Trên mặt Tuyên Ly hiện vẻ tươi cười, chẳng qua nụ cười này nửa phần vui vẻ cũng không có, mà như đang khắc chế sự tức giận và nóng nảy trong lòng, nên trông có hơi vặn vẹo.
Trong mấy người con trai của hoàng đế, không thể nghi ngờ Tuyên Ly chính là người điềm tĩnh nhất, trong cái nhìn của mọi người hắn là một người ôn hòa nhã nhặn, hành xử kín kẻ chu đáo, một người như thế luôn dễ khiến kẻ khác tin phục, những người lúc đầu về phe Tuyên Ly cũng vì coi trọng điểm này.
Chẳng qua không biết bắt đầu từ lúc nào, Tuyên Ly bất tri bất giác thay đổi, thần thái vui giận không lộ tựa như đã là quá khứ, người đi theo Tuyên Ly, có lúc thậm chí cảm nhận được sự nóng nảy không thể áp chế được trong lòng Tuyên Ly, việc này đối với một người muốn làm chuyện lớn mà nói, không phải chuyện tốt gì.
Nhóm môn khách nhìn ra điểm này, sao bản thân Tuyên Ly lại không biết, rất nhiều lúc, hắn khinh thường Tuyên Hoa lỗ mãng và kích động, nay lại đến phiên mình.
Là bắt đầu từ khi nào, Tuyên Ly không biết.
Hắn chỉ biết, trước kia nghiệp lớn đoạt đích của mình thuận buồm xuôi gió, nay, lại từng bước khó khăn.
Cứ như mỗi một bước của mình đều đã bị đối phương tính ra, hắn càng nóng nảy, đối phương càng nhàn nhã, không thể tốc chiến tốc thắng, nay đến thời khắc mấu chốt, hắn nóng nảy tợn hơn, đây tuyệt đối không phải điềm tốt, có lẽ đối phương muốn hắn thỏa hiệp.
Bình tĩnh, Tuyên Ly âm thầm cảnh cáo bản thân, người Diêu gia nhờ cậy Tuyên Phái, bởi vì có người nói cái chết của Diêu Niệm Niệm có liên quan tới người Nam Cương, người Nam Cương lại có liên quan với hắn, Diêu gia không có gan chính diện chống lại hắn, nên đầu nhập dưới danh nghĩa Tuyên Phái, mượn danh nghĩa Tuyên Phái ngán chân hắn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Tuyên Ly không nén nổi buồn rầu.
Chuyện này không liên quan tới hắn, vốn chỉ là tiết mục mượn đao giết người, hắn chỉ cần đứng xa nhìn là được, cuối cùng ngồi không hưởng lộc, sẽ không khiến bản thân rơi vào tình cảnh mạo hiểm.
Nhưng không ngờ người Nam Cương thất thủ, hắn không những không mò được lợi ích, còn khiến bản thân bị liên lụy.
Cẩm Anh vương phủ, Tuyên Ly nghiến răng, rốt cuộc tin tức kia do ai thả ra lòng hắn hiểu rõ, chẳng qua không ngờ Tiêu Thiều lại dùng loại biện pháp này, có lẽ không hẳn do Tiêu Thiều ra tay, mà là nữ nhân kia.
Tuyên Ly hít sâu một hơi, Nam Cương gửi mật thư muốn hắn cứu giúp, nhưng nay vạn vạn không thể mạo hiểm, người Nam Cương không biết Diêu gia đã hận lây cả hắn, nếu lúc này tùy tiện ra tay bị kẻ khác tóm được, há chẳng phải tự dâng nhược điểm vào tay Diêu gia sao, Diêu gia nhất định sẽ lợi dụng điểm này mà dâng sớ tố.
Tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, thận trọng vẫn hơn.
Thị vệ đưa tin thấy Tuyên Ly chậm chạp không phát lệnh cứu viện, chần chờ hỏi.
“Điện hạ, bên kia..”
“Không cần để ý đến!” Tuyên Ly lãnh khốc nói, dù là đồng minh, vào lúc này hắn cũng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm cứu những người đó, huống chi người Nam Cương không biết nặng nhẹ chọc vào phiền phức lớn như vậy, còn khiến hắn tổn thất mất Diêu gia, cơn giận này dù sao cũng phải phát tiết, nếu người Nam Cương đã dám làm, thì việc này cứ để chúng tự giải quyết lấy đi!
…
Phủ Cẩm Anh vương, Tưởng Nguyễn uống một hớp hồng bì ướp đường, nói.
“Tuyên Ly không động thủ.”
Tiêu Thiều ngồi một bên, “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu tiếp tục xem sách.
Hắn không thèm để ý, Thiên Trúc không nhịn được hỏi.
