Đảo mắt đã tới thời điểm hoàng gia săn bắn mỗi năm một lần, nhân lúc trước giao thừa, hoàng gia phải gặt được điềm lành, thế nên mới tổ chức săn bắn.
Tất cả con cháu đại thần đều phải tham dự, vì để xua tan tà khí của năm cũ, đón một năm mới may mắn thư thái.
Trường săn ở rừng Bắc Nghiễm, nơi đó núi cao vực sâu, địa thế phức tạp, đồng thời có nhiều chim thú quý lạ, đối với đám con cháu thế gia mà nói cũng coi như một loại khiêu chiến hoang dã.
Năm nay náo nhiệt vô cùng.
Tưởng Đan khó khăn lắm mới thuyết phục được hoàng đế dẫn mình theo cùng, thị nữ đã sớm chuẩn bị xiêm y cho nàng ta, bởi vì nàng ta đã là tần phi chứ không phải con cháu đại thần nữa, không thể ăn mặc trang điểm như các cô nương tiểu thư.
Mặc đồ xong, Tưởng Đan nhìn cô gái trong gương, bực dọc kéo chiếc kẹp ngọc trai trên tóc, nói.
“Thứ gì đây? Chiếc kẹp này nhìn già quá, ngươi cảm thấy bổn cung chỉ có thể xài thứ này sao?”
Cung nữ sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống xin tha.
Trên thực tế, chiếc kẹp kia không có gì không đúng, nữ quyến trong cung cũng thường sử dụng.
Chất lượng vô cùng tốt, ấy cũng là phần thưởng dựa trên sự sủng ái sâu hậu của hoàng đế dành cho nàng ta hiện tại.
Tưởng Đan lại tức giận, xốc hộp trang sức, nhìn thấy đống trang sức cẩm thạch thì hết sức bất mãn.
Khác với Tưởng Lệ, mặc dù Tưởng Đan theo đuổi địa vị, nhưng không thô tục vác hết mọi thứ quý giá lên người như Tưởng Lệ.
Nàng ta càng xem trọng nét đẹp thanh xuân của mình hơn.
Hiện tại đã là tần phi của hoàng đế, phải thời thời khắc khắc chú ý thân phận, không thể ăn vận trang điểm như cô nương trẻ tuổi.
Có lúc thậm chí nàng ta cảm thấy, các cung nữ hầu hạ nhìn còn trẻ tuổi hơn mình.
Bước chân vào cung, chung sống với một nam nhân đáng tuổi cha mình, tranh đoạt sự sủng ái cùng những nữ nhân khác, ăn mặc đều phải già dặn hơn bạn đồng trang lứa.
Tại sao, rõ ràng nàng ta cũng đang độ thanh xuân.
Cái nhìn rơi xuống hoa nhung đỏ rực trong hộp trang sức, nàng ta chợt nhớ tới Tưởng Nguyễn.
Đồng dạng là con gái Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn lại có thể tùy tâm muốn mặc gì thì mặc, chẳng cần phải lo có được hay không được, dù Tưởng Nguyễn đã là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng là Cẩm Anh Vương phi, vậy mà lại có thể ăn mặc như nữ nhi chưa xuất giá, bởi vì Tiêu Thiều căn bản không để ý những thứ này.
Không chỉ có vậy, Tiêu Thiều còn trẻ tuổi hơn hoàng đế, hắn tuổi còn trẻ, trời sinh tuấn mỹ, tại sao Tưởng Nguyễn lại tốt số như vậy? Dù bị Hạ Nghiên dồn đến tuyệt cảnh nhưng vẫn may mắn trở mình được, mà nàng ta lại chỉ có thể bán rẻ thanh xuân và tự do, để đổi lấy sự kiêu ngạo nhất thời.
Mọi thứ có được hiện tại tựa như hoa trong gương trăng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
“Nương nương..?” Cung nữ thấy nàng ta vẫn không nói gì, sắc mặt còn trở nên dữ tợn, nhất thời sợ hãi, lên tiếng nhắc nhở.
Tưởng Đan hồi thần, từ từ siết chặt hoa nhung đỏ rực trong tay, sức rất lớn, như muốn bóp nát đóa hoa kia, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười quỷ dị.
Chẳng sao cả, bất luận như thế nào, tất cả sắp kết thúc rồi.
Chờ sau khi chuyện này đi qua, con gái Tưởng phủ sẽ chỉ còn lại một mình nàng ta thôi, trên đời này không còn bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp nàng ta nữa.
Nàng ta vĩnh viễn luôn là kẻ đứng trên cao.
…
Cẩm Anh vương phủ, Tưởng Nguyễn đau đầu nhìn túi hành lý to đùng trước mặt, không thể làm gì khác hơn ngoài trừng Tiêu Thiều một cái, Tiêu Thiều như vô tình quay đầu đi, giả vờ không thấy cái nhìn của nàng.
Lâm quản gia vẫn đang lải nhải không ngừng.
“Thiếu phu nhân, đây là bánh ngọt lão nô cố ý kêu phòng bếp chuẩn bị, còn có rượu hoa quế, vợ chồng son hai người, đều là người trẻ tuổi, lần đầu tiên nghiêm túc ra ngoài du ngoạn, nên chuẩn bị chút thức ăn ngon.
Tuy nhiên sợ Thiếu phu nhân uống rượu quá nhiều, ta còn chuẩn bị thêm canh giải rượu, bên trong có bỏ mật đường, sẽ không khó uống, vị ngọt thanh.
Đúng rồi, còn có mấy quyển tạp ký sách thơ, có lẽ đến lúc đó có thể sử dụng.
Lão nô đã để cho người đặt Tiêu vệ cầm lên xe ngựa, chắc Thiếu phu nhân vẫn chưa biết, chủ tử khảy đàn rất tốt.
À, còn có ít thuốc nữa, khụ khụ, à, để lão nô nghĩ xem còn thiếu gì nữa không, hẳn phải chuẩn bị đồ dựng trại, giá cắm nến có được hay không? Nửa đêm thắp nên cũng đẹp lắm.”
Tưởng Nguyễn hơi muốn dán miệng Lâm quản gia lại, sau khi Tiêu Thiều nói rõ thân thế của mình, nàng không còn cách nào nhìn thẳng Lâm quản gia nữa.
Thỉnh thoảng nhìn gương mặt nhăn nhúm già nua của Lâm quản gia, sẽ không nhịn được mà ngứa tay muốn lột mặt nạ của ông xuống, tốt nhất có thể xé nát cái mặt nạ ấy luôn, nhìn thử xem bên dưới có phải một gương mặt ngọc thụ lâm phong như lời đồn hay không.
Mặc kệ mặt mũi thế nào, nhưng biết một Thám hoa lang còn lãi nhãi hơn cả bà vú trong nhà, thật sự khiến người khác khó chịu.
Tưởng Nguyễn hơi bội phục Lâm quản gia, dù Lâm quản gia có phóng ra giữa đường nói rằng mình là Thám hoa lang, hẳn cũng sẽ không ai tin, vì thật sự thì—— kém xa quá.
Tưởng Nguyễn chịu hết nổi nên cắt ngang lời ông.
“Lâm quản gia, chúng ta chỉ đi săn thú thôi, không phải đi du ngoạn.”
“Đi săn chính là du ngoạn,” Lâm quản gia vung tay.
“Thuận tiện để Thiếu chủ bắt mấy con thú tới cho người vui đùa.
Da lông có thể lột ra làm áo khoác ngoài, nếu có thú con, thì có thể để Thiếu phu nhân nuôi chơi.
Thiếu chủ, ngài đem Hổ Phách theo đi.”
“Mang chim bồ câu theo làm chi?” Người lên tiếng là Lộ Châu, chim bồ câu truyền tin của Tiêu Thiều được đặt tên là “Hổ Phách” đúng là chuyện khiến người ta khó hiểu.
Lộ Châu nói.
“Có thư tín gì muốn truyền sao?”
“Đem theo uy hiếp con mồi cũng tốt.” Lâm quản gia nói.
“Hổ Phách rất thông minh.”
Lần này Lộ Châu không nói gì, chắc không thể tưởng tượng được một con bồ câu thì ‘uy hiếp’ con mồi kiểu gì, hấp dẫn con mồi thì còn tạm được.
Đây là mỹ nhân kế trong truyền thuyết đấy à? Tưởng Nguyễn suy nghĩ, rồi phù một tiếng bật cười.
Tiêu Thiều quay đầu nhìn nàng, Tưởng Nguyễn vội nói.
“Tùy đi, thời gian không còn sớm, lên xe ngựa trước, đến chỗ tràng săn, tới trễ lại bị đám người kia khua môi múa mép.”
Lâm quản gia vội vàng đi chuẩn bị xe ngựa, Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đi ra khỏi phòng, sắc trời vừa hửng, đất đai bị phủ bởi một mảnh trắng xóa, nhánh cây đóng băng tạo thành băng nhũ trong suốt, tuyết trắng bao phủ.
Hôm nay Tưởng Nguyễn mặc đồ cưỡi ngựa thêu mây, thân trên khoác một chiếc áo khoác nhỏ gọn hình cánh ve, dưới là quần váy dài đến đầu gối phối với ủng da cáo viền lông trắng, ngoài khoác chiếc áo lông cáo đỏ rực, tươi sáng lạ thường, gương mặt minh diễm chợt toát ra sự anh khí, càng thêm xinh đẹp hơn.
Giữa trời tuyết Tiêu Thiều vẫn mặc đồ đen như cũ, vạt áo thêu hình kỳ lân, ngoài cùng khoác áo thêu hạc màu đen vàng, mi mục như họa, anh tuấn lạnh lùng, lạnh lẽo như bầu trời cô nguyệt, Tưởng Nguyễn liếc nhìn, cười nói.
“Dáng dấp huynh đẹp thế này, dẫn đi tới trường săn, ta cứ cảm thấy con mồi có tốt cỡ nào cũng không trân quý bằng huynh.”
Tiêu Thiều nhướng mi, xoay đầu lại nhìn nàng.
“Con mồi?”
“Ta phải nhìn kỹ mới được.” Tưởng Nguyễn cười nói, quay đầu đã nhảy xe lên ngựa Lâm quản gia chuẩn bị, Tiêu Thiều cũng vào theo.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, bọn Liên Kiều và mấy người Cẩm Tam cũng lên xe ngựa phía sau, Lâm quản gia lại tỉ mĩ dặn dò một phen, kéo rèm xuống, phu xe vung roi quất ngựa, xe ngựa từ từ khởi hành.
Rừng Bắc Nghiễm cách kinh thành mười mấy dặm đường, địa thế phức tạp, trên đường đi hơi nhàm chán.
Tưởng Nguyễn nhìn bàn trà trước mặt, trong xe ngựa được Lâm quản gia bố trí hết sức chu đáo, nhìn qua cứ như căn nhà nhỏ của gia đình giàu có.
Trên bàn thậm chí còn bày một bầu rượu, mấy hộp điểm tâm, ban ngày ban mặt, còn muốn họ uống rượu hả?
Tưởng Nguyễn thấy bầu rượu khá tinh xảo, thân bình mạ vàng, bên trên khắc người, trông vô cùng sống động, hẳn do thợ mộc cố ý khắc lên.
Nàng dịch bầu rượu, cố ý chuyển hình khắc về phía mình, vừa thấy lập tức ngây ngẩn, bên trên rõ ràng khắc hai người trần chuồng quấn chung một chỗ, nàng không phải người ngu, dù mắt có kém thế nào đi nữa cũng hiểu được thứ này dùng để làm gì.
Chưa kịp phản ứng, Tiêu Thiều đã lấy bầu rượu đặt qua một bên, như không có chuyện gì xảy ra nói.
“Không có gì để nhìn hết.”
Tưởng Nguyễn ngẫm nghĩ, rồi cầm ly rượu lên, muốn hòa hoãn bầu không khí, nói.
“Thật ra ly rượu này cũng được chế tác rất tinh...” Lời còn chưa dứt, nàng trợn mắt nhìn hình khắc trên thân ly.
Tiêu Thiều lại lặng lẽ thu ly rượu đi.
Tưởng Nguyễn trừng lớn hai mắt tuần tra một vòng trong xe, phát hiện trừ bầu rượu và ly rượu, ngay cả mấy chân bàn, khăn trải bàn, giá cắm nến, hộp trang điểm, thậm chí mặt trong của rèm che trên xe ngựa cũng có bí mật.
Hình vẽ giống nhau như đúc, thật sự khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Lâm quản gia thật sự tri kỹ quá rồi, quả thật là lợi dụng mọi chỗ, có lẽ ông mới chính là người phù hợp làm thủ lĩnh Cẩm Y vệ nhất.
Không để sót chỗ nào, thật sự khiến người khác dở khóc dở cười.
Tưởng Nguyễn quay đầu lại, gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tiêu Thiều hơi đỏ, hắn hơi mất tự nhiên quay đầu đi, rồi hình như cảm thấy làm vậy thì giống bịt tai trộm chuông, nên nhanh chóng vòng về, bình tĩnh nhìn Tưởng Nguyễn, như đang chứng minh mình không hề chột dạ.
Tưởng Nguyễn không nhịn cười được, trong một số việc Tiêu Thiều cố chấp đến đáng yêu, nhất là những lần mất tự nhiên chết cũng phải phồng mặt giữ sỉ diện của một thủ lĩnh.
Nàng cười khiến Tiêu Thiều hơi cáu, dứt khoát kéo nàng qua, bọc trong ngực mình.
“Còn cười.” Hắn lạnh lùng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...