“Chiêu nghi hẳn nên tự cảm ơn bản thân mới đúng.” Người áo xám đột nhiên cười, mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng qua giọng nói và tiếng cười, như có như không phớt qua tâm trí người ta, khiến người khác phải sợ hãi.
Gã nói.
“Nếu không nhờ thủ đoạn nhiều năm trước của Chiêu nghi, chuyện hôm nay không dễ thành như vậy, cho nên, may mà nhờ Chiêu nghi nhiều năm trước đã lên mưu kế sẵn.”
Từng câu từng chữ của gã như búa tạ gõ lên người Tưởng Đan, cơ thể Tưởng Đan run lên, tựa như bị kẻ khác khuấy đảo bí mật ở nơi sâu nhất, gần như tê liệt.
Nàng ta vốn tưởng rằng ngoại trừ Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn, thì trên đời không ai biết bí mật này nữa.
Hạ Nghiên đã chết nên không cần quan tâm, kẻ đáng sợ cần đề phòng chỉ có Tưởng Nguyễn.
Mà một người xa lạ không rõ lai lịch, lại giống như đã biết rõ mọi chuyện từ lâu, tại sao gã lại biết? Mục đích của gã là gì? Gã muốn làm gì?
Nàng ta cố bình tĩnh nói.
“Ta không biết rốt cuộc ngươi đang nói gì.”
Người áo xám từ từ đứng dậy, âm thanh quái dị.
“Chiêu nghi nương nương không cần quá lo âu, mục đích của ta và ngài giống nhau.
Bởi vì mong muốn của chúng ta đều là khiến nàng ta biến mất.
Về điểm này, ngươi và ta không có gì bất đồng.
Chuyện còn lại, ta không có tâm tư quản, Chiêu nghi nương nương cần gì phải lo ngại.”
“Ngươi và ả có thù oán?” Tưởng Đan thử dò xét.
“Trên thực tế, ta cùng Hoằng An quận chúa không có thù hận.” Câu trả lời của người áo xám khiến Tưởng Đan căng thẳng, ngay sau đó, lại nghe thấy người áo xám nói tiếp.
“Nhưng nàng ta là vật cản trở người khác, thì nhất định phải biến mất.”
Người áo xám nói vậy khiến Tưởng Đan thở phào, nàng ta âm thầm áp chế nghi ngờ trong lòng, mặt hiện ra một nụ cười.
“Bất luận thế nào, ta cũng chờ tin tức tốt của ngươi.”
…
Núi Già Nam bất đồng với kinh thành, không có phố xá phồn hoa, mà giống như thế ngoại đào viên.
Tưởng Nguyễn vừa tỉnh lại thì phát hiện nơi ở hiện tại vô cùng đẹp, ngay cả một người không quan tâm vẻ ngoài như nàng, cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nơi đây tựa như ngăn cách với thế gian, không dính khói lửa nhân gian.
Tựa như chỉ cần bước vào đây, tâm hồn sẽ được thanh tẩy.
Cũng chính ở Lục Dương sơn trang, Tưởng Nguyễn gặp được Bát Kỳ tiên sinh sư phụ của Tiêu Thiều.
Một ông lão tiên phong đạo cốt, bất đồng với sự đạo mạo dối trá của Hư Không đạo trưởng, Bát Kỳ tiên sinh có một khí chất thoát ly trần thế, tánh tình ông ôn hòa, Tưởng Nguyễn cùng ông hạ một bàn cờ đã cảm nhận được tâm tư trong vắt nhanh nhẹn, là người có đại trí tuệ.
Bởi vì Hạ Thanh không nghiên cứu ra độc tính trên người Tưởng Nguyễn, mấy ngày gần đây luôn ngâm mình khổ luyện y thuật, lật hết toàn bộ sách thuốc trên núi Già Nam Sơn, muốn bù lại những chỗ thiếu sót, cả ngày vùi mình trong lầu các, không nhìn thấy người.
Hiện tại Tiêu Thiều và Tề Phong đã rời nhà đi săn thú, cả Lục Dương sơn trang lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Tưởng Nguyễn và Bát Kỳ tiên sinh.
Bàn cờ linh động, Bát Kỳ tiên sinh đặt một quân cờ đen xuống, đột nhiên nói.
“A Thiều rất lo lắng cho cô.”
Tưởng Nguyễn giương mắt nhìn Bát Kỳ tiên sinh, Bát Kỳ tiên sinh khẽ mỉm cười.
“Nha đầu, nhìn cờ.” Sắc mặt vô cùng ung dung, Tưởng Nguyễn không nghĩ ra gì khác, đưa tay lấy một quân cờ, nói.
“Ta biết.”
“Nha đầu có thích A Thiều?” Bát Kỳ tiên sinh nói.
Câu hỏi này toát ra từ miệng trưởng bối thì có hơi kỳ lạ, huống chi đây lại là ân sư của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn không muốn giấu giếm vị lão giả cơ trí này, không do dự sảng khoái đáp.
“Thích.”
“Lão phu tổng cộng thu chín đồ nhi, trong chín đồ nhi, tánh tình A Thiều lạnh lùng nhất.” Bát Kỳ tiên sinh không ngẩng đầu hạ thêm một quân cờ, giọng như đang hồi tưởng.
“Ban đầu ở núi Già Nam, nó vốn học thuật kỳ hoàng, dù ban đầu Cẩm Anh vương phủ chưa xảy ra chuyện, trên lưng nó cũng đã gánh rất nhiều việc, mặc dù học thuật kỳ hoàng, nhưng không coi trọng.
Trên thực tế, nó là đồ nhi có linh tính nhất, chín đồ nhi của lão phu, học cửu môn tuyệt nghệ.” Bát Kỳ tiên sinh cười nói.
“Thế nhưng sau đó Cẩm Anh vương phủ xảy ra chuyện, A Thiều quỳ xuống trước mặt lão phu, muốn học thuật giết người.” Nét mặt ông có hơi rầu rĩ.
“Bản tính của A Thiều không thích hợp làm sát thủ đệ nhất thiên hạ, lão phu không đồng ý.
Ngày đó núi Già Nam đỗ tuyết lớn.
Nó cứ thế mà quỳ dưới chân núi ba ngày ba đêm.”
Tay Tưởng Nguyễn hơi khựng lại, rồi sau đó hạ một quân cờ.
Một Tiêu Thiều như thế nàng chưa từng thấy qua, tuy nhiên Cẩm Anh vương phủ xảy ra chuyện, hẳn Tiêu Thiều cũng có cùng cảm xúc như nàng khi Triệu Mi và Tưởng Tín Chi gặp chuyện vậy, đau đến tê tâm liệt phế, hiện tại Tiêu Thiều điềm tĩnh chín chắn, vui giận không hiện, tựa như không gì có thể lay chuyển được, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh ngày đó thiếu niên vén vạt áo, từ từ quỳ xuống giữa ngọn núi tuyết rơi khắp trời, sống lưng thẳng tắp, hình ảnh ấy khiến người ta chấn động.
“Sau đó lão phu đồng ý với nó.
A Thiều đối xử tàn nhẫn với bản thân, bởi nó phải trở thành một con người hoàn toàn khác với bản ngã.
Nó dẫn dắt Cẩm y vệ nhiều năm, chưa từng than khổ dù chỉ là một tiếng.
Lão phu cho rằng, đây chính là nghị lực của nó.
Nhiều năm qua, nó gần như không có nhược điểm.” Ông cười nhìn Tưởng Nguyễn, mắt đong đầy từ ái.
“Nha đầu, cô là người đầu tiên, cô là nhược điểm của nó.” Tay ông khẽ nhích, bàn cờ xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Ông nói.
“Tuy nhiên, lão phu rất vui vì cô có thể trở thành nhược điểm của nó, bởi vì như vậy, nó mới càng giống một ‘con người’ hơn.”
Tưởng Nguyễn lặng im chốc lát, trầm ngâm hạ một quân cờ.
“Ta sẽ không tổn thương huynh ấy, huynh ấy là phu quân của ta, nếu có người làm khó, bất luận ta có làm được hay không, cũng sẽ dùng toàn lực thay huynh ấy trút giận.” Ân đức kiếp trước người nọ dành cho nàng, kiếp này kết cỏ ngậm vành tương báo cũng không đủ.
Huống chi đời này hắn lại một lần nữa trợ giúp nàng, nợ đã nợ nhiều đến mức không sao trả nổi, chi bằng thiếu cả đời, tóm lại nàng đã buộc mình và Tiêu Thiều dính chung một chỗ.
Bát Kỳ tiên sinh vuốt râu, nhanh tay hạ xuống một quân, nói.
“Nha đầu che chở A Thiều như vậy, là bởi vì nhân quả kiếp trước sao?”
Tay Tưởng Nguyễn run lên, suýt không cầm vững quân cờ trong tay.
Ánh mắt lập tức cảnh giác, im lặng nhìn ông lão đối diện.
“A Thiều luôn có chủ kiến riêng, lúc cô hôn mê, đã từng xúc tích thổ lộ, A Thiều rất thông minh, không phải nó không biết.
Chẳng qua không muốn chủ động hỏi thôi.
A Thiều không chịu hỏi, lão phu lại muốn thay nó hỏi.
Lão phu là sư phụ của A Thiều, lòng coi A Thiều như con mình, nha đầu cô mặc dù là người A Thiều thích, nhưng lão phu thấy rằng cô vẫn không đủ thẳng thắn với nó.” Bát Kỳ tiên sinh từ tốn nói.
Trong lòng Tưởng Nguyễn tựa như sóng gió ngập trời, Tiêu Thiều biết ư.
Nàng biết rõ Bát Kỳ tiên sinh không cần nói dối gạt mình, thế thì rất có thể Tiêu Thiều đã đoán được bí mật của nàng.
Kết cục kiếp trước nàng thấy trong mộng, có lẽ vô tình đã nói lên điều gì.
Trong nháy mắt, Tưởng Nguyễn chợt cảm thấy nhục nhã vì sợ dơ bẩn giấu sâu bị nhìn thấu.
Nếu là người khác biết cũng chẳng sao, nhưng cố tình người ấy lại là Tiêu Thiều.
Một người thê thảm bò ra từ bóng tối như nàng, Tiêu Thiều sẽ cảm thấy thế nào đây?
“Nha đầu không cần phải lo lắng,” Bát Kỳ tiên sinh như nhìn thấu băn khoăn của nàng, ôn hòa nói.
“Nếu A Thiều đã không muốn hỏi, tỏ rõ nó không thèm để ý chuyện đó.
Trước đến nay người để tâm không phải là nó, mà là cô.”
“Ta không biết vì sao sư phụ lại biết được chuyện này.” Tưởng Nguyễn khó nhọc nói.
“Ta cũng không cố ý lừa gạt huynh ấy, chỉ là không cách nào đối diện.”
“Nha đầu không cách nào đối diện với A Thiều, hay là chính cô?” Bát Kỳ tiên sinh hỏi.
Tưởng Nguyễn ngẩn ra.
“Lời này của sư phụ giải thích thế nào?”
“A Thiều không thèm để ý chuyện này, bất luận là kết cục gì, nó cũng như ăn mật.
Nếu cô bận tâm suy nghĩ của nó, thế thì không cần, bởi vì nó sẽ không vì chuyện đó mà nảy sinh tâm tư gì khác đối với cô.
Người cô không cách nào đối diện, vẫn luôn là chính bản thân mình thôi.”
“Sư phụ nói không sai, ta quả thật không cách nào đối diện chính mình.” Tưởng Nguyễn nói.
“Ta không e ngại ánh mắt người khác, bất luận bị coi thành quái vật, hay quỷ thần đều như nhau.
Nhưng nếu phơi bày một ‘ta’ như vậy trước mặt huynh ấy, ta lại cảm thấy không đất dung thân.” Nàng thẳng thắn, không chút giấu giếm.
“Ta không cách nào đối diện với việc đứng bên cạnh huynh ấy là một ‘ta’ như vậy, cho nên ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chủ động nói chuyện đó cho huynh ấy biết.
Nếu không có cơ duyên lần này, cả đời ta cũng sẽ không nói ra bí mật này.
Có một số việc nói ra sẽ chỉ càng thêm khốn khổ, mà ta không muốn tăng thêm phiền phức này.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Bát Kỳ tiên sinh khẽ mỉm cười.
“Như sư phụ nói, huynh ấy không thèm để ý, ta lại cần gì phải để ý.” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói.
“Lần này thân trong hiểm cảnh, ta thấy được rất nhiều việc bản thân không hiểu.
Cũng biết một ít vấn đề nan giải thuở xưa không biết, ta cảm giác mình nợ huynh ấy rất nhiều, có một số việc là duyên phận đã sắp đặt trước, ta cần gì phải cản trở.
Sư phụ yên tâm, ta sẽ nói rõ đầu đuôi cho huynh ấy nghe.
Sau khi nghe xong, huynh ấy chê ta cũng được, không thèm để ý cũng được, đều là quyết định của huynh ấy.
Ta sẽ tôn trọng.” Nói xong lời này, Tưởng Nguyễn như tháo gông xiềng đeo trên người nhiều năm.
Bí mật sống lại bị nàng chôn sâu dưới đáy lòng, nàng từng bước khó khăn, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ chia sẽ với bất kỳ ai, cho dù là Tưởng Tín Chi thân cận nhất cũng không, nàng định một mình gánh vác.
Nhưng nay có một người bằng lòng cùng nàng chia sẽ, có lẽ gánh nặng sẽ giảm bớt rất nhiều, cũng có lẽ không thể giảm bớt, bất luận kết quả thế nào, nàng cũng thấy ngọt ngào, không hề vì thế mà bi ai.
Nàng nói thản nhiên như vậy, trong mắt Bát Kỳ tiên sinh lóe vẻ tán thưởng, từ tốn nói.
“Chúc mừng con.
Nha đầu, con không có tâm ma.”
Tưởng Nguyễn sững sốt, Bát Kỳ tiên sinh nói.
“Vừa rồi con nói rằng không muốn cho A Thiều biết bởi vì không dám dối diện với nó, lão phu lại cảm thấy, ấy cũng không phải chuyện xấu.” Ông lão trước mặt đột nhiên bướng bỉnh trừng mắt nhìn nàng, giọng nói tràn đầy ranh mãnh.
“Vậy ít nhất, nói rõ con thật lòng để tâm tới A Thiều.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...