“Hôm qua bệ hạ còn nhắc tới Ngũ điện hạ với thần thiếp, hôm nay Ngũ điện hạ liền xuất hiện, quả thật đúng dịp.” Tưởng Đan cười cười.
Tuyên Hoa sững sốt, từ sau chuyện lần trước, thái độ của hoàng đế đối với hắn đã lạnh nhạt hơn nhiều, dạo gần đây Tuyên Hoa luôn an phận, ít nhất ngoài mặt không gây hấn cãi vã với Tuyên Ly.
Ai ngờ Tưởng Đan đột nhiên nói đến chuyện này, Tuyên Hoa rục rịch, không kiềm chế được nên dò hỏi.
“Phụ hoàng.
Thật sự nhắc đến ta?”
“Dĩ nhiên là thật.” Tưởng Đan chớp mắt.
“Nhắc tới thần thiếp và Ngũ điện hạ cũng coi như có duyên, không bằng qua đình viện bên kia đánh một ván cờ, thuận tiện nói về chuyện này, bệ hạ nhắc với thần thiếp rất nhiều chuyện thú vị về điện hạ.”
Tuyên Hoa không phải người ngu, có lẽ hoàng đế có nhắc tới hắn, nhưng không có khả năng kể với Tưởng Đan chuyện thú vị về hắn.
Tưởng Đan nói vậy, tất nhiên có ý khác, chỉ muốn ngụy trang mà thôi.
Tuy hoài nghi, nhìn thái độ Tưởng Đan, xong vẫn cười nói.
“Trùng hợp, bổn điện cũng muốn đánh cờ, Tưởng Chiêu nghi, mời.”
Hoàng tử đi ngang qua cùng Chiêu nghi đánh một ván cờ, về mặc lễ giáo không có gì không đúng.
Tưởng Đan và Tuyên Hoa đi tới lương đình trong ngự hoa viên, ở lương đình luôn được bày một bàn cờ, hai người dọn xong cuộc cờ, thái giám cung nữ đứng xa xa, quân cờ trắng đen di chuyển, tâm tư người đánh cờ lại không ở nơi đây.
“Nương nương có lời không ngại nói thẳng.” Sau ba con, Tuyên Hoa không dằn nổi nói.
Bản tính Tuyên Hoa kém xa Tuyên Ly về mặt ẩn nhẫn, người này quả nhiên nóng vội.
Thật khó tưởng tượng một người chững chạc sỏi đời như Đức phi tại sao lại sinh được một đứa con bản tính nôn nóng như Tuyên Hoa.
Tưởng Đan cười hoạt bát, lời nói lại như chứa kiếm nhọn.
“Hiện nay bệ hạ chỉ có bốn vị hoàng tử, nhắc tới Ngũ điện hạ, đồng thời, tất nhiên cũng nhắc về những người khác.
Nhưng gần đây nhắc đến nhiều nhất là Thập Tam điện hạ.”
Tuyên Hoa nhíu mày.
“Thập Tam?” Tim hắn thịch một tiếng, dạo gần đây tiếng nói của Tuyên Phái trong triều càng ngày càng có trọng lượng, nghe đồn hoàng đế cũng càng ngày càng yêu thích cậu.
Vốn Tuyên Hoa tưởng rằng mọi người đồn bậy bạ thôi, một hoàng tử không có mẫu phi, dù được hoàng đế sủng ái thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không có tư cách ngồi lên vị trí trữ quân.
Nhưng câu tiếp theo của Tưởng Đan khiến hắn kinh hãi, Tưởng Đan nói.
“Hiện nay bệ hạ đặc biệt yêu mến Thập Tam điện hạ, chắc vì thấy cậu ta mất mẫu phi từ nhỏ, lúc không có ai sẽ triệu vài lão thần đến giúp đỡ, dạy dỗ.”
Kêu gọi lão thần phụ giúp hoàng tử, có dụng ý gì tất nhiên đã rõ, ấy chính là đang lót đường cho trữ quân tương lai của Cẩm triều, bồi dưỡng tài năng sẳn có cho Tuyên Phái.
Quân đen trong tay Tuyên Hoa rơi xuống, hắn cười lạnh.
“Tưởng Chiêu nghi thật biết nói đùa.”
“Ngũ điện hạ không tin thần thiếp cũng không thể nói gì.” Tưởng Đan cầm cờ trắng dí sát.
“Có điều thần thiếp ở trong cung, tất nhiên cũng thấy rõ, thân nữ tử, hy vọng tìm được nơi dựa vào.
Mặc dù bệ hạ đối xử tốt với thần thiếp, chung quy đến một ngày vẫn không thể che chở cho thần thiếp.
Nói câu vượt lễ, đến khi trăm tuổi, ai sẽ che chở thần thiếp đây?”
Tuyên Hoa nghe Tưởng Đan nói, trầm giọng gằn.
“Lời này của Tưởng Chiêu quả thật vượt lễ rồi, nghĩ cũng nhiều thật.”
Tưởng Đan cười.
“Giờ đây Thập Tam điện hạ ngày càng được bệ hạ yêu thích, người đời đều nói, tiên hạ thủ vi cường, Liễu Mẫn liễu Thái phó vốn là Thái phó của Thái tử, sớm nay thần thiếp đi qua vườn hoa, nhìn thấy hắn đi cùng Thập Tam điện hạ.
Bệ hạ đã điều Liễu thái phó cho Thập Tam điện hạ, đây.
Quả thật rất có lòng.”
Liễu Mẫn là tân quý triều đình, là quan viên trẻ tuổi, còn thành tâm ra sức vì hoàng đế, nói chung người này sẽ được để lại cho quốc chủ kế nhiệm.
Chuyện Liễu Mẫn được điều sang cho Tuyên Phái Tuyên Hoa đã sớm biết, hiện giờ lại bị Tưởng Đan nói thẳng ra, uất khí kiềm nén trong lòng như bùng nổ, qua loa hạ cờ, thấp giọng nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Thập Tam điện hạ và đích tỷ của thần thiếp quan hệ rất tốt, đáng tiếc thần thiếp và đích tỷ từ lâu đã có hiểu lầm, nay như nước với lửa.
Thập Tam điện hạ coi thần thiếp như cái đinh trong mắt, về phần Bát điện hạ, hắn cũng muốn lung lạc Cẩm Anh vương, chướng mắt thần thiếp.
Thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, thâm cung to lớn này, hình như chỉ còn mỗi Ngũ điện hạ có thể che chở thần thiếp.” Ánh mắt Tưởng Đan ảm đạm, nàng ta vốn nhỏ nhắn, lại quen tỏ vẻ yếu đuối, bộ dạng đó thật sự kích thích ý muốn bảo vệ của nam nhân.
Suy cho cùng Tuyên Hoa cũng chỉ là nam nhân, nhiều năm qua duyệt vô số người, Tưởng Đan cũng có chút mị lực, lập tức khiến hắn mềm nhũn.
Cười nói.
“Vì sao ngươi cho là, chỉ bổn điện mới có thể che chở được ngươi?”
Đây là lời đùa bỡn của nam nhân đối với nữ nhân, Tưởng Đan lắc đầu.
“Bàn về phong tư hay thuật đế vương, thần thiếp cho là, Thập Tam điện hạ, Bát điện hạ, hay Thái tử điện hạ, tất cả đều không qua nổi Ngũ điện hạ.
Chỉ mong ngày nghiệp lớn của Ngũ điện hạ đại thành, chớ quên lời hôm nay thần thiếp đã nói với điện hạ, ở thâm cung, cho thần thiếp một chỗ dung thân, thần thiếp cảm tạ ân đức.”
Tuyên Hoa vốn thích nghe người khác thổi phồng mình, những lời Tưởng Đan nói ra khiến hắn cực kỳ hưởng thụ, không nói đến Tuyên Phái và Thái tử, chỉ mỗi Tuyên Ly, từ nhỏ mọi người đã hay so sánh họ với nhau, Tuyên Ly tư chất thông minh, mọi người luôn nói hắn kém hơn Tuyên Ly, Tưởng Đan lại nói hắn tốt nhất, nhất thời chút hoài nghi cuối cùng đối với Tưởng Đan cũng tan biến, càng lúc càng thấy Tưởng Đan thuận mắt.
“Nếu ngươi nói vậy, chắc hẳn đã có chủ ý, không ngại nói nghe một chút.” Tuyên Hoa nói.
Tưởng Đan nhìn hắn, từ từ nói.
“Điện hạ không cảm thấy, dưới tình huống thế cục rối loạn như hiện tại, càng kéo dài sẽ càng khiến kẻ khác thừa cơ ra tay ư, không bằng nhân lúc này quét sạch đối thủ.
Đại trượng phu không nên sợ bóng sợ gió, phải có mưu có dũng, mới là nam nhi thực thụ.” Giọng điệu mang theo sự đầu độc, Tuyên Hoa nghe vậy thì có cảm giác nhao nhao muốn thử.
Hắn vốn tánh tình nóng nảy, nhờ Đức phi chỉ điểm nên mới bình tĩnh chút đỉnh, mà cuộc sống nhẫn nhịn theo lời Đức phi đã khiến hắn nhịn đến cực hạn.
Lời Tưởng Đan nói đúng ý muốn của hắn, chỉ muốn làm một trận lớn, liền nói.
“Ngươi nói.”
“Theo thần thiếp biết, tỷ tỷ của thần thiếp và Thập Tam điện hạ càng lúc càng tốt, vì quan hệ đó, sớm muộn gì phủ Cẩm Anh vương cũng sẽ đứng về phe Thập Tam điện hạ.
Cẩm y vệ có ba trăm ngàn, nếu thật sự hợp chung với Thập Tam điện hạ, đối với Ngũ điện hạ không phải chuyện tốt.”
Tuyên Hoa hừ lạnh.
“Thập Tam kia thủ đoạn thật, thì ra là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, ta nói mà, sao chuyện tốt gì cũng rơi lên người nó, thì ra khi xưa chỉ giả vờ ngu si, giờ mới lộ bộ mặt thật, hóa ra đã dự mưu từ lâu.”
Tuy nói vậy, nhưng trông hắn đã hiện vẻ lo âu, phải biết phủ Cẩm Anh vương ở Đại Cẩm không ai dám khinh thường.
Tuyên Phái được phủ Cẩm Anh vương ủng hộ, vậy thì đồng nghĩa đã được nửa giang sơn, ngày sau muốn đối phó sẽ khó càng thêm khó.
Tưởng Đan nhẹ giọng nói.
“Thời điểm đích mẫu của thần thiếp vẫn còn, từng nói một câu với thần thiếp, bất kỳ chuyện gì có thể tạo thành uy hiếp, tốt nhất nên bóp chết khi mới nhú.
Như vậy, nó sẽ vĩnh viễn không thể lớn lên, vĩnh viễn không thể trở thành uy hiếp của ngươi.” Đây là câu nói khi xưa Hạ Nghiên nói với nàng ta, mục đích muốn nàng ta hạ độc Triệu Mi, mà vô tình lại khiến nàng ta hạ quyết tâm hạ độc luôn cả Tưởng Nguyễn.
Chẳng qua khi đó lá gan nàng ta quá nhỏ, không dám tiếp tục, nếu ngày đó có thể vĩnh viễn diệt từ hậu hoạn, thì hôm nay cũng không cần ra hạ sách này.
Tuyên Hoa ngẩn ra, hoài nghi nhìn Tưởng Đan.
“Ý ngươi là.?”
“Hiện tại Thập Tam điện hạ vẫn chỉ là một đứa bé, hoàng tử bằng tuổi nó chết yểu không phải chỉ có một.” Giọng Tưởng Đan êm dịu, lời nói ra lại cực độ tàn nhẫn.
“Huống hồ chỉ động tay động chân một chút thôi mà? Tuy rằng hiện tại Thập Tam điện hạ được bệ hạ coi trọng, nhưng Ngũ điện hạ và bệ hạ có tình cảm cha con hơn hai mươi năm, cân nhắc xa gần, vẫn là Ngũ điện hạ và bệ hạ sâu sắc hơn.
Thừa dịp tình cảm của bệ hạ và Thập Tam điện hạ vẫn chưa đủ sâu, tốt nhất dùng một đao cắt đứt.”
Tuyên Hoa không ngờ Tưởng Đan sẽ nói vậy, nhìn nàng ta hồi lâu, đột nhiên cười lên, nói.
“Thì ra Tưởng Chiêu nghi có chuẩn bị mà đến, sao nào, ngay cả bổn điện cũng muốn lợi dụng?”
Tưởng Đan đúng lúc tỏ vẻ kinh hoảng.
“Thần thiếp làm sao dám? Có chăng chỉ vì tự vệ thôi.”
“Được, ngươi nói tiếp xem, ngươi muốn bổn điện làm thế nào?” Tuyên Hoa coi như hiểu, Tưởng Đan có mục đích, chẳng qua ý tưởng của nàng ta không mưu mà hợp với hắn, cũng có chút đạo lý, nên không so đo.
“Nếu đích tỷ đã thân thiết với Thập Tam điện hạ như thế, chi bằng cứ cột họ chung một chỗ đi.
Cuối cùng hai kẻ này phạm phải tội lớn, điện hạ diệt được cái đinh trong mắt, thần thiếp cũng thở phào nhẹ nhõm.” Tưởng Đan cười khẽ.
“Tất cả đều vui.”
…
Không bao lâu sau Tuyên Phái và Liễu Mẫn đã đứng trước Nam uyển, Tuyên Phái xoay người nói với Liễu Mẫn.
“Thái phó về trước đi, hôm nay bổn điện còn có một số việc, ngày mai sẽ trình công khóa cho Thái phó xem.”
Liễu Mẫn biết Tuyên Phái luôn có chủ trương, không kiên trì, thi lễ cáo lui.
Đợi sau khi Liễu Mẫn đi khỏi, sắc mặt Tuyên Phái biến đổi, kêu Minh Nguyệt tới, âm trầm nói.
“Ngươi mau đi tới chỗ ta vừa gặp Tưởng Đan, nhất định phải chú ý nàng ta thật kỹ, một khi có chuyện gì, lập tức về bẩm báo với ta.”
Minh Nguyệt lĩnh mệnh rời đi, Triêu Dương nói.
“Điện hạ, người cảm thấy Tưởng Chiêu nghi bất thường sao ạ?”
Mắt Tuyên Phái trầm xuống, không chỉ bất thường, Tưởng Đan này xưa nay cẩn thận, hôm nay nhiều lần để lộ cảm xúc, chuyện của Tưởng Quyền cậu cũng biết, nghĩ hẳn Tưởng Đan đã đứng ngồi không yên, cái đuôi hồ ly sắp lộ ra, cậu cũng không ngại bắt một vố, con mồi đưa tới cửa, sao phải bỏ qua, huống hồ còn là tự tìm chết?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...