Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


Đến lúc này, ngược lại Tưởng Nguyễn cảm thấy Tuyên Hoa cũng rất đáng được người bội phục, mặc dù đầu óc không ra gì, nhưng là người biết chịu thua.

Ít nhất mỗi một lời hắn nói, cũng đã giúp mình không ít.

Tuyên Hoa tiếp tục nói.

“Tâm tư của phụ hoàng, nhi thần chưng từng hiểu được, có lúc thậm chí cảm thấy, ngài đối với tên loạn thần tặc tử kia còn tốt hơn với nhi thần nhiều.” Hắn nhìn Tiêu Thiều vẻ mặt hờ hững, cười khổ nói.

“Có lẽ nhi thần ở trong lòng ngài, thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể, đến lúc cần hy sinh, thì có thể không chút do dự hy sinh.”
Hoàng đế yên lặng nhìn hắn, sau khi nghe Tuyên Hoa nói nét mặt ông ta xuất hiện một tia xúc động.

Tuyên Hoa cười nói.

“Người sắp chết, ngại gì không nói thẳng.

Hôm nay không ngại làm một việc tốt.

Lúc đầu khi mưu đoạt vị trí này, nhi thần cũng biết có khả năng sẽ thua.

Chẳng qua không nghĩ ngày này tới nhanh như vậy.


Phụ hoàng, dẫu sao cũng là cha con, nhi thần phải nhắc nhở ngài một câu, người bên gối ngài cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.

Cái gọi là mỹ nhân bò cạp họa quốc yêu nữ, càng xinh đẹp tâm tư càng ác độc, có lúc, tính toán giang sơn của ngài, người muốn ngài chết không chỉ một mình nhi thần.” Hắn nhìn Tưởng Đan tê liệt ngã dưới đất, trong mắt nhanh chóng lướt qua nụ cười tàn khốc, nói.

“Tuy nhiên nhi thần có thể bảo đảm, trong bụng nàng ta đích xác là con cháu hoàng gia,” Tuyên Hoa chậm rãi nói.

“Hoàng tôn chính cống.”
“Không ——” Tưởng Đan kêu thảm, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Lời thừa nhận này của Tuyên Hoa, rõ ràng xác định sự thật nàng ta không giữ phụ đạo.

Hoài thai đứa con kết quả của việc loạn luân, ấy là tội lớn cho dù có chết cũng không yên.

Dù nàng ta muốn chết một cách thoải mái, sợ rằng rất khó.

Nàng ta khó tin nhìn Tuyên Hoa, chợt ngã nhào trước mặt Tuyên Hoa, giương tay hướng về mặt Tuyên Hoa.

“Ta không có, ngươi biết rõ điều đó căn bản không thể, tại sao ngươi phải hãm hại ta, rõ ràng trước đây không lâu chúng ta mới..” Trong lúc cào cấu nàng ta không ý thức được lời nói của mình sai ở đâu, sắc mặt hoàng đế đã không thể dùng hai từ tức giận để hình dung, giống như đang nhìn hai kẻ hề vậy.

Rốt cuộc âm trầm ra lệnh.


“Lão Bát, nơi này giao cho ngươi, trước giam hai kẻ này lại.” Dừng một chút, lại nói.

“Quản tốt miệng của ngươi.”
Đây là có ý che giấu chuyện này, người có mặt tại đây chung quy đều là người mình, không cần lo lắng sẽ tiết lộ ra ngoài.

Nghe vậy Tuyên Hoa nở nụ cười giải thoát, Tưởng Đan không khó tin liều mạng lắc đầu, tận đến lúc bị thị vệ kéo ra vẫn còn giãy giụa, hét.

“Không không không, không phải ta, bệ hạ ngài tin ta, thật thần thiếp không phản bội ngài, thần thiếp không muốn chết, không, bệ hạ —----” chỉ khi tính mạng gặp uy hiếp, Tưởng Đan mới giật mình hiểu được hóa ra mình không hề thản nhiên như bản thân luôn nghĩ, xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, nhưng ván thua này thật sự quá đau.

Nàng ta là sủng phi của hoàng đế, thậm chí nàng ta còn mang thai long chủng, mẫu bằng tử quý, nàng ta vốn có thể càng thêm vinh hoa phú quý, nếu thật sự sinh ra được một hoàng tử, ngày sau thân phận nước dâng thuyền dâng, ngay cả Tưởng Nguyễn gặp nàng ta cũng phải hành lễ, nhưng mọi thứ tốt đẹp đều biến mất ngay trước mắt, tất cả đều biến thành bọt biển, trong bụng chẳng còn là long chủng kim quang lấp lánh gì nữa, mà đã biến thành dã loại, biến thành lá bùa đòi mạng nàng ta trên đường hoàng tuyền.
Tiếng gào thảm thiết của Tưởng Đan nghe vô cùng thê lương, hoàng đế xoay người bước ra ngoài, hôm nay ông ta cũng bị đã kích và khiếp sợ không ít hơn người khác.

Đế vương luôn tâm cao khí ngạo, phát hiện ruột thịt của mình và người bên gối cùng nhau phản bội mình, thậm chí còn tàn hại thủ túc, hoàng gia loạn luân, bất luận chuyện nào truyền ra ngoài cũng đều là đả kích trí mạng.

Tưởng Đan vẫn còn kêu la thảm thiết, đột nhiên người đang kéo nàng ta dừng lại, một vạt váy đỏ xuất hiện trước mắt nàng ta.
Tưởng Đan ta từ từ ngẩng đầu lên, Tưởng Nguyễn cười khanh khách nhìn nàng ta, nụ cười minh diễm động lòng người, vạt váy không động, hai tay đặt trước ngực, tạo thành tư thế tôn quý đoan trang.

Nàng càng cao quý xuất trần, càng tỏ rõ sự thấp hèn của Tưởng Đan.


Tưởng Đan cắn răng nhìn nàng, gằn.

“Tưởng Nguyễn!”
“Suỵt,” Tưởng Nguyễn đặt một ngón tay lên môi, cười nói.

“Tứ muội nhỏ tiếng một chút, nếu để người khác nghe thấy tới vặn hỏi, biết chuyện xảy ra hôm nay, thì ngay cả khi chết muội muội cũng sẽ biến thành trò cười cho cả kinh thành, để lại tiếng xấu vạn năm ở Đại Cẩm, trước nay ta khoan hậu, nể tình chúng ta cùng được mẫu thân ta nuôi nấng, nên không đành lòng.”
Nghe thấy chữ ‘chết’, Tưởng Đan run lên bần bật, toàn thân bắt đầu phát run, nàng ta không muốn chết, nàng ta trẻ tuổi như vậy, khó khăn lắm mới vào cung đứng ở vị trí hơn người, chỉ mới phạm phải một sai lầm nhỏ, bắt nàng ta phải mất mạng, cái giá này quá độc ác.

Tưởng Đan nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên bắt lấy góc váy Tưởng Nguyễn, mắt ngập nước, nói.

“Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ tỷ mau cứu ta, ngày xưa đều là muội muội không đúng, đều là muội muội sai.

Nể tình tỷ muội, tỷ tỷ mau cứu ta, ta không muốn chết, tỷ phu được bệ hạ tin tưởng như vậy, tỷ bảo tỷ phu cầu xinh bệ hạ.

Đại tỷ tỷ, ta thật sự không có tư tình với Ngũ điện hạ, đứa bé trong bụng ta là con của bệ hạ, Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ mau cứu ta, tỷ có còn nhớ cuộc sống của chúng ta lúc ở bên mẫu thân không, Đại tỷ tỷ, người thân duy nhất trên đời này của ta chỉ có tỷ...” Nàng ta vừa nói vừa dập đầu với Tưởng Nguyễn, thị vệ áp tải Tưởng Đan không dám làm gì trước mặt Tưởng Nguyễn, chỉ im lặng đứng nghiêm một bên.

Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nhìn nàng ta, Tưởng Đan trông vô cùng thê thảm, không còn là Tưởng Chiêu nghi được thời đắc ý nữa, mà chỉ là thứ nữ phủ thượng thư mẹ mất sớm bơ vơ không nơi nương tựa thôi.
Nàng lạnh nhạt nhìn, bỗng nhiên đưa tay lau nước mắt trên mặt Tưởng Đan, động tác dịu dàng, Tưởng Đan sững sờ nhìn nàng, trong mắt không kiềm được mà thoáng qua tia vui vẻ.

Nghĩ rằng Tưởng Nguyễn vẫn nhớ tình xưa, nàng ta hăng say nói.

“Năm xưa ở phủ thượng thư, chỉ có Đại tỷ tỷ và mẫu thân đối xử tốt với Đan nương...”
“Đúng vậy, chỉ có ta và mẫu thân đối xử tốt với Tứ muội,” Tưởng Nguyễn thở dài, cắt đứt lời Tưởng Đan.


“Nhưng Tứ muội lại muốn hạ độc hại chết ta và mẫu thân, thật khiến lòng người lạnh lẽo.”
Cả người Tưởng Đan run lên, ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn nàng ta, động tác dịu dàng, tựa như một trưởng tỷ thương xót muội muội vậy.

Thế nhưng Tưởng Đan rõ ràng cảm giác được ngón tay Tưởng Nguyễn lau qua mặt mình lạnh đến cỡ nào.

Càng lạnh lẽo hơn ấy chính là lời nàng nói, Tưởng Nguyễn nói.

“Tứ muội, ngươi nợ mẫu thân ta một mạng, ta sao có thể cứu ngươi? Ngươi cứ đến trước mặt Diêm vương gia, sám hối với mẫu thân của ta đi.

Nhìn thử xem địa ngục có phải đủ mười tám tầng như tranh vẽ hay không, thử xem ngươi có thể nếm trải những cực hình người đời thường nói không.

Nghĩ đến, hẳn rất sung sướng.”
Giọng Tưởng Nguyễn dịu dàng, trên mặt nở nụ cười minh diễm, nhưng lại có cảm giác âm u như tới từ địa ngục, khiến người khác cảm thấy như ma quỷ tới đòi mạng vậy.
Tưởng Đan thu lại nước mắt, nói.

“Ngươi đã sớm biết, tất cả mọi chuyện đều do ngươi làm, ngươi muốn ta chết?”
“Không,” Tưởng Nguyễn thu tay về, nghịch tóc.

“Mạng ngươi từ lâu đã nằm trong tay ta, ta tốn nhiều công sức như thế, tất nhiên không chỉ vì để ngươi chết thống khoái như vậy.” Nàng cười nhạt.

“Nay, dù ngươi muốn được chết một cách sảng khoái, cũng rất khó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui