Mấy ngày nay phủ Cẩm Anh vương chìm trong bầu không khí ngột ngạt, còn lạnh lẽo hơn so với lúc Tưởng Nguyễn chưa gả vào.
Trên mặt hạ nhân luôn mang theo sự ưu sầu, nếu không biết nguyên nhân, còn tưởng rằng phủ Cẩm Anh vương xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Trên thực tế đúng là phủ Cẩm Anh vương xảy ra chuyện thật, Cẩm Anh vương Tiêu Thiều mặc dù ngày thường hành xử khiêm tốn, nhưng không ngăn được việc bản thân đứng ở vị trí cao, thân thế lại rất rêu rao, chỉ cần gió thổi cỏ lay, sẽ nhanh chóng bị đồn khắp kinh thành.
Huống hồ chuyện này cũng không phải việc nhỏ như bắt mèo trêu chó, một khi liên quan đến trai gái gió trăng, sẽ khơi gợi hứng thú của người đời, nếu còn chèn thêm chuyện ỷ thế hiếp người, ái chà, thế thì không thể cứu vãn, tất sẽ trở thành chuyện bị đem ra bàn luận ở trà quán.
Lộ Châu chẳng ngờ bản thân sống từng ấy năm có một ngày sẽ trở thành đề tài đàm luận ở đầu đường cuối hẻm, việc này không tốt lành gì.
Miệng của trăm họ trong kinh thành đều nói, Cẩm Anh Vương phi Tưởng Nguyễn kia quả thật không phải trái hồng mềm, năm xưa từ một đứa con gái phủ thượng thư không được đếm xỉa đến thành Hoằng An quận chúa được Ý Đức Thái hậu đích thân sắc phong, sau gả đến phủ Cẩm Anh vương, cuối cùng ngay cả cha ruột của mình cũng dám kiện, thủ đoạn quá cứng rắn tàn độc.
Không ngờ đến cả nha hoàn hầu cận cũng không vừa, còn không phải sao, Tiêu vương gia kia có một thủ hạ đắc lực, ở quê vốn đã có hôn ước với người khác, tuy nhiên nha hoàn hầu cận của Vương phi lại nhắm trúng thị vệ này, nhờ Vương phi làm chủ cầu xin hôn sự này.
Bây giờ hôn thê của thị vệ kia tìm tới tận cửa, thị vệ kia lại là một người trọng tình trọng nghĩa, không chịu khuất phục trước áp lực của Vương, khăng khăng hủy bỏ hôn ước với nha hoàn kia, muốn thực hiện cam kết cưới cô nương ở quê.
Con người thường bảo sao hay vậy, nhất là qua miệng nhiều người, câu chuyện bị đồn đến mức móp méo, thế nên biến thành một ác bá vừa ý hôn phu của người ta, có điều nam nhân kia đã có người thương ở quê rồi.
Truyền tới cuối cùng, hình tượng Lộ Châu trong miệng người đời chính là một nữ tử cay cú thô tục, cô gái xấu xí gây chuyện vô lý, tiểu thư Liêu gia lại ôn uyển quan tâm, xinh đẹp hào phóng.
Lúc lời đồn này truyền đến phủ Cẩm Anh vương, mọi người đều tức giận.
Bình thường Lộ Châu đối xử với mọi người rất tốt, vô duyên vô cớ bị người khác phỉ báng, nay khắp cả kinh thành ai cũng bàn tán chuyện này, dù thanh minh cũng chẳng ai nghe lọt, nếu muốn cưỡng chế dạy dỗ đám người khua môi múa mép kia thì lại không dọn hết nổi.
Thời điểm Tưởng Nguyễn nghe được, cũng không nói gì, chỉ kêu Thiên Trúc tiếp tục lưu ý động tĩnh của tiểu thư Liêu gia kia, về phần Lộ Châu, sau khi nghe những lời kia chỉ cười nhạt.
Hoặc có lẽ chuyện đã xảy ra mang đến đả kích quá lớn cho cô, khiến cô trong một đêm đã trưởng thành hơn không ít, hành xử chững chạc hơn rất nhiều, một cô gái vốn thích cười trở nên thế này, mọi người nhìn thấy đều không dễ chịu.
Về phần Cẩm Nhị, có lẽ là cảm thấy không mặt mũi nào gặp Lộ Châu, càng lúc càng không thường có mặt ở vương phủ.
Cũng dần trở nên ít nói, gần như biến thành Cẩm Nhất thứ hai.
Từ miệng Lâm quản gia mơ hồ nghe được hình như hắn đã viết thư gửi về quê cùng cha mẹ thương lượng hôn sự với tiểu thư Liêu gia, cụ thể thế nào thì không rõ.
Liên Kiều bất bình thay Lộ Châu, lại đi tìm Cẩm Nhị lần nữa, mắng hắn không có lương tâm, tiểu thư Liêu gia kia cũng không phải người tốt lành gì, có tình thả chuyện hất nước bẩn lên người Lộ Châu.
Nói sao Lộ Châu vẫn còn là một cô gái chưa xuất giá, vốn chuyện xảy ra với Cẩm Nhị chỉ có người trong phủ Cẩm Anh vương biết, nay truyền ra, có thể tưởng tượng được ảnh hưởng thế nào đến danh dự của Lộ Châu, ngày sau Lộ Châu muốn tìm được một nhà tốt sẽ rất khó.
Cẩm Nhị chỉ im lặng nghe Liên Kiều mắng, khẳng định chuyện này chắc chắn không phải Liêu Mộng gây ra, nhất định sẽ tra ra người đứng sau cho Lộ Châu một câu trả lời, không nói thêm về chuyện khác.
Liên Kiều tức giận, bảo rằng sẽ chống mắt lên chờ Cẩm Nhị tra được kẻ đứng sau.
…
Một ngày này, Giang Đông hiếm khi thấy mặt trời ló dạng, loáng thoáng có không khí mùa xuân.
Tiểu nhị trong quán trà chạy trước chạy sau châm trà cho khách, đã là buổi chiều, khách uống trà thích cắn hạt dưa, bàn luận lời đồn nổi lên trong kinh thành mấy hôm nay.
“Nghe nói nha hoàn Lộ Châu bên người Vương phi kia cũng là một người bá đạo, trước đó không lâu nghe đâu thị vệ kia đã bàn chuyện hôn sự với cô nương ở quê rồi, nha hoàn kia còn quậy đến tận chỗ Vương phi, theo ta thấy, chuyện này chưa xong đâu!” Một người đội nón vải gầy gò thần bí nói.
Tên mập ngồi nói chuyện với kẻ đó ‘hầy’ một tiếng.
“Ngươi không hiểu rồi, đánh chó phải ngó mặt chủ, dù nha hoàn kia có quá đáng thế nào, cũng là người bên cạnh Vương phi, tất nhiên Vương phi sẽ thiên vị người mình rồi.
Có điều chuyện này vỡ lỡ ra, nghe nói tiểu thư kia xuất thân đại hộ, cũng là một người thông tình đạt lý, cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, sao có thể chống chọi với loại người gian trá ấy chứ? Ôi, ông trời thật không có mắt, thời buổi bây giờ, người tốt đều không được quả tốt.”
Hai người kia nói say sưa, không chú ý bàn trà bên cạnh có một đôi trai gái ngồi đó, vẻ mặt khác thường.
Nam tử siết chặt hai quả đấm, sắc mặt âm trầm, như đang cực lực kìm nén lửa giận, cô gái do dự, muốn đứng dậy.
Nam tử kia níu tay nàng ta, ngăn cản, thấp giọng nói.
“Liêu cô nương, cô muốn làm gì?”
“Dĩ nhiên là giải thích thay Lộ Châu cô nương.” Liêu Mộng hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười nói.
“Chẳng lẽ Nhị thiếu gia định trơ mắt nhìn Lộ Châu cô nương bị mọi người nói bậy nói bạ như vậy sao? Rõ ràng ngươi biết Lộ Châu cô nương không phải người như vậy, để mặc người khác đàm tiếu danh dự của một cô gái không phải hành động quân tử nên làm.”
Cẩm Nhị ngẩn ra, sau đó trầm giọng nói.
“Chuyện này chưa rõ chân tướng, dù có giải thích cũng phí công, thôi, đợi ta tìm ra người đứng sau gây sóng gió, chân tướng chuyện này tất nhiên sẽ rõ ràng.”
Liêu Mộng sững sốt, do dự một hồi, vẫn ngồi xuống, nhìn Cẩm Nhị nói.
“Nhưng bất luận thế nào chuyện này cũng do ta mà ra, Nhị thiếu gia, chuyện vốn không đến nỗi phát triển tới tình cảnh này.
Ta, ta nghĩ ta vẫn nên tới cửa viếng thăm, đích thân nói rõ ràng chuyện này với Lộ Châu cô nương.
Ta muốn tạ lỗi với cô ấy, hai người đi tới bước này, suy cho cùng đều vì ta mà ra.”
“Chuyện không liên quan tới cô,” Cẩm Nhị cúi đầu, giọng trầm thấp.
“Là ta không có duyên phận kết duyên phu thê với cô ấy, với bản tính của cô ấy, cô tới vương phủ, chuyện không những không thể giải quyết, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Là ta có lỗi với cô ấy, ta cũng có lỗi với cô, dù muốn chuộc tội, cũng nên do ta làm.”
Liêu Mộng rủ mắt, nhìn hai tay Cẩm Nhị đặt trước bàn siết chặt, rốt cục vẫn vỗ lên mu bàn tay hắn, nói.
“Không sao đâu, Nhị thiếu gia, mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Đêm đó, Tiêu Thiều tắm xong, thấy Tưởng Nguyễn không ngồi trên giường đọc sách như thường ngày, nhìn chằm chằm bình phong đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống, thấp giọng hỏi.
“Sao sắc mặt lại khó coi đến vậy?”
Tưởng Nguyễn phủi tay hắn ra, nói.
“Dạo gần đây huynh vội trước vội sau, cả ngày không thấy bóng dáng, cũng cuối cùng chịu trở lại coi ngó vương phủ rồi?”
Tiêu Thiều nhận ra sự tức giận trong những lời này, hơi ngẩn ra rồi khó hiểu nhìn Tưởng Nguyễn, hỏi.
“Trong phủ xảy ra chuyện sao?”
“Không phải thuộc hạ tốt của huynh gây ra sao,” Tưởng Nguyễn ngồi thẳng người, nhìn hắn với vẻ không vui, nói.
“Uổng công ta còn định để nha đầu của mình gả cho hắn, hóa ra lại là một kẻ chẳng đáng tin như thế, làm ra chuyện lòng lang dạ chó như vậy, nếu không phải hắn là thủ hạ của huynh, ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.”
Lời này càng khiến Tiêu Thiều hồ đồ hơn, hắn cau mày nói.
“Nàng nói ai?”
Tưởng Nguyễn liếc hắn, kể lại chuyện xảy ra dạo gần đây cho Tiêu Thiều nghe.
Tiêu Thiều thức sớm về trễ, dù Cẩm y vệ có báo cáo, cũng là chuyện công liên quan đến triều đình, nào rảnh nói tới những chuyện nhi nữ tình trường kia.
Nên Tiêu Thiều hẳn không biết chuyện của Cẩm Nhị và Lộ Châu.
Cuối cùng, Tưởng Nguyễn mới nói.
“Vậy huynh định thế nào?”
“Như thế nào?” Mày Tiêu Thiều nhíu chặt hơn, chuyện nhà cấp dưới hắn chưa bao giờ nhúng tay, nhìn Tưởng Nguyễn nói.
“Nàng muốn thế nào?”
“Thuộc hạ của huynh tất nhiên để huynh dạy dỗ.” Tưởng Nguyễn làm bộ muốn đánh hắn.
“Bất luận ra sao, hắn ức hiếp người của ta chính là ức hiếp ta, tiểu thư Liêu gia kia giao cho ta, về phần Cẩm Nhị, tốt nhất huynh cũng nên uốn nắn hắn, chuyện này tuyệt đối không dễ kết thúc vậy đâu.”
Tiêu Thiều vuốt tóc nàng, kéo nàng vào lòng mình.
” Được, ta tìm thời cơ cảnh cáo cậu ta.
Có điều A Nguyễn, Cẩm Nhị theo ta nhiều năm, hành xử cũng có chừng mực, tiểu thư Liêu gia nàng tạm đừng tùy tiện ra tay, chuyện này hẳn có hiểu lầm.”
Cẩm Nhị đi theo Tiêu Thiều nhiều năm, Tiêu Thiều cũng là một người bao che, chắc chắn Tiêu Thiều cũng muốn bảo vệ Cẩm Nhị, Tưởng Nguyễn lười tranh cãi với hắn, trong lòng có chút không vui, nói đôi câu với Tiêu Thiều rồi mới thôi.
Tiêu Thiều nói ngày khác sẽ cảnh cáo Cẩm Nhị, nhưng chưa kịp làm, đã xảy ra chuyện.
Ngày hôm sau, Lộ Châu đang đem dược liệu mới được bổ sung tới nhà bếp nhỏ sắc cho Tưởng Nguyễn, sau khi cẩn thận dặn dò thì quay đầu về.
Liên Kiều ở trong thư phòng hầu hạ Tưởng Nguyễn, Lộ Châu vừa đi vào trong sân, đã thấy người trông cửa vội chạy vào thông báo.
“Lộ Châu tỷ, bên ngoài có một cô nương đến tìm tỷ.”
“Cô nương?” Lộ Châu sửng sốt.
“Cô nương gì?”
Người trông cửa gãi đầu, nói.
“Ta cũng không biết, nhìn mặt rất lạ, nhưng mà cô nương kia nói mình là bạn của Lộ Châu tỷ, trông không giống người xấu, Lộ Châu tỷ ra xem thử đi.”
Mặc dù Lộ Châu không biết trong kinh thành này mình còn có người quen gì, tuy nhiên nghĩ rằng để người ta chờ lâu thì không tốt, nên vỗ váy, nói.
“Được, ta đi xem thử.”
Đợi đến cửa phủ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc y phục lam đứng ở cửa, mặt mũi liễu yếu đào tơ thanh nhã, dù có hóa thành tro Lộ Châu cũng nhận ra, không phải ai khác, chính là tiểu thư Liêu gia kia, Liêu Mộng.
Dạo gần đầy bề ngoài Lộ Châu nhìn như bình tĩnh, thế nhưng vô duyên vô cứ bị hất một chậu nước dơ lên người sao có thể không tức giận, vốn tính cô xưa nay không chịu nổi chuyện bị vu oan giá họa, mấy ngày nay sợ mọi người lo lắng nên luôn tỏ vẻ cười vui, nay vừa thấy Liêu Mộng, mọi sự tức giận đè dưới đáy lòng đều bị kéo ra.
Mọi người nói người đứng sau tung tin vẫn chưa tra ra, có lẽ không phải vị tiểu thư Liêu gia này.
Nhưng theo Lộ Châu thấy, dù thật sự không phải Liêu Mộng thả ra những lời kia, nhưng chuyện này chung quy đều do nàng ta mà ra, nụ cười tan biến, nhìn Liêu Mộng lạnh lùng nói.
“Ngươi tới đây làm gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...