“Tiêu Thiều!” Tưởng Nguyễn trợn to hai mắt, tỉnh dậy.
Đèn dầu như mực, trong nhà đốt khán nên giữa Đông nhưng vẫn ấm áp, một giọng nói ân cần quan tâm truyền tới.
“Nàng tỉnh rồi?”
Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn, thanh niên tuấn mỹ lạnh như băng trong mộng đang ngồi bên mép giường, cũng vừa bị nàng đánh thức, ánh mắt hơi căng thẳng, con ngươi đen nhánh, như đầm sâu tĩnh lặng, khiến người khác bất giác bị cuốn vào.
“Ngươi...” Tưởng Nguyễn thất thần, quá khứ thảm thiết tựa như một giấc mộng, một giấc mộng tam sinh, nhìn thấy kết cục của mọi người, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Thiều, cảm giác như đã cách một đời.
Thấy Tưởng Nguyễn chỉ ngồi sửng sờ, Tiêu Thiều ngẩn ra, muốn đứng dậy rót nước cho nàng.
“Nàng thấy khát rồi ư, nàng hôn mê mười mấy ngày, cần uống nước.” Hắn vừa muốn đứng dậy, tay đã bị Tưởng Nguyễn nắm lấy, Tiêu Thiều quay đầu, nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyễn.
“Sao thế?”
Giọng nói êm dịu khiến người khác yên lòng, khiến người vừa trãi qua cơn ác mộng chợt cảm thấy chân thực, Tưởng Nguyễn đưa tay ra, dương như có chút khiếp đảm, Tiêu Thiều cau mày, nàng mò tới cổ áo Tiêu Thiều, như muốn xác nhận người này có thật sự tồn tại hay không.
Tay dừng trên cổ áo một lát, Tưởng Nguyễn đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Thiều, nhào tới trước, ôm hắn thật chặc.
Dù hiện tại, hành động của Tưởng Nguyễn khiến người ta giật mình, Tiêu Thiều hơi sững sờ, run sợ chần chừ nhìn Tưởng Nguyễn.
Đầu Tưởng Nguyễn vùi bên cổ hắn, tay siết chặt, hắn thoáng suy tư, mới đưa tay vỗ nhẹ lưng Tưởng Nguyễn, khẽ giọng gọi.
“A Nguyễn?”
“Tiêu Thiều,” Giọng Tưởng Nguyễn có hơi khác thường, tựa như đang cố đè nén cảm xúc nào đó, mà lời nàng nói cũng hơi kỳ lạ.
“Lúc đầu ta không hiểu, không hiểu vì sao lại là huynh, hôm nay rốt cuộc ta cũng biết.” Giọng nàng từ từ hạ xuống, suýt không nghe rõ được.
“Thì ra, hynh đã sớm xuất hiện.”
Trên đời không có duyên phận vô duyên vô cớ, kiếp trước nàng và Tiêu Thiều tựa như không có quan hệ gì, đời này lại dây dưa với hắn.
Vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, tận khi trải qua giấc mộng Nam Kha, cảnh tượng đời trước tái hiện trước mắt.
Có một số việc đột nhiên sáng tỏ.
Kiếp trước là Tiêu Thiều thay nàng báo thù, có phải chính vì vậy, nên kiếp này nàng mới kết cỏ ngậm vành tương báo hay chăng?
Thế gian thật sự có nhân quả hay không? Có? Hay không có?
Tiêu Thiều rủ mắt, lông mi dài rủ xuống, che lại ý nghĩ trong con ngươi ý, không nhìn rõ cảm xúc.
Nhưng cử chỉ của hắn dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ lưng Tưởng Nguyễn, dù yên lặng cũng làm người ta an lòng.
Hồi lâu sau, bên cổ có chất lỏng chảy qua, nàng đang khóc?
Tiêu Thiều khựng lại, đỡ đầu vai Tưởng Nguyễn, một tay nâng càm nàng lên, gương mặt minh diễm giờ phút này ngập ngụa nước mắt, một giọt nước mắt lớn chảy xuống càm nàng, nước mắt trong suốt sắp rơi xuống, tựa như nét mặt nàng hiện tại.
“Nàng...” Tiêu Thiều bị nét mặt nàng làm cho ngơ ngẩn, quan trọng là, không ngờ cô gái trước mặt đột nhiên nhào tới, trên môi ấm áp, cảm xúc mềm mại từ môi truyền tới.
Toàn thân cứng đờ, Tiêu Thiều nhíu mi, cử chỉ của Tưