Ông ta ngẫm nghĩ, đề bút viết.
Bút di chuyển rất chậm, tựa như từng chữ viết đều cố hết sức, nhưng chưa từng gián đoạn, hiển nhiên, nội dung thánh chỉ đã được suy nghĩ vô số lần trong đầu, nên mới viết chắc chắn như vậy.
Suy nghĩ một hồi, lại lấy thêm một tấm lụa vàng khác, đây là một phần thánh chỉ khác, ông ta chầm chậm, cử bút từ từ viết tiếp.
Ánh nến nhảy nhót trên mặt đế vương, gương mặt vốn tái nhợt vì bệnh tật bị đèn đuốc chiếu nên sáng ngời, tựa như người sắp chết hồi quang phản chiếu vậy, khiến tinh thần ông ta xán lạn, trong lúc nhất thời như trở về năm tháng tuổi trẻ, cuối cùng, thánh chỉ cũng viết xong.
Ông ta từ từ nâng lên tay, cầm lấy ngọc tỷ, ấn lên một phần thánh chỉ trước, rồi sau đó nâng lên, như muốn lấy hơi, ngón tay vô thức vuốt lên đầu rồng trên ngọc tỷ, ánh mắt trở nên mông lung, miệng hừ hừ ngân nga tiểu khúc nông thôn không rõ từ đâu.
“Lang Xuân Phong sinh vào tháng hai, tiểu ca ca tới thành Thủy Loan, ôi chao, nương tử nhà ai kêu to Thu Sinh, đi lòng vòng muốn vào nhà..” Trong đại điện hoa lệ đột ngột vang lên hí khúc nông thôn thật sự quá bất ngờ, nét mặt hoàng đế dần dần buông lỏng, ông ta hát chậm, nhìn đại điện trống rỗng trước mặt, tựa như xuyên qua hư không nhìn thấy thiếu nữ kiều tiếu năm ấy ôm theo hòm thuốc từ đường mòn ở nông thôn đi tới, ông ta hát, đột nhiên ho khan liên tục.
Tiếng hát thoáng ngừng, ông ta thì nhìn vết máu trên bạch quyên mà xuất thần.
Một chốc sau, đế vương từ từ nhắm mắt lại, cầm ngọc tỷ ấn lên một phần thánh chỉ khác.
Đông ——
…
Lúc Cẩm Nhị về phủ thì trời đã tối, vừa bước vào sân, đã nhìn thấy một người đứng dưới tàng cây, người kia cũng nhìn thấy hắn, nhảy cà tưng tới, chính là Lộ Châu.
Lộ Châu nhìn thấy hắn, nói.
“Xế trưa tìm mà không thấy huynh, đi làm nhiệm vụ hở?”
Cẩm Nhị ngẩn ra, sau đó theo bản năng gật đầu, nói.
“Ừ.”
“Không phải lại tới thanh lâu tìm tỷ tỷ đầu bảng đấy chứ?” Lộ Châu cố ý hỏi.
Thình lình bị Lộ Châu hỏi vậy, sắc mặt Cẩm Nhi hơi khó chịu, nói.
“Không…”
“Nói chơi thôi,” Lộ Châu khoát tay.
“Sao căng thẳng thế, ta đâu phải cọp cái.”
Tự so bản thân với cọp cái khiến Cẩm Nhị không nhịn được nở nụ cười, khẽ vỗ đầu cô, nói.
“Đúng là cọp cái.” Thoáng dừng, hỏi.
“Muội cố ý đứng đây chờ ta, có chuyện gì sao?”
Lộ Châu thấy hắn cười, không cãi vả với hắn như thường ngày, chỉ nói.
“Hôm nay trông huynh cứ là lạ, hẳn là mệt lắm rồi, đi rửa mặt nghỉ ngơi trước đi.
Ta không có chuyện gì, chỉ tới thăm huynh chút thôi.” Hai chữ ‘nhớ huynh’ bị Lộ Châu nuốt xuống, nghe Liên Kiều và Cẩm Tam nói nữ tử phải dè đặt một chút, nếu nói hết tâm ý của mình cho người ta biết, tương lai sẽ bị trượng phu ăn hiếp.
Giờ cô và Cẩm Nhị vẫn chưa thành thân, không thể để hắn đắc ý được.
Cẩm Nhị cười, không trêu ghẹo vài câu như ngày thường, nói mấy câu nghỉ ngơi thật tốt với Lộ Châu rồi đi khỏi.
Cẩm Nhị vừa đi, nụ cười trên mặt Lộ Châu lập tức biến mất, thay vào đó là sự mê mang, Lộ Châu đứng tại chỗ, tự nhủ.
“Nhìn huynh ấy có vẻ không được vui, chẳng lẽ… Nhiệm vụ hỏng rồi?” Nghĩ mãi không ra, nên thôi xoay người bước về.
…
Tưởng Nguyễn buông sách xuống, thuận thế bỏ tay vào ngực Tiêu Thiều, bất đồng với vẻ ngoài lạnh như băng, thì bên trong lại là lò sưởi ấm áp.
Tay nàng lạnh, Tiêu Thiều bất ngờ bị bàn tay lạnh như băng của nàng tập kích, nhất thời dở khóc dở cười.
Lại không đành lòng bảo nàng lấy ra, chỉ nói.
“Sao lại lạnh đến vậy.”
“Giúp Lộ Châu nghĩ lễ đan hôn sự.” Tưởng Nguyễn dán sát lên người hắn.
“Thì ra thành thân phứt tạp như vậy, lúc ấy hôn sự của hai ta do Lâm quản gia một mình xử lý hết, khổ cho ông ấy rồi.” Hôn sự của Lộ Châu đơn giản mà đã phức tạp vậy rồi, hôn sự của nàng và Tiêu Thiều khiến vạn người trầm trồ thán phục, hoa lệ lóa mắt, nhìn thì không cảm thấy gì, chỉ khi đích thân đụng vào mới cảm thấy vô cùng khó khăn.
Tiêu Thiều nhìn nàng, nhìn một hồi, đột nhiên nói.
“Ta cũng có hỏi tới.”
“Cái gì?” Tưởng Nguyễn không rõ lời hắn, Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
“Không có gì.” Vẻ mặt Tiêu Thiều hơi mất tự nhiên, Tưởng Nguyễn suy nghĩ giây lát, đoán được mấy phần, nói.
“Đừng nói với ta mấy chuyện bịp bợm lúc ấy huynh cũng có tham gia nhé.”
Tiêu Thiều không đáp, chính là ngầm thừa nhận.
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, trông có vẻ như người này không để tâm đến hôn sự, sao mà, lại âm thầm hỏi thăm những chuyện vụn vặt ấy sao.
Tất nhiên nàng không biết, hôn sự do một tay Lâm quản gia sắp xếp, nhưng mỗi một mục ông đều thành thật đưa cho Tiêu Thiều xem qua, Tiêu Thiều dựa theo quy chế hôn lễ long trọng nhất khi tiên hoàng còn tại thế mà làm, nếu không chỉ dựa vào một mình Lâm quản gia, sao có thể liều mạng đập bạc vào như thế mà không nói tiếng nào được.
Tưởng Nguyễn cười lên, Tiêu Thiều hơi nóng nảy, nhìn nàng, nói.
“Nàng nghiêm túc như gả con gái vậy.”
Từ khi trùng sinh tới nay, trừ báo thù, Tưởng Nguyễn chưa từng nghiêm túc làm chuyện gì như vậy.
Với nàng cũng là lần đầu, Tiêu Thiều nói lời này ẩn chút ghen tuông.
Mấy hôm nay nàng cứ tìm Lâm quản gia bàn bạc chuyện của Lộ Châu, lạnh nhạt với hắn, nghĩ thế, Tưởng Nguyễn đưa tay nhéo má Tiêu Thiều, nói.
“Nếu ta có con gái, nhất định sẽ càng thêm nghiêm túc hơn thế này nữa, không chỉ riêng ta thôi, hẳn lúc đó huynh còn căng thẳng hơn cả ta nữa.”
“Con gái?” Tiêu Thiều như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm thúy như sao, Tưởng Nguyễn bị hắn nhìn, nhất thời cảm giác cả người tê dại, nói.
“Làm gì?”
Vừa dứt lời, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân và Tiêu Thiều đã thành tư thế một trên một dưới, Tiêu Thiều nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, nhưng đầu tiên phải có một cô con gái đã.”
…
Phủ Bát hoàng tử, phụ tá nhìn Tuyên Ly uống rượu tự vui, nhất thời có chút nghi ngờ, hình như đã lâu rồi không thấy Tuyên Ly hứng trí như vậy.
Mặc dù Tuyên Ly luôn biểu hiện dáng vẻ mỉm cười, nhưng người bên cạnh đều biết rõ ấy chỉ là mặt nạ, để lộ sự đắc ý từ tận đáy lòng như hôm nay, họ thật sự đã lâu không thấy.
Phụ tá cẩn thận hỏi.
“Điện hạ vui như vậy, vì đã bàn xong đại kế với Nguyên Xuyên sao?”
Tên sứ thần Thiên Tấn đó hành xử thần bí quỷ dị, mặc dù nói là sứ thần, nhưng chẳng hề có thái độ khom lưng khụy gối, thậm chí còn cao cao tại thượng.
Phụ tá đi theo Tuyên Ly, cuộc đời đã gặp không ít người, liếc mắt đã nhìn ra Nguyên Xuyên này không phải người dễ khống chế, giao thiệp thậm chí trở thành đồng minh với một kẻ như vậy là chuyện hết sức nguy hiểm, sơ ý chút thôi sẽ khiến bản thân mất hết.
Mà Nguyên Xuyên này không cầu danh lợi, càng khiến người ta cảnh giác hơn.
Hai người lợi dụng lẫn nhau, Tuyên Ly lợi dụng Nguyên Xuyên mưu đoạt nghiệp lớn, mà Nguyên Xuyên muốn lợi dụng Tuyên Ly mưu cầu cái gì?
Phụ tá không nhìn thấu, chỉ có thể nhờ Tuyên Ly giải thích nghi hoặc.
“Không, không cần bàn bạc đại kế gì cả.” Tuyên Ly bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, cười nói.
“Không có đồng minh, chỉ có thể làm một cây đao để ta sử dụng.
Hơn nữa, còn là một thanh đao tốt.”
“Thế...” Phụ tá như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói.
“Điện hạ sai sử cây đao này thế nào?”
“Người điều khiển đao không phải ta ngươi.” Tuyên Ly nói.
“Nhưng thứ cây đao này chém lại là thứ ngán đường ta.”
Đây là muốn làm ngư ông đắc lợi, phụ tá vẫn hơi mơ hồ, nhưng trông dáng vẻ Tuyên Ly không định nói cho mình biết.
Vị Bát hoàng tử này mặc dù có nhiều môn khách phụ tá, nhưng trên rất nhiều việc đều tự có chủ kiến riêng, thậm chí không hề tin tưởng họ.
Luôn giấu lại mấy phần, người như vậy thế gian hiếm thấy, luôn giữ được sự bình tĩnh không bị ngoại vật tác động, ấy chính là phẩm chất đế vương.
“Điện hạ cảm thấy lần này có thể thành?” Phụ tá hỏi.
“Nguyên Xuyên kia, từ đầu đến cuối dường như không hề làm gì cả, chỉ bằng dựa vào lời nói suông sao điện hạ lại cho rằng như vậy?”
“Ta đã nói rồi, đây là một cây đao tốt.” Tuyên Ly mỉm cười cạn sạch ly rượu trong tay.
“Ta hy vọng nó có thể phát huy hết tác dụng.”
Đang nói, một người ăn mặc như thị vệ từ ngoài đi vào, móc một phong thừ từ tay áo trình lên.
“Điện hạ, mật hàm trong cung truyền ra.”
Tuyên Ly nhận lấy không để ý xem qua, bên trên chỉ có hai chữ đơn giản.
Chuyện thành.
Tuyên Ly lại cười, nụ cười kia rơi vào mắt phụ tá lại có ý nghĩa khác, so với sự vui thích vừa rồi, lại mang theo mấy phần hung ác.
Nhưng nhanh chóng biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện trên mặt Tuyên Ly vậy, hắn thở dài, thật thấp nói.
“Bệ hạ, bệnh nặng rồi.”
Đêm này, một căn nhà trong kinh, có cô gái trẻ tuổi đứng dưới tàng cây, vẻ mặt đau thương.
Phụ nhân mập lùn đứng bên khuyên nhủ.
“Cô nương nên đi nghỉ ngơi sớm, nơi này gió lớn.
Sức khỏe cô nương vốn không tốt, phải dưỡng tốt cơ thể mới được.”
Cô gái cười khổ, giọng tiêu điều.
“Ma ma, trong lòng ta khó chịu.”
“Cô nương chớ suy nghĩ nhiều,” phụ nhân kia nói.
“Nhị thiếu gia nhất định sẽ nghĩ thông, cô đoan trang như thế, Nhị thiếu gia do lão nô nhìn lớn lên, lòng dạ cũng tốt, hôm nay nếu đã tới thì sẽ không khước từ.
Nhị thiếu gia mời đại phu cho cô nương, thời gian dài lâu dĩ nhiên sẽ thấy rõ lòng cô nương.
Cô nương hãy bớt buồn, còn có phu nhân và lão gia, nhất định sẽ làm chủ cho cô.”
“Nhưng huynh ấy đã nói rồi.” Cô gái lắc đầu.
“Ta như thế có khác gì ác nhân chia rẻ người khác đâu?”
“Sao có thể là ác nhân được?” Chu ma ma an ủi.
“Cô nương là tiểu thư nhà đứng đắn, lại là chỗ quen biết cũ, chuyện này nhất định sẽ không sai, bằng không, phu nhân và lão gia sao có thể đồng ý để cô vào kinh? Nếu Vương phi kia là một người khôn ngoan, nghĩ hẳn cũng biết lý lẽ, sẽ không dùng chuyện này làm khó cô nương.
Về phần Nhị thiếu gia, lão nô nói lời quá phận, cô nương người đẹp tâm địa tốt, là tiểu thư nhà đàng hoàng, có chỗ nào không bằng một đứa nha hoàn chứ, Nhị thiếu gia nhất định sẽ thích, nam nhân mà, sao có thể không thích khuê nữ có giáo dưỡng được? Cho nên cô nương cứ thả lỏng đi, nên nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn, chớ để tổn thương đến cơ thể.”
Nữ tử nghe Chu ma ma nói, nét mặt thả lỏng, cười nói.
“Là ta suy nghĩ nhiều.
Thôi, chuyện này cũng là số mạng của ta, nếu ta đã tới, cũng chỉ hỏi ý huynh ấy thôi, đã gặp được rồi, sức khỏe ta lại không tốt, chỉ đành ở lại đây điều dưỡng cho tốt.
Chờ khỏe hơn rồi, thì nên trở về thôi.”
Chu ma ma còn định nói thêm, nhìn thấy nét mặt nữ tử thì ngừng miệng, chỉ đành gật đầu thưa vâng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...