nhưng gia súc sinh trưởng luôn rất rõ rệch.

Có lẽ trước đó chó con được nuôi rất tốt, mà chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, toàn thân đã gầy trơ xương, liếc mắt đã nhìn qua đã thấy kỳ lạ.
Nàng im lặng, thế nhưng sự im lặng ấy rơi vào mắt Nguyên Xuyên lại khiến gã yên tâm, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ rằng có lẽ hôm nay Tưởng Nguyễn cố ý phô trương thanh thế, đại cuộc đã định, mọi thứ khó có thể vãn hồi, đã vậy, có thể bàn giao với Tuyên Ly, lập tức ra tay, việc này không nên chậm trễ nữa.
Tâm trạng Nguyên Xuyên đột nhiên trở nên tốt hơn, gã nhìn Tưởng Nguyễn, nữ nhân này luôn là cái gai trong lòng thánh nữ, thân là phụ tá thánh nữ tín nhiệm nhất, đời này của gã phải tiêu diệt hết tất cả chướng ngại vật trên con đường của thánh nữ.

Kỳ Mạn và Tuyên Ly muốn giữ lại Tưởng Nguyễn để giao dịch với Tiêu Thiều, nhưng Đan Chân chỉ một lòng muốn đưa Tưởng Nguyễn vào chỗ chết, mục đích này cuối cùng gã sẽ thay Đan Chân hoàn thành.


Gã sẽ nghĩ cách phát hỏng giao dịch của Tuyên Ly, một khi Tưởng Nguyễn được Tiêu Thiều cứu về, ngày sau muốn xuống tay, sợ rằng càng khó hơn.

Phải làm thế nào để khiến nữ nhân này chết đi, trong lòng Nguyên Xuyên đã có chủ ý.

Gã đứng dậy, mắt nhìn xuống Tưởng Nguyễn nói.

“Vốn dĩ hôm nay Nguyên Xuyên tới, vì nghĩ quận chúa một mình cô đơn, không biết tình cảnh bên ngoài, cố ý tới báo cho biết một tiếng.

Tuy nhiên thấy quận chúa tâm tư trầm tĩnh, không hề khổ não, Nguyên Xuyên đã hài lòng.

Quận chúa chớ thương cảm quá độ, đợi đại cuộc đã định, tất nhiên sẽ cho quận chúa một chỗ an thân.”
Gã nói xong, cười lớn bỏ đi, không thèm liếc nhìn Tưởng Nguyễn một cái, cứ như đã nắm chắc mười phần.

Đợi Nguyên Xuyên đi khỏi, sự điềm tĩnh trên mặt Tưởng Nguyễn từ từ biến mắt, nhìn có vẻ ung dung, nhưng ngầm chứ sự căng thẳng.
Nguyên Xuyên cố ý tới báo cho biết, xem ra Tuyên Ly đã bắt đầu động thủ, mọi thứ đều phát triển như kế hoạch, Nguyên Xuyên cố ý tới dò xét, chỉ có thể nói rõ đối phương vẫn chưa phát hiện ra sự lỳ lạ bên trong.

Hôm nay diễn một vỡ kịch với Nguyên Xuyên, biết Nguyên Xuyên sẽ báo kết quả dò xét cho Tuyên Ly biết.

Tuyên Ly ăn định tâm đan, mới bắt đầu động thủ, nàng phải nhanh chóng thúc giục Tuyên Ly động thủ.
Mọi thứ đều nằm trong dự kiến, điều nằm ngoài dự liệu duy nhất chính là nàng mang thai, cùng với chỗ bị nhốt quá kín đáo, đến tận bây giờ vẫn chưa ai tìm được nàng.

Cứ như vậy, bé con trong bụng sẽ rất nguy hiểm.

Con chó dùng để ngụy trang không biết có thể sử dụng bao lâu, nhiều thêm một ngày nghĩa là tăng thêm một phần nguy hiểm, ví như hôm nay, thật sự cực kỳ hung hiểm.
Nguyên Xuyên đi khỏi, đúng lúc nhìn thấy tỳ nữ câm bưng cơm thừa canh cặn ra chuẩn bị rửa chén, Nguyên Xuyên thấy đồ ăn không dư lại bao nhiêu, mâm và dĩa đều rất lớn, ngẩn ra, ngau sao đó hỏi.

“Đây là thức ăn chuẩn bị cho chó?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui