Cậu bé cười vui mừng, câu nói thốt ra lại khiến lòng người đau xót.
Đường đường hoàng tử một nước, lại bị khinh thường đến độ này, ngay cả một phu tử cũng không mời được.
Có lẽ chẳng ai thèm quan tâm một hoàng tử không được cưng chiều có học vấn hay không, tuy nhiên thân là mẫu phi của cậu, chữ Tuyên Phái học do nàng nắm tay mà dạy.
Lần đầu tiên nàng dạy Tuyên Phái viết tên mình và cậu bé, Tuyên Phái đã nói như vậy.
Giờ đây trên giấy tuyên thành trắng như tuyết vẫn là hai cái tên đó, bút tích giống với đời trước như đúc, thậm chí từng chi tiết cũng là độc nhất vô nhị.
Hình ảnh trước mắt và cảnh tượng trong trí nhớ như xếp chồng lên nhau, khiến Tưởng Nguyễn nhất thời không phân rõ, hiện tại là ngày hay đêm, mọi thứ trước mắt phải chăng chỉ là giấc mộng Nam Kha, mà nàng, đang ở thực tại, hay mộng cảnh?
Tuyên Phái để cây viết trong tay xuống, như nghe thấy âm thanh, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là nàng, cười ngọt ngào, nói.
“Mẫu phi, Phái nhi chờ người rất lâu rồi.”
Tưởng Nguyễn khựng lại, rồi chợt lùi về sau hai bước, trong đôi mắt điềm tĩnh xưa nay chợt hiện sự hoảng hốt và mờ mịt, còn có tột độ khiếp sợ và khó tin, nàng lẩm bẩm.
“Con nói gì?”
“Mẫu phi có còn muốn nhận con không? Con là Phái nhi.” Tuyên Phái nói thế.
Mắt Tưởng Nguyễn trừng lớn, đầu óc trống rỗng, nàng sững sờ nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt.
Dung mạo hiện tại và Phái nhi kiếp trước giống y như đúc, nhưng nụ cười xinh đẹp chứa đựng thâm ý kia, hoàn toàn khác với đứa bé ngô nghê, ngây thơ kiếp trước.
Cậu thông minh hơn Phái nhi kiếp trước nhiều lắm.
Tuyên Phái cười chua xót, ngước đầu nhìn Tưởng Nguyễn, cậu thu nụ cười, không dùng dáng vẻ ngây thơ nữa.
Nói.
“Kiếp trước mẫu phi chết dưới loạn côn, không lâu sau Phái nhi cũng nối gót theo sau, vốn tưởng rằng đã chấm dứt tại đây.
Không ngờ ông trời cho thêm một cơ hội, càng không ngờ đời này còn có thể gặp lại mẫu phi.” Cậu nhìn Tưởng Nguyễn.
“Đến tận giờ phút này, mẫu phi, người không muốn nhận con sao?”
Từng câu từng chữ toát ra từ miệng câu như búa tạ nện vào lòng Tưởng Nguyễn, những chuyện ấy không ai biết được, cậu không nói dối.
Mọi sự khó tin, phút này đều bay biến.
Tưởng Nguyễn không rõ lòng đang vui hay vuồn, chỉ cảm thấy mừng rỡ vì mất đi mà tìm lại được.
Nàng sãi bước tiến lên, muốn đưa tay sờ mặt Tuyên Phái, nhưng rồi chợt khựng giữa không trung, có chút khiếp đảm, hoài nghi nói.
“Con… Thật sự là con ư?”
“Mẫu phi dạy Phái nhi viết tên mình, Phái nhi viết tên mình và mẫu phi sát bên nhau, sau này sẽ không bao giờ tách ra nữa.” Tuyên Phái rưng rưng cười nói.
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, lúc nàng dạy Tuyên Phái viết tên mình và tên cậu bé.
Đúng là Tuyên Phái cũng nói như vậy.
Nay lời ấy lọt vào tai, được nói ra từ miệng Tuyên Phái, Tưởng Nguyễn ôm Tuyên Phái vào lòng.
“Không sai, là con, con là Phái nhi.
Sao ta lại không nghĩ ra, nếu ta sống lại, thì con cũng có thể.
Phái nhi, đều do ta không tốt, không sớm đến gặp con, nếu có thể nhận nhau sớm một chút thì tốt rồi, một mình con sống trong cung, nhất định đã rất sợ.”
Giọng nàng kích động run rẩy, dù có là người thân cận nhất cũng chưa từng thấy Tưởng Nguyễn như vậy.
Nàng luôn như một táng đã cứng, Tuyên Phái chính là điểm mềm duy nhất của nàng.
Kiếp trước Tuyên Phái chết, kiếp này nàng trở nên cứng rắn, ngay cả sự mềm mại cuối cùng cũng không còn.
Vốn tưởng mất đi chợt tìm lại được, gợi dậy bản tính của nàng, mở ra sự dịu dàng của Tưởng Nguyễn kiếp trước.
“Con không sợ.” Tuyên Phái khẽ an ủi nàng.
“Con ở trong cung sống rất tốt, con biết phải bảo vệ mình thế nào, cũng muốn giúp mẫu phi báo thù.
Con vẫn luôn cho rằng mẫu phi kiếp này và mẫu phi kiếp trước không giống nhau, lúc đầu mẫu phi giúp con giải vây trước mặt Hòa Di quận chúa, con đã nghĩ, đời này phải che chở mẫu phi bình an.
Không ngờ.
Lúc mẫu phi trúng độc, từ miệng Cẩm Anh vương, con mới biết, mẫu phi vẫn là mẫu phi ấy.”
Tưởng Nguyễn sững sốt, sao Tiêu Thiều lại biết chuyện này.
Nàng không xác định được, lúc hôn mê mình đã nói một vài lời, điểm ấy Bát Kỳ tiên sinh cũng đã nói.
Tiêu Thiều là một người thông minh, tất nhiên có thể suy luận ra một nửa, tuy nhiên huynh ấy lại nói với Tuyên Phái, huynh ấy đã đoán được quan hệ của mình và Tuyên Phái?
Không có manh mối rõ ràng, Tưởng Nguyễn từ từ buông tay, nàng kéo Tuyên Phái qua ngồi trên ghế, nói.
“Phái nhi, cuối cùng ở kiếp trước, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại bị bắt đi?”
Tuyên Phái nghe vậy, cắn cắn môi, dù hiện giờ tâm trí khác biệt.
Tuy nhiên vừa nhắc tới chuyện này, trí nhớ bị phủ bụi đập vào mắt, vẫn khiến lòng ớn lạnh.
Cậu khẽ im lặng, rồi mới nói.
“Lúc đầu mẫu phi sai Bạch Chỉ tỷ dẫn con dùng mật đạo chạy trốn, nhưng chạy được nửa đường thì có người xông ra chặn lại, Bạch Chỉ tỷ bị giết.
Con bị bắt, sau đó..” Nghĩ đến ký ức kia, Tuyên Phái nhắm hai mắt.
“Sau đó mẫu phi bị loạn côn đánh chết, con cắn đứt lỗ tai kẻ kia, gã cực kỳ giận dữ, một dao giết chết con.”
Tưởng Nguyễn chợt ôm cậu vào lòng.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Nàng hít sâu một hơi.
“Là ta không bảo vệ con thật tốt.”
“Không liên quan gì đến mẫu phi hết.” Tuyên Phái cắn răng nói.
“Tất cả đều là quỷ kế của Tuyên Ly.
Nếu như không có gã, mẫu phi đâu đến nổi bị vu oan, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Thế nên từ lúc trở về, chuyện duy nhất con muốn làm chính là hạ gục Tuyên Phái, không để gã ngồi được lên vị trí kia.”
Thiếu niên kiên nghị, thần thái lúc nhắc đến Tuyên Ly lạnh lùng y đúc Tưởng Nguyễn.
Nàng nhìn cậu, lòng đột nhiên dâng lên sự rầu rĩ không sao tả được.
Nàng nói.
“Vậy con nói cho ta biết, kiếp này con đã làm gì? Những năm qua đã sống thế nào?”
“Con phát hiện mình trở về nhiều năm trước, vốn tưởng rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.” Tuyên Phái từ từ nói.
“Sau đó con phát hiện đó không phải mơ, con không thay đổi được sự thật mẹ ruột đã qua đời.
Đúng lúc ấy là thời gian Trần quý phi được sủng ái nhất, những hoàng tử được phụ hoàng coi trọng lần lượt chết đi.
Người khác không biết vì sao, con lại biết rõ đó là chuyện tốt hai mẹ con kia làm ra.” Tuyên Phái cười lạnh.
“Chỉ tiếc khi đó con còn quá nhỏ, năng lực cũng quá yếu, không dám chính diện chống lại bọn họ.
Nên giả vờ ngây ngốc, cam tâm làm một hoàng tử không được cưng chìu, như đời trước vậy, ít nhất trước có thể giữ được một cái mạng.”
Tưởng Nguyễn dịu dàng sờ đầu cậu.
“Phái nhi làm rất tốt, con rất thông minh.”
“Thế nhưng như vậy thật sự quá chậm,” Tuyên Phái lẩm bẩm nói.
“Con không thể chỉ bảo vệ tính mạng, con còn phải báo thù cho mẫu phi và mình.
Tuyên Ly dồn hết tâm sư vào triều, con lại không muốn để gã được như ý.
Những năm gần đây, con có âm thầm nuôi dưỡng một số người.
Có vài người trong triều, có vài người ở ngoài cung.
Dù các nơi trong triều đều có người Tuyên Ly cài vào, ít nhất về mặt thương nghiệp, con muốn gây trở ngại cho gã, thì dễ như trở bàn tay.” Nói tới đây, Tuyên Phái cười láu cá với Tưởng Nguyễn.
“Gã muốn ngồi vững ngôi vị hoàng đế, thì cần tiền bạc không dứt.
Nhưng bạc nằm trong tay con, nên gã chẳng được thuận lợi.”
Tưởng Nguyễn bừng tỉnh hiểu ra, khó trách kiếp trước Tuyên Ly như cá gặp nước, kiếp này lại tuột dốc không phanh.
Không bằng một phần kiếp trước, bên trong tất nhiên có công lao của Tưởng Nguyễn, tuy nhiên không ngờ Tuyên Phái cũng âm thầm đẩy một cái.
Địch sáng ta tối, dù Tuyên Ly có làm gì cũng không thoát được kết cục thất bại.
“Con đó.” Tưởng Nguyễn bật cười.
“Từ bao giờ mà con lại trở nên láu cá đến thế vậy hả.”
“Kiếp trước mẫu phi che chở bảo vệ con, con lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi chết trước mặt mình.” Trong mắt Tuyên Phái lóe sự kiên quyết.
“Kiếp này để con tới bảo vệ mẫu phi.
Nếu có người động đến mẫu phi, con sẽ dùng tất cả mọi cách, khiến kẻ đó phải trả giá gấp ngàn lần!”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống người Tuyên Phái, thiếu niên vẫn chưa cao, gương mặt ngây thơ, xinh đẹp mà yếu ớt.
Nhưng sự kiên nghị giữa mày khiến người khác không thể khinh thường, nói năng khí phách, cậu vẫn là Tuyên Phái đó, nhưng lại không phải là Tuyên Phái đó nữa.
“Phái nhi, con trưởng thành rồi.” Tưởng Nguyễn cười nói.
“Mẫu phi, cộng cả kiếp trước kiếp này, con đã hai mươi tuổi rồi.” Tuyên Phái trợn mắt.
“Mẫu phi không thể dùng cái nhìn đối với trẻ con để nhìn con nữa.
Bởi vì con vốn không phải trẻ con.” Cậu nhìn Tưởng Nguyễn, chợt cười.
“Tuy nhiên mặc dù mẫu phi cũng sống lâu như thế, vậy mà dáng vẻ vẫn xinh đẹp vô cùng.
Thế nhưng chẳng rõ nếu Tiêu vương gia biết thê tử hơn mình nhiều tuổi như vậy, liệu có tức đến phát điên hay không.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...