Màn cắt tay trả máu giữa trời tuyết ngày hôm ấy, dù qua rất nhiều năm sau, người trong kinh nói đến việc này, đều không khỏi thổn thức.
Nữ tử hồng y xinh đẹp như hoa đứng giữa trời tuyết, bóng lưng kiên nghị lạnh lùng của hai nam nhân, khắc sâu trong lòng từng người có mặt chứng kiến.
Phong thái tài hoa vô tình hiển lộ, đủ khiến người khác hăng say khi kể đến, bất luận qua bao lâu cũng không suy giảm.
Đêm hôm đó, lúc Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi trở về, sắc mặt chỉ hơi tái, không nhìn ra gì khác.
Hai người lăn lộn nhiều năm, lại có căn cơ tập võ, tuy nói nửa máu xương trên người, nhưng có chắc chắn là đến độ nào đâu.
Vốn là một câu chuyện cười, thấy tốt thì thu là được.
Xưa nay Tưởng Nguyễn không làm chuyện lỗ vốn, đã sớm chuẩn bị một túi máu gà giấu trong tay áo.
Cho dù Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi không đến, nàng cũng có cách toàn thân rút lui.
Sau đó nàng bảo Thiên Trúc Cẩm Tam thừa cơ lẻn vào chỗ trống giữa Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi nhét túi máu vào, máu ‘nửa cơ thể’ cuối cùng trả xong.
Tưởng Quyền giận đến phát điên nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn họ nói ra câu “không còn một chút liên quan” rồi lên xe ngựa nghênh ngang đi khỏi.
Tưởng Tín Chi không về phủ Thượng thư, phủ đệ hoàng đế ban thưởng vẫn chưa xây xong, nên dứt khoát tới phủ Tướng quân.
Hiện tại quan hệ giữa hắn và Triệu Quang rất tốt, mỗi lần luận đến binh pháp hai người đều nói rất hợp nhau.
Tưởng Nguyễn dặn dò đôi câu, rồi tiễn Tưởng Tín Chi đi.
Trên xe ngựa chỉ còn mỗi Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều, Tiêu Thiều không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì, khiến Tưởng Nguyễn cảm thấy chột dạ.
Về đến Vương phủ, Tiêu Thiều vừa bước vào cửa phủ, Lâm quản gia tiến lên nghênh đón, đang định lên tiếng, Tiêu Thiều đã nói.
“Thiếu phu nhân có vết thương, bảo Hạ Ngũ kê toa nấu ít thuốc.”
Lâm quản gia sững sốt, mặt lập tức vo thành một nắm.
“Lại bị thương? Ôi ôi Thiếu phu nhân của ta ơi, sao ngày nào người cũng bị thương hết vậy? Nếu lão gia phu nhân trên trời linh thiêng nhìn thấy sẽ trách phủ Cẩm Anh vương chúng ta không chăm sóc chu đáo cho người.
Cẩm Tam Thiên Trúc, các ngươi không muốn làm Cẩm Y vệ trong phủ nữa đúng không? Chuyện bảo vệ Thiếu phu nhân mà cũng làm không được, ngày sau còn tiếp nhận nhiệm vụ gì được chứ? Danh tiếng của Cẩm y vệ sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay các ngươi!”
Cẩm Tam và Thiên Trúc yên lặng nhìn trời.
Tưởng Nguyễn không có tâm tư đấu võ mòm với Lâm quản gia, chỉ cúi đầu đi theo Tiêu Thiều vào trong.
Cẩm Nhị từ trên cây nhảy xuống, nói.
“Chủ tử giận Thiếu phu nhân đấy à? Trông như có vẻ không được vui.”
Cẩm Tứ vừa gặm trái cây xong, tiện tay lau miệng, nghe Cẩm Nhị nói vậy lập tức móc một chiếc chén bạc từ ngực áo ra, nói.
“Nào nào tới cược đi cược đi, mua lớn mua nhỏ.
Cược xem ai cúi đầu nhận sai trước.”
“Ta cược chủ tử.” Mặc dù ngày thường Thiên Trúc là một người nghiêm chỉnh, sẽ không tham dự mấy vụ đánh cược này, hôm nay lần đầu tiên móc một thỏi bạc ra.
“Thiếu phu nhân là một người cương quyết, chủ tử lại thương nàng, tất nhiên sẽ không thể giận lâu.
Thiếu phu nhân chỉ cần nhíu mày một cái thôi, bao nhiêu tức giận của chủ tử đều sẽ tan biến hết.” Cô nói vô cùng nghiêm trang, Cẩm Nhị nghe thế thì phù một tiếng bật cười, nói.
“Thiên Trúc, từ lúc ngươi làm nha hoàn cho Thiếu phu nhân thì trong mắt đều chỉ chứa hình bóng Thiếu phu nhân thôi.
Ngày xưa đâu thấy ngươi sùng bái Thiếu chủ như vậy đâu.”
Thiên Trúc liếc hắn một cái, nói.
“Thiếu phu nhân là người đáng để ta kính nể.”
“Được được được, nghe ngươi.” Cẩm Nhị phất phất tay, nói.
“Ta cược Thiếu phu nhân chủ động làm hòa.” Hắn móc một tấm ngân phiếu ném vào chén.
“Dầu gì thiếu chủ cũng là nam nhân, dù thương yêu thê tử thế nào đi chăng nữa, nam nhân luôn có lòng tự ái cao.
Sao có thể chủ động dỗ dành nữ nhân chứ, làm thế sẽ chìu hư nữ nhân.
Hơn nữa nói sao đó cũng là Thiếu chủ của chúng ta, ngươi có từng thấy Thiếu chủ chủ động nhận lỗi với ai chưa?”
Cẩm Tam suy tư, móc mấy viên chân trâu ném vào chén bạc, nói.
“Ta cược Thiếu chủ, Thiếu phu nhân không phải cô gái tầm thường, ta luôn cảm thấy, Thiếu chủ sẽ bị Thiếu phu nhân ăn chắc.
Ơ hay các ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng là nữ tử, trực giác của nữ tử nói cho ta biết thế đấy.”
Cẩm Nhất lặng lẽ vác đao lên định bỏ đi, đã bị Cẩm Tứ kéo lại.
“Ơi này, ngươi cũng nói một câu đi, Cẩm Nhất ngươi cược ai?”
Cẩm Nhất nhìn chén bạc, lặng lẽ móc một nén kim nguyên bảo từ tay áo ra ném vào, chỉ nói ba chữ.
“Cược chủ tử.” Xoay người vác đao đi mất.
“Nghĩa khí lắm huynh đệ.” Cẩm Nhị giơ ngón cái, bị Lâm quản gia đập bay qua một bên, nhìn thấy vàng bạc trong chén bạc, hét lên như sấm rền.
“Đã nói không cho phép cờ bạc trong Vương phủ! Ta phải nói cho chủ tử trừ tiền thưởng tháng này của các ngươi! Còn không mau đi nấu thuốc!”
Bất luận nhóm Cẩm y vệ suy đoán ra sao, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đều không phát giác.
Sau khi vào phòng Tiêu Thiều không nói một lời, chỉ ngồi trước bàn tìm sách đọc, Tưởng Nguyễn nghĩ sao cũng cảm thấy hắn đang tức giận.
Có điều ngày thường Tiêu Thiều tức giận hay không thì nét mặt đều như thế, mặc dù không nhìn ra, nhưng vẫn cảm giác được hắn đang không vui.
Nàng ngẫm nghĩ, chuyện này nói sao cũng là mình sai, nghĩ hẳn ai bị thê tử mình lừa cũng sẽ không vui.
Trước nay đối với những chuyện này nàng đều rất thản nhiên, biết mình sai thì phải nhận sai, thế nhưng Tiêu Thiều vẫn không nói chuyện với nàng, Tưởng Nguyễn rơi vào thế khó.
Chỉ cảm thấy Tiêu Thiều hiện tại cực giống với Tuyên Phái kiếp trước lúc nổi tính trẻ con cáu kỉnh với nàng.
Nhưng Tuyên Phái không bao giờ giận lâu, cùng cậu làm ít bánh ngọt rồi khen cậu mấy câu là sẽ dỗ được ngay, giờ phải nói với Tiêu Thiều huynh là bé ngoan của ta? Tưởng Nguyễn rùng mình.
Hồi lâu, rốt cục nàng vẫn đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Thiều, Tiêu Thiều không ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú trên trang sách.
Tưởng Nguyễn dời ghế đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói.
“Tiêu Thiều, sao huynh biết ta tới phủ thượng thư?”
“Cẩm Nhị tra.” Tiêu Thiều đạm nhạt trả lời, vẫn không nhìn Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn gật đầu.
“Chuyện hôm nay là ta sai rồi.
Ta không nên gạt huynh.” Nàng nhận sai nhận cực nhanh, không hề có chút do dự.
Trước nay trước mặt người thân quen nàng luôn rất thẳng thắn, không che giấu điều gì.
Tiêu Thiều rủ mắt.
“Nàng không sai.”
“Huynh tức giận?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Không có.”
Rõ ràng là giận rồi.
Tiêu Thiều mất tự nhiên như vậy, Tưởng Nguyễn nhích ghế đến gần hơn một chút, một tay chống lên bàn, một tay nắm tai, nửa gục xuống bàn nhìn Tiêu Thiều.
Thần sắc thanh niên dửng dưng, không bị ngoại vật ảnh hưởng, lông mi thật dài, con ngươi thâm thúy như biển sao mênh mông, khiến gương mặt tuấn mỹ ấy càng thêm bất phàm.
Tưởng Nguyễn tán thưởng quan sát, sắc đẹp, nhất là sắc đẹp ấy ở trên người mình không ghét thì càng khiến người nhìn vui hơn.
Cố ý lạnh nhạt với người nào đó nhưng lại không chịu nổi ánh nhìn chăm chú, kiềm chế bản thân, rồi rốt cuộc vẫn bỏ sách xuống, lần đầu tiên đối mặt chính diện với Tưởng Nguyễn sau khi về đến nhà.
“Ta không nên gạt huynh.” Không đợi Tiêu Thiều lên tiếng, Tưởng Nguyễn đã chủ động nói.
“Hôm nay hành động của ta chỉ nghĩ cho bản thân mình, không để tâm cảm xúc của huynh, ta xin lỗi.” Nàng thở dài.
“Thế nhưng Tiêu Thiều à, nếu ta nói cho huynh biết, chắc chắn huynh sẽ không đồng ý.
Ta vốn định ván đóng thuyền, thì mới nói cho huynh biết cũng không muộn.
Ta định.
Ta đã quen một mình xử lý mọi chuyện, quên mất huynh là phu quân của ta, chưa từng nghĩ rằng huynh cũng sẽ lo lắng.”
Tiêu Thiều nhìn chằm chằm nàng.
“Nàng không nghĩ rằng ta sẽ lo lắng.”
Tưởng Nguyễn thấy thái độ hắn hơi hòa hoãn, vội nói.
“Ta có nghĩ, ta cũng không phải kẻ ngốc.
Chảy nhiều máu như vậy, thế chẳng phải muốn mạng ta sao.
Cái mạng này của ta do huynh và sư phụ huynh vất vả cứu về, sao có thể vì một phủ thượng thư không quan trọng mà ném đi, ta không phải người không có chừng mực như vậy.
Không phải huynh cũng nhìn thấy túi máu gà ấy sao? Đó là do ta chuẩn bị.
Ta biết bảo vệ mình.”
Tiêu Thiều mím môi, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù nghe Tưởng Nguyễn nói tới bao máu gà thì vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhưng sâu sắc nhớ tới lúc hắn và Tưởng Tín Chi chạy đến, nhìn thấy vết máu đỏ rực trên tuyết đã đau lòng và hoảng sợ biết bao, giây phút ấy toàn bộ tâm trí điều bị lo lắng nhấn chìm.
Tưởng Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, biết hôm nay người này đã giận lắm, còn định dỗ thêm vài câu, đã nhìn thấy Lộ Châu bưng một chén thuốc vui vẻ đi vào, nói.
“Thuốc Lâm quản gia sai nấu đã nấu xong rồi, Thiếu phu nhân mau nhân lúc còn nóng uống đi ạ.” Cô chỉ muốn hòa hoãn không khí ngột ngạt giữa hai người, nghĩ rằng nhắc đến vết thương của Tưởng Nguyễn sẽ khiến Tiêu Thiều đau lòng, sau đó hẳn sẽ không còn giận cô nương nhà mình đến vậy nữa.
Ý lạnh trên mặt Tiêu Thiên quả nhiên từ từ giảm đi, Tưởng Nguyễn nhận thuốc, Tiêu Thiều nhìn không rời, Tưởng Nguyễn lập tức ngoan ngoãn uống hết.
…
Lâm quản gia vừa trở lại phòng bếp, Cẩm Tam đã đầu đầy mồ hôi chạy ra.
“Ôi, lão Lâm, thuốc sắc cho Thiếu phu nhân xong rồi, đã sai Liên Kiều đưa qua rồi.”
Lộ Châu đem chén không về, đúng lúc nghe thấy lời Cẩm Tam nói thì thất kinh.
“Thuốc gì?”
“Thì thuốc chữa thương Hạ thần y kê cho Thiếu phu nhân đó.” Cẩm Tam nói.
“Thiếu phu nhân bị thương mà, chén không trong tay ngươi là sao?”
Lộ Châu ngơ ngác nhìn Cẩm Tam.
“Hồi nãy có một chén thuốc đặt ở đây, ta tưởng là nấu cho cô nương, nên bưng vào cho người uống.”
“Thế là làm sao?” Cẩm Tam quay đầu nhìn Lâm quản gia.
“Lão Lâm, trong phủ còn có người bị bệnh à?”
“Bệnh gì chứ! Bị bệnh!” Lâm quản gia thoáng đờ đẫn, tiếp đó mặt mũi vặn vẹo, không biết đang khóc hay đang cười, giậm chân nói.
“Đó là thuốc ta nhờ Hạ thần y kê cho Thiếu chủ, hôm nay vốn định nấu cho Thiếu chủ uống, không ngờ Thiếu phu nhân bị thương.
Ôi, bây giờ nào phải lúc uống thuốc kia, ôi, làm sao đây, ta không thể nói cho Thiếu chủ biết, phải làm sao đây? Ta ra ngoài tránh một lúc, Cẩm Tam Lộ Châu, Thiếu chủ hỏi tới thì nói ta bị phong hàn, ngàn vạn lần chớ lỡ miệng!”
Mồ hôi lạnh của lão Lâm chảy đầu, ai mà ngờ được chứ, trước cho rằng Tiêu Thiều không được nên mới chậm chạp không động phòng, cố ý nhờ Hạ Ngũ bốc thuốc, mà lại đưa lộn cho Tưởng Nguyễn uống mất.
Không biết thuốc kia bị nữ tử uống vào sẽ có hiệu quả gì, mọi chuyện loạn hết cả lên rồi, mà sao lại thấy hơi mong đợi vậy nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...