Đông cung, Thái tử hai mắt nhắm nghiền, hoàng hậu ngồi bên người Thái tử, vẻ mặt tràn đầy lo âu và nóng nảy.
Thương thế của thái tử quá nặng, người thái y viện đều nói chỉ khi ‘trời đất xoay chuyển’ may ra mới cứu được.
Nay đã cùng đường bí lối, dù rằng Thái tử nhiều năm không được thánh sủng, nhưng hoàng hậu biết hoàng đế không phải hoàn toàn vô tình với Thái tử, cuộc săn hoàng gia đang êm đẹp lại xảy ra chuyện, dù hoàng hậu mặc kệ việc hậu cung nhiều năm, cũng không nén nỗi tức giận.
Giờ đây hoàng đế nảy sinh hiềm khích với bà, chắc chắn phải bắt được kẻ chủ mưu.
Theo cái nhìn của hoàng hậu, mặc dù hiện nay Tuyên Phái được hoàng đế coi trọng, tuy nhiên sau lưng không có thế lực mẫu phi ủng hộ, huống chi tuổi tác còn nhỏ, nên khả năng là cậu không cao.
Thay vào đó là hai người Tuyên Ly và Tuyên Hoa, Trần quý phi và Đức phi cùng bà đấu đá cả đời, giờ con của hai kẻ đó lại không muốn tha cho con bà, nhất định chỉ có thể là một trong hai người kia thôi.
Đang suy nghĩ, bỗng nghe thái giám báo lại, Tưởng Đan tới thăm Thái tử.
Hoàng hậu xoay người, Tưởng Đan đã bước tới, nàng ta nhìn Thái tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, cầm tay hoàng hậu, nói.
“Nương nương, Thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.
Mấy ngày nay thần thiếp đều đến phật đường trong cung cầu phúc cho thái tử điện hạ, chỉ mong ngài ấy sớm ngày khỏe lại, Đại Cẩm ngày sau không thể không có Thái tử điện hạ.”
Vẻ mặt nàng ta chân thành, lời nói thân thiết, chuyện cầu phúc nói dễ làm khó, nhất là chốn hậu cung minh thương ám tiễn, phi tần chỉ mong Thái tử xảy ra chuyện nhường cái vị trí kia ra, nào có ai cầu phúc cho Thái tử.
Hoàng hậu nghe vậy càng có hảo cảm với Tưởng Đan hơn, từ lúc Tưởng Đan vào cung tới nay từng việc làm đều rất có chừng mực, không tranh sủng cũng không tranh công, làm người khiêm tốn hòa khí.
Hoàng hậu coi nàng ta như người mình, nói.
“Ngươi có lòng.
Đại Cẩm tương lai gì chứ, Bổn cung chỉ mong nó có thể khỏe lại, vị trí thái tử này ai muốn lấy cứ lấy đi.
Tránh kẻo bị người khác hại đến mạng cũng không còn.”
Lúc hoàng hậu nói lời này, giọng điệu vẫn không nén nỗi bực tức và oán trách, hiển nhiên oán hận vì hoàng đế dẫn Thái tử xuất cung mà Thái tử lại xảy ra chuyện.
Tưởng Đan sửng sốt, tùy tiện nói.
“Hoàng hậu nương nương chớ nói như vậy, Thái tử điện hạ nhất định sẽ không có chuyện gì.
Vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu, nương nương còn phải báo thù cho Thái tử điện hạ.”
Hoàng hậu như bị lời Tưởng Đan nói nhắc nhở, nói.
“Không sai, ngươi nói không sai.
Bổn cung tất nhiên nên báo thù cho hoàng nhi, kẻ nào hại nó thành dáng vẻ này, Bổn cung tất nhiên phải bắt kẻ đó phải nhận lại gấp trăm nghìn lần.” Dứt lời, nhìn Tưởng Đan nói.
“Bổn cung biết ngày đó ngươi cũng có mặt, có nhìn thấy điểm bất thường gì không?”
Tưởng Đan sửng sốt, ngay sau đó khua tay, như nhớ ra điều gì, né tránh cái nhìn của hoàng hậu, lắp bắp nói.
“Không, không có.”
Hoàng hậu chau mày, dáng vẻ Tưởng Đan như thế khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Bà vốn chỉ thuận miệng hỏi, bởi vì hôm ở trường săn Tưởng Đan cũng có mặt, tuy nhiên phản ứng của Tưởng Đan đã nói rõ, có lẽ nàng ta biết việc gì đó, hơn nữa chắc chắn có chỗ kỳ lạ.
Hoàng hậu bắt lấy tay Tưởng Đan, kéo tay nàng ta qua chỗ mình, vội vàng nói.
“Ngươi mau nói cho Bổn cung biết, đừng sợ gì cả, xảy ra chuyện Bổn cung sẽ chống đỡ thay ngươi, chỉ cần ngươi nói cho Bổn cung biết kẻ nào đã hại Thái tử?”
Tưởng Đan mặc cho bà nắm tay, rồi khẽ thở dài, nói.
“Hoàng hậu nương nương, những chuyện này thần thiếp vốn không nên nói.
Thế nhưng từ lúc vào cung đến nay, Hoàng hậu nương nương đối xử với thần thiếp cực tốt, huống chi Thái tử điện hạ làm người chân thành, thần thiếp đích xác thấy được một ít chuyện, giấu ở đáy lòng mãi cũng khó an, thôi, bất luận kết quả gì, thần thiếp đều sẽ nhận.
Hoàng hậu nương nương, người hại Thái tử điện hạ thành ra thế này, là kẻ dù bệ hạ cũng phải nhượng bộ hắn ba phần, thế nên mới kẻ đó mới dám không chút kiêng kỵ như vậy.”
“Rốt cuộc là ai?” Hoàng hậu vừa nghe, nào còn nhịn được, suýt cắn nát răng.
“Cẩm Anh vương.”
Cẩm Anh vương? Thần sắc hoàng hậu thay đổi, Cẩm Anh vương, bà không hề xa lạ với cái tên này.
Từ lúc gả vào hoàng gia trở thành hoàng hậu, rồi đến bị quạnh quẽ trở thành người có tiếng không có miếng trong hậu cung.
Cái danh Cẩm Anh vương hoàng hậu biết.
Năm xưa bà thấy phủ Cẩm Anh vương xảy ra chuyện, vốn tưởng rằng vương phủ kia sẽ bị nhổ tận gốc, nhưng chẳng biết tại sao hoàng đế lại tốt bụng, thậm chí giữ lại mạng cho Tiêu Thiều.
Không chỉ vậy, ngày sau trong công việc, thậm chí hoàng đế còn nhiều lần trợ giúp trọng dụng Tiêu Thiều, ngay cả Ý Đức Thái hậu cũng có thái độ khác lạ với Tiêu Thiều.
Hoàng hậu ở trong cung nhiều năm, làm phu thê với hoàng đế bao lâu nay, cũng không phải người ngu, tất nhiên biết ắt có nguyên nhân.
Thế nhưng bà thông minh không hỏi nhiều, chuyện hoàng gia tự có căn nguyên.
Chẳng qua hôm nay nghe Tưởng Đan nói Cẩm Anh vương là hung thủ hại thái tử, hoàng hậu vẫn không thể tin.
Bà không ghét Tiêu Thiều, bởi vì Tiêu Thiều luôn giữ thế trung lập trong triều, thời điểm các vị đại thần rối rít chọn về phe Tuyên Ly hay Tuyên Hoa, chỉ có Tiêu Thiều mơ hồ thể hiện sẽ đứng về bên thái tử.
Nếu Tiêu Thiều đứng về phía Thái tử, tại sao phải ra tay với Thái tử? Hoàng hậu cau mày nói.
“Sao lại là hắn?”
Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt hoàng hậu, Tưởng Đan nói.
“Thần thiếp nghĩ, phủ Cẩm Anh vương nhiều năm qua vẫn coi như an phận, quả thật không có lý do hại Thái tử điện hạ, nhưng...” Tưởng Đan nói tới đây thì ngập ngừng, liếc nhìn Thái tử nằm trên giường.
Hoàng hậu thấy vậy, vội vàng nói.
“Nhưng mà cái gì, ngươi có lời gì cứ to gan nói ra, trong lòng Bổn cung hiểu rõ.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, trước mặt hoàng đế, Bổn cung cũng không phải hoàn toàn bất lực.”
Bất kỳ một nữ nhân nào đều không thể thờ ơ khi con mình bị thương, hoàng hậu là một hoàng hậu, nhưng trước tiên bà chính là một người mẹ.
Bà có thể ngồi yên không màn đến tranh đoạt hậu cung nhiều năm qua, nhưng không thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ hại cốt nhục của mình.
Nếu có thể tìm ra kẻ đứng sau, dù phải liều cả tánh mạng, hoàng hậu cũng phải báo thù cho Thái tử.
“Cẩm Anh vương sẽ không, nhưng thần thiếp lại biết, cảm tình giữa Cẩm Anh Vương phi và Thập Tam điện hạ rất tốt.” Tưởng Đan chậm rãi nói.
“Hoằng An?” Hoàng hậu nghi ngờ.
Cẩm Anh Vương phi là Hoằng An quận chúa, hoàng hậu đối với Tưởng Nguyễn vốn không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng có một lần Thái tử phế lệ nhắc đến Tưởng Nguyễn trước mặt bà, nói ấy là một cô gái thú vị.
Sau đó lúc bà tới chỗ Ý Đức Thái hậu, cũng từng có cơ hội chạm mặt mấy lần, nhớ rằng đó là một cô gái trầm tĩnh ôn hòa, dung mạo hết sức xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy bị nàng cố tình đè xuống, ở độ tuổi này, là việc vô cùng hiếm có.
Dù là hoàng hậu cũng phải nhìn thêm mấy lần.
Ấn tượng đối với Tưởng Nguyễn, còn không hề tệ.
“Nương nương có chỗ không biết,” Tưởng Đan thở dài, nói.
“Cô ta và thần thiếp là tỷ muội cùng cha, vốn không nên nói vậy, nhưng.
Aiz, bản tính cô ta cương ngạnh, nhìn bề ngoài như có vẻ kính cẩn ngoan ngoãn, thực chất lại là một kẻ bất hiếu.
Năm xưa tiền phu nhân qua đời, phụ thân đưa Hạ di nương lên, Nhị tỷ tỷ thành đích nữ, cô ta bị đưa tới điền trang.
Giờ đây nương nương nhìn xem, phủ thượng thư hiện tại, Hạ di nương chết, Nhị tỷ tỷ chết, Tam tỷ tỷ cũng đã chết, Nhị ca xảy ra chuyện, ngay cả phụ thân thần thiếp cũng bị nhốt vào thiên lao.
Nếu không phải thần thiếp đã vào cung, nói không chừng kết cụccũng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cô ta lên như diều gặp gió, nói không dễ nghe, Thập Tam điện hạ và Hoằng An quận chúa không quen không biết, tại sao lại có tình cảm tỷ đệ thân mật như thế được? Tình cảm giữa hai người tốt như thế, thật sự rất khó lý giải.”
Hoàng hậu nhíu chặt mày, nói.
“Ngươi chớ đánh thái cực với Bổn cung, có lời gì cứ nói thẳng ra.”
Tưởng Đan vội vàng đáp một tiếng, nói.
“Trên thực tế, ngày đó trước khi lên đường, thần thiếp tận mắt thấy Thập Tam điện hạ và Cẩm Anh Vương phi đang đứng nói gì đó, thời điểm thần thiếp đi ngang qua, may mắn nghe được mấy chữ mũi tên rồi trong rừng.
Lúc thần thiếp đến gần, bọn họ ngưng nói.
Lúc ấy thần thiếp không phát giác có gì bất thường, hôm nay nhớ tới, cảm thấy điểm khả nghi rất nhiều, rất có thể chính là chuyện lần này.” Tưởng Đan nhìn sắc mặt hoàng hậu, tiếp tục nói.
“Sau đó cuộc săn kết thúc, hôm sau lúc mọi người tụ họp, Thập Tam điện hạ trở về cùng phu thê Cẩm Anh vương, ngày đó tất cả mọi người đều thấy, biết bao con mắt chứng kiến, Hoàng hậu nương nương hỏi một chút sẽ biết.”
Hoàng hậu nghe Tưởng Đan nói xong, từ từ thở phào, nói.
“Cho nên ngươi cho rằng, là Thập Tam hoàng tử và phu thê Cẩm Anh vương hại Thái tử điện hạ ra nông nỗi này?”
“Thần thiếp không dám nói bậy.” Tưởng Đan cúi đầu.
“Phủ Cẩm Anh vương quyền thế ngút trời, làm ra chuyện đó như tốn công vô ít, nhưng nếu Cẩm Anh Vương phi và Thập Tam điện hạ tỷ đệ tình thâm, nếu nói muốn giúp Thập Tam điện hạ, thế thì có thể giải thích.
Phải biết gần đây trong triều Thập Tam điện hạ rất có trọng lượng, nói lời vượt lễ, nếu Thái tử điện hạ gặp chuyện không may, chỉ còn lại mấy hoàng tử đấu đá lẫn nhau, tuy nhiên chỉ cần Thập Tam điện hạ có lá vương bài Cẩm Anh vương phủ này, bất luận thế nào cũng sẽ không thua.”
Hoàng hậu cúi đầu, Tưởng Đan không thấy rõ nét mặt bà lúc này, hồi lâu, hoàng hậu mới ngẩng đầu lên nói.
“Ngươi nói đều là thật?”
Tưởng Đan thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng hết sức thành khẩn.
“Thiên chân vạn xác.
Hôm nay thần thiếp cả gan nói với Hoàng hậu nương nương, thật sự đã vượt quá bổn phận, nhưng thần thiếp không thể trơ mắt nhìn người làm ác tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thái tử điện hạ là trữ quân tương lai của Đại Cẩm, thần thiếp không thể không lo nghĩ vì Đại Cẩm, để những kẻ lòng dạ lang sói đeo mặt nạ tiếp tục hại người.”
Hoàng hậu tỉ mỉ quan sát Tưởng Đan, trong đôi mắt không còn tươi trẻ của bà chẳng hề có sự tức giận mất không chế như Tưởng Đan nghĩ, mà là sự nghiền ngẫm.
Tưởng Đan khẽ khựng lại, lập tức hối hận bản thân quá nóng lòng, nói nhiều lời như thế, khó tránh khiến người khác hoài nghi.
Lại càng không nên tùy tiện phỏng đoán chuyện hoàng gia, hẳn phải dùng cách uyển chuyển hơn.
Tưởng Đan rất sợ suy nghĩ của mình bị hoàng hậu nhìn thấu, cố trấn định đối diện với hoàng hậu.
“Cực cho ngươi rồi,” hoàng hậu chợt mệt mỏi nói.
“Ngươi có thể nói ra những lời này, Bổn cung cảm ơn ngươi.”
Tưởng Đan nhìn kỹ thần sắc hoàng hậu, tảng đá trong lòng mới được nới lỏng, nở nụ cười áy náy nói.
“Hoàng hậu nương nương không trách thần thiếp lắm miệng, thần thiếp đã thỏa mãn lắm rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...