“Sao Thiếu phu nhân biết hắn sẽ không xuất thủ? Là đồng minh, tất nhiên sẽ tương trợ.”
“Đồng minh không giả, tuy nhiên trong mắt Tuyên Ly, không có hai chữ đồng minh.” Tưởng Nguyễn cười.
“Đến với nhau vì lợi ích mà thôi.
Lần này người Nam Cương làm hỏng chuyện, đối với Tuyên Ly mà nói, chúng chỉ là một con cờ vô dụng.
Một con cờ đã vô dụng, hắn cũng có cơn giận cần phát tiết.
Huống chi Tuyên Ly trời sinh bản tính đa nghi, tất nhiên cho rằng chúng ta đã gài bẫy, hắn làm việc thận trọng, tuyệt đối sẽ không ra tay vào lúc này, tránh khiến bản thân bị liên luỵ sâu hơn.”
“A?” Nghe đến đây Tiêu Thiều ngẩng đầu lên, hơi suy tư, nhìn Tưởng Nguyễn hỏi.
“Không có sắp xếp sao?”
Tưởng Nguyễn cười khanh khách, bẫy dĩ nhiên phải bày, bẫy này thiết kế cho người Nam Cương, thế nhưng tác phong của Tiêu Thiều cứ như gió thu cuốn lá rụng vậy, một cái cũng không chịu bỏ qua.
Về phần Tuyên Ly, tự nhiên có sắp xếp, để bảo đảm cho mọi tình huống, nhỡ đâu Tuyên Ly đột nhiên nhớ tới đồng minh thì sao?
“Nhưng Thiếu phu nhân, hiện tại phải làm sao?” Thiên Trúc cau mày nói.
“Người của chúng ta đã ra tay, lại không tìm được người Nam Cương kia ở đâu.
Thật sự ẩn giấu rất sâu, sợ rằng trong kinh đã có người tiếp ứng.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Nếu có thể giằng co với chủ tử các ngươi nhiều năm như vậy, tất nhiên không phải hạng người bình thường, thủ đoạn bậc này, hẳn kiến thức cũng bao la.
Nói với ngươi những chuyện này thì hơi xa vời.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn chúng nhất định sẽ động thủ trước, về phần trước khi ra tay nhìn như nắm được tiên cơ, thật ra mọi thứ đã rối loạn.
Trước mắt chúng ta còn chuyện khác phải làm.”
Qua chuyện Diêu gia, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không có hành động gì khác.
Mặc dù Tiêu Thiều bố trí tinh vi, nhưng đối thủ cũng vô cùng gian xảo, không hề lộ diện, cứ vậy, Thiên Trúc cảm thấy nhạt nhẽo, giờ nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, lập tức hưng phấn nói.
“Thiếu phu nhân, còn nhiệm vụ gì sao ạ?”
“Chủ nhân sau màng đã chộp được, không thể bỏ qua tiểu tướng.” Tưởng Nguyễn cười nhạt.
“Động vào người của ta, không có đạo lý dễ bỏ qua như thế.”
“Thiếu phu nhân muốn..” Thiên Trúc hoài nghi nhìn nàng, nói.
“Tiểu thư Liêu gia kia..”
“Lấy gậy ông đập lưng ông,” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói.
“Vốn ai vì chủ nấy cũng không sao, nhưng lại dùng thủ đoạn không lên nổi mặt bàn ấy lên đầu ta, thế thì cứ để nàng ta nếm thử cảm giác ấy đi.”
Thiên Trúc như có điều suy nghĩ gật đầu, Tiêu Thiều giương mắt nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn nhìn hắn, hỏi.
“Sao nào?”
“Không có gì,” Tiêu Thiều như không có chuyện gì tiếp tục cúi đầu xem sách, khẽ thở dài nói.
“Phu nhân giỏi mưu lược.”
Tưởng Nguyễn.
“...”
…
Trạch viện ở thành Đông, hai người ngồi trong nhà, một người đang ngồi ở cửa thêu vá, một cô gái trẻ khác thì cúi đầu đọc sách, tuy nhiên ánh mắt hơi thất thần.
Chu ma ma đang thêu vá, cũng thở dài nói.
“Nhị thiếu gia đã lâu không tới, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”
Liêu Mộng theo ánh mắt Chu ma ma nhìn ra cửa sổ, xác thực đã lâu không thấy bóng dáng người kia, mấy ngày nay không biết vì sao Cẩm Nhị không đặt chân tới nơi này nữa, tìm người truyền tin hỏi, cũng không nhận được câu trả lời.
Liêu Mộng cười nói.
“Ma ma không cần lo âu, Nhị thiếu gia làm việc cho Vương gia, không chừng mấy ngày nay có chuyện quan trọng trên người, bận rộn không phân thân được cũng là chuyện bình thường.
Chờ mấy ngày nữa sẽ tới thôi.” Mặc dù nàng ta đang an ủi Chu ma ma, nhưng càng giống trấn an mình hơn.
Theo Cẩm Nhị thời gian dài không đến, trong lòng nàng ta cũng không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải nha hoàn kia lại giở thủ đoạn gì quấn lấy nữa rồi Cẩm Nhị chứ? Cẩm Nhị không đến, người kia cũng chậm chạp không truyền tin, Liêu Mộng tâm thần bất định suy nghĩ, lòng mơ hồ có chút bất an.
Người kia là ai Liêu Mộng không biết, chỉ biết sau khi cha mẹ qua đời, cuộc sống từng bước khó đi, có một phong thư thần bí gửi đến chỉ cho nàng ta một con đường sáng.
Con đường sáng ấy chính là Cẩm Nhị, đối với Liêu Mộng mà nói hiển nhiên là một chuyện tốt, gần như không do dự lập tức nghe theo đề nghị của người kia.
Người nọ không nói gì, chỉ nói có lòng hỗ trợ, không cần Liêu Mộng trả giá gì, chỉ cần Liêu Mộng bắt được Cẩm Nhị vào tay, khiến tiểu nha hoàn đó cút đi là được.
Mọi việc xảy ra sau đó thuận lợi ngoài dự đoán của Liêu Mộng, người thần bí kia cũng không xuất hiện nữa.
Liêu Mộng cũng từng nghĩ có phải người nọ có mục đích gì khác không, thế nhưng đối với nàng ta mà nói Cẩm Nhị đích thị là lối thoát không thể bỏ qua.
Liêu Mộng chỉ là một nữ nhân, không nghĩ được quá xa, chỉ theo bản năng bắt lấy thứ hiện tại mình mong muốn nhất.
Có lẽ Chu ma ma nghe được sự không xác định từ giọng Liêu Mộng, cũng thở dài, Liêu Mộng dùng thân thể mình để đổi lấy sự đồng cảm của Cẩm Nhị, Chu ma ma đã cảm thấy không ổn.
Nhưng một khi bắt đầu, đã không còn đường lui.
Huống chi dùng cách thức này, chẳng hay ho gì.
Chỉ những di nương thông phòng muốn leo lên giường lão gia mới dùng những thủ đoạn hạ đẵng như vậy thôi.
Dầu gì tiểu thư nhà mình cũng là khuê tú có giáo dưỡng, vậy mà đến loại cách ấy cũng nghĩ ra, Chu ma ma vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy chua xót vì tình cảnh của Liêu Mộng.
Hai người điều ôm suy nghĩ của riêng mình, lại nghe ngoài cửa truyền tới âm thanh rộn ràng, hình như còn có cả tiếng đánh chửi gào thét, Chu ma ma và Liêu Mộng trố mắt nhìn nhau, Chu ma ma đứng lên nói.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì, lão nô đi ra xem thử.”
“Ta cũng đi xem thử.” Liêu Mộng đứng dậy nói.
Nơi này coi như khá kín đáo, hơn nữa Cẩm Nhị đã chào hỏi nhờ mọi người quan tâm hai người họ, nên dù chỉ có hai nữ quyến sống tại đây, nhưng ngày thường không có ai dám tới quấy rầy.
Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, ý niệm đầu tiên trong đầu Liêu Mộng chính là Lộ Châu tìm đến gây chuyện, thế nên mới muốn đi ra xem thử.
Tuy nhiên không ngờ vừa đi tới cửa, đã nghe thấy giọng nam tử vang lên.
“Liêu Mộng, Liêu Mộng, ngươi ra đây cho ta!”
Liêu Mộng hoảng kinh, ngay sau đó nổi giận đùng đùng đi ra, khó nén tức giận nói.
“Là ai ở đây ồn ào náo động?” Nay nàng ta gần như đã trở thành người có tiếng trong kinh thành, mọi người đồng tình nàng ta thân thế đáng thương còn bị một đứa nha hoàn chèn ép, nàng ta chỉ cần nhíu mày một cái hiển nhiên sẽ có người ra mặt cho nàng ta.
Đồng tình kẻ yếu là bản năng trời sinh của con người.
“Mộng nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng!” Người ngoài cửa vừa nhìn thấy nàng ta, đã vội nói.
Liêu Mộng nhíu mày, Chu ma ma bước nhanh tới chắn trước mặt nàng ta, mắng.
“Lưu manh từ đâu tới giở trò vô liêm sỉ, dám bôi nhọ sự trong sạch của cô nương nhà ta, ngươi là ai?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...