Mà hiện tại bên ngoài phật đường, đoàn người của hoàng đế tựa như thần binh giáng thế hùng hổ đi vào đại sảnh.
Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đứng một bên, Tuyên Ly đứng cách đó không xa.
Vương Liên Nhi thận trọng đi theo phía sau, hiển nhiên rất sợ hãi vì trông thấy sắc mặt hoàng đế lúc này.
Tuệ Giác buông mõ trong tay xuống, nói.
“A di đà phật, bệ hạ tới, vì muốn lễ phật ư?”
Hoàng đế khoát tay, nhìn thấy Tuệ Giác thần sắc mới hòa hoãn, nói.
“Hôm nay trẫm không phải tới lễ phật.
Trẫm đến tìm lão Ngũ, nghe nói nó ở chỗ ngươi, sao không thấy người?”
“Ngũ điện hạ đến lễ phật đúng lúc gặp được Chiêu Nghi nương nương, hai người đang bàn luận kinh phật ở thiền phòng.” Tuệ Giác trả lời đúng mực, lại khiến hoàng đế sửng sốt.
Một hoàng tử và phi tử hoàng đế bàn về kinh phật, những người có mặt ở đây không ai là kẻ ngu, hoàng đế không phải chưa từng trải qua chuyện này, gần như lập tức nghĩ đến phương diện kia.
Tuy nhiên lại cảm thấy không tưởng tượng nổi, dù sao cũng là phật môn trọng địa, hẳn do bản thân mình suy nghĩ nhiều thôi.
Huống chi Tuệ Giác luôn không nhuốm bụi trần, không dễ nhìn ra suy nghĩ của mình.
Thế nên hoàng đế chỉ chớp mắt rồi nói.
“Dẫn trẫm đi gặp họ.”
Tuệ Giác cúi đầu đáp tiếng, nhóm người đi về hướng thư phòng.
Tuyên Ly đi phía sau, vừa vặn sóng vai cùng Tưởng Nguyễn, hắn mỉm cười nhìn Tưởng Nguyễn, nói.
“Vương phi thật thủ đoạn, kế tiếp không phải sẽ có kịch hay ư?”
“Như nhau,” Tưởng Nguyễn đáp trả.
“Màn kịch này không phải do điện hạ sắp xếp sao, cớ gì lại hỏi ta?”
Tiêu Thiều thản nhiên kéo Tưởng Nguyễn về phía mình, ngăn cách cái nhìn của Tuyên Ly.
Tuyên Ly cũng không giận, chỉ mỉm cười, rồi đi theo bước chân hoàng đế.
Vừa đi đến gian thiền phòng cuối cùng, tiểu hòa thượng dẫn đường gõ cửa, nói.
“Thí chủ, bệ hạ giá đáo.”
Bên trong không đáp, tựa như không ai nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiểu hòa thượng bối rối, giọng trẻ con ngây thơ nói.
“Sư phụ, chính là gian này không sai đâu ạ.”
Bên trong xác thực không có tiếng mở cửa, nhưng lại mơ hồ truyền ra tiếng thở dốc, tựa như đang cố hết sức đè nén âm thanh, người có mặt đều hiểu được.
Vương Liên Nhi kinh ngạc, theo bản năng ngó thử sắc mặt hoàng đế.
Quả nhiên, mặc hoàng đế xanh mét, gân xanh trên trán nổi cuộn.
Dù sao cũng phải có người đẩy cánh cửa này ra, Vương Liên Nhi cười trên sự đau khổ của người khác, giọng nhu hòa nói.
“Có lẽ bàn luận về phật pháp đến nhập tâm, không bằng cứ vào trước trộm xem thử một chút.” Dừa lời tự tay đẩy cửa ra.
Chợt nghe ‘A nha’, Vương Liên Nhi bụm mặt lui về phía sau, vô tình đạp phải chéo váy nên suýt chút té trật chân, Tưởng Nguyễn đỡ nàng ta, Vương Liên Nhi nhờ thế mới đứng vững, vội vàng nói cám ơn với Tưởng Nguyễn, lúc này mới run rẩy chỉ vào bên trong thiền phòng.
“Thật là.
Thật là quá hoang đường!”
Mọi người bước vào nhìn, quả đúng như suy đoán, không, thậm chí còn ướt át hơn.
Bàn cờ bị lật, quân cờ tán lạc đầy đất.
Phía trên là quần áo xốc xếch.
Hai con người ôm siết lấy nhau trên bàn nhỏ, xuất hiện trước mắt bao người trong trạng thái vô cùng xấu hổ.
Mà hiển nhiên họ đã chìm trong ái tình dục vọng, giống như không hề nghe được tiếng bước chân vậy, tận đến khi hơi lạnh ập vào, vị tanh thoảng trong không khí dần tản đi, người đang đắm chìm mới tỉnh hồn, quay đầu lại, lúc nhìn thấy mọi người sắc mặt lập tức tái mét.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn cảnh ấy, giờ khắc này, cô gái dịu dàng kiều tiếu, so với những phi tần cố ý nịnh nọt khác, nữ nhân này luôn tỏ ra phóng khoáng như sơn nữ, ấy vậy mà lại không biết liêm sĩ như thế.
Không phải hoàng đế chưa từng có sủng phi gian díu với hoàng tử, nhưng không quá đáng như vậy, dám làm chuyện ấy ngay trong thiền phòng, không biết liêm sỉ đến cùng cực!
“Bệ hạ.
Bệ hạ...” Tưởng Đan chợt hồi thần, sự lạnh lẽo trong mắt hoàng đế khiến nàng ta kinh hoảng, không chỉ vậy, nàng ta còn bắt được một sự tàn khốc chợt lóe.
Nàng ta biết dù ở hộ gia đình bình thường, nữ nhân không giữ phụ đạo cũng sẽ bị trầm lồng heo.
Huống chi đây còn là vua một nước, cả người Tưởng Đan phát run, trái tim suýt nhảy khỏi cổ họng.
Dục vọng vẫn chưa thỏa mãn mà Tưởng Đan lại rời đi trước, khiến Tuyên Hoa rất bất mãn, nhưng lúc gió lạnh thổi vào, hắn mới thanh tỉnh hơn chút.
Thình lình nghe thấy Tưởng Đan nói thế, lòng lạnh đi, khó tin quay người, quả nhiên nhìn thấy đoàn người đứng trong phòng, sắc mắt ai này đều rất phong phú, nhìn hai người bọn chúng như nhìn khỉ diễn xiếc vậy.
Xấu hổ, kinh hoàng, sợ hãi, phẫn nộ cùng xông lên đầu, Tuyên Hoa, kẻ nhờ có Đức phi mới được việc, hiện tại không biết phải làm sao, ngây người tại chỗ.
Kính cẩn gọi một tiếng ‘phụ hoàng’ rồi im bặt.
Hoàng đế không nhịn nỗi nữa, bước nhanh tới một cước đá văng Tuyên Hoa qua một bên, phẫn nộ quát.
“Nghiệt tử!” Rồi lão từ từ dời mắt nhìn sang Tưởng Đan đang trần truồng, đột nhiên cười lạnh.
“Kéo nữ nhân uế loạn hậu cung này xuống loạn côn đánh chết cho trẫm!”
“Bệ hạ.
Bệ hạ!” Tưởng Đan sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ta hối hận tại sao mình lại điên loan đảo phượng cùng Tuyên Hoa lúc hậu cung đang rối loạn.
Dù có muốn cũng phải tìm một nơi kín kẽ, nếu không phải hôm nay nhất thời mất khống chế, thì dù hoàng đế có tìm tới cũng chỉ thấy họ đang giả vờ bàn luận kinh phật, hà tất sẽ lâm vào cảnh bị bắt gian như bây giờ.
Tại sao lại đột nhiên mất khống chế chứ.
Trong đầu Tưởng Đan chợt lóe một suy nghĩ, nhớ tới mùi hương say lòng người ngửi thấy lúc bước vào, hiện tại đã biến mất.
Nàng ta nhìn Tưởng Nguyễn đang đứng gần hoàng đế, môi Tưởng Nguyễn ngậm nụ cười, vẫn là nụ cười lễ phép ấm áp xưa nay, thế nhưng Tưởng Đan lại thấy rõ sự chế giễu và khinh miệt bên trong.
Đầu óc nàng ta trống rỗng, chợt xông về phía Tưởng Nguyễn, nói.
“Bệ hạ, đều là ả hãm hại ta, đều là ả hãm hại ta, ta và Ngũ điện hạ trong sạch!”
“Tưởng Chiêu nghi,” Tiêu Thiều cất tiếng, giọng lạnh như băng.
“Thê tử của ta không có bản lĩnh hại ngươi và Ngũ điện hạ dính lấy nhau trên cùng một chỗ đâu.”
“Tiêu Thiều, ngươi ăn nói sạch sẽ chút cho ta!” Nghe Tiêu Thiều giễu cợt, Tuyên Hoa thẹn quá hóa giận quát.
“Câm miệng!” Hoàng đế gầm lên, Tuyên Hoa im thinh thít.
Tưởng Đan co rúm lại, nàng ta nhìn Tiêu Thiều, thanh niên hắc y cao lớn ngọc lập, tuấn mỹ vô cùng, mặc dù Tuyên Hoa cũng anh tuấn, nhưng so với Tiêu Thiều thì kém hơn không chỉ một chút, mi mục lãnh tĩnh, ánh mắt khi nhìn Tưởng Nguyễn hàm chứa sự nhu hòa, nhất là còn thời thời khắc khắc bảo vệ Tưởng Nguyễn, đột nhiên đâm xuyên tim khiến nàng ta đau nhói.
Nàng ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng nhứt mắt, dựa vào đâu mà Tưởng Nguyễn lại có được một phu quân trẻ tuổi yêu chiều bảo vệ, Tưởng Nguyễn có gì tốt hơn mình chứ? Cảnh ngộ giữa người với người sao lại khác biệt to lớn đến thế? Tưởng Đan càng đố kỵ, thì càng không cam lòng, nàng ta nhào tới bên chân hoàng đế, ai oán kêu khóc.
“Không phải vậy, bệ hạ, là ả hãm hại ta, ả đã bỏ thuốc ở đây, thần thiếp và Ngũ điện hạ trong sạch, vì ngồi trong đây đánh cờ nên mới trúng chiêu.
Bệ hạ, bệ hạ ngài phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp đối với ngài một tấm chân tình.
Là hương liệu kia, hương liệu có vấn đề!” Nàng ta đột nhìn trừng mắt nhìn Tuệ Giác đang cúi đầu đứng đó.
“Ngươi mua chuộc quốc sư, rốt cuộc ngươi đã cho lão thứ tốt gì?”
Tưởng Nguyễn suýt nữa đã không nhịn được mà cười lên, thật ra lời này của Tưởng Đan có lý có chứng, nhanh vậy mà đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
Nếu là trước kia, có lẽ hoàng đế sẽ nghiêm túc suy ngẫm lời nàng ta nói, thậm chí sẽ sinh lòng hoài nghi với Tuệ Giác.
Đáng tiếc Tưởng Đan nói ngay lúc này, tất cả mọi người đều sẽ chỉ cho rằng nàng ta đang cùng đường mạt lộ cắn bậy cắn bạ.
Sẽ chỉ khiến hoàng đế càng tức giận thêm thôi, cho rằng nàng ta đang đùa giỡn trước uy nghiêm đế vương.
Con người một khi muốn đạt thành chuyện nào đó, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có đủ hiểu biết về nó.
Tưởng Đan vì trở thành sủng phi của hoàng đế, dựa vào sự sủng ái của hoàng đế dành cho nàng ta mà tự cho rằng có thể biết được tâm tư hoàn đế, nghĩ đơn giản quá.
Gần vua như gần cọp, tâm tư đế vương sâu không lường được, dù nàng kiếp trước nghe Tuyên Ly nói biết nhiêu chuyện, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mò được bảy tám phần.
Hoàng đế độc đoán chuyên quyền, chuyện đã nhận định tuyệt sẽ không thay đổi.
Cho dù lúc này, lời Tưởng Đan nói có đủ căn cứ, hoàng đế cũng sẽ không tin.
Lui mười ngàn bước, dù nàng ta có lấy ra được chứng cứ gì đi nữa, thì một sủng phi với tấm thân dơ bẩn, một sủng phi gian díu với hoàng tử, dù có bị oan, thì cũng chẳng thể giữ lại trong cung nữa, bất luận thế nào, mạng này của Tưởng Đan, từ giây phút bị hoàng đế chứng kiến cảnh nàng ta và Tuyên Hoa điên loan đảo phượng, thì đã đến tay Diêm vương rồi.
Tuy nhiên ấy vẫn chưa phải kết thúc, một tội danh uế loạn hậu cung dĩ nhiên không đủ, Tưởng Đan đáng nhận được nhiều hơn, Tưởng Nguyễn mỉm cười, chậm rãi đưa tay vào tay áo, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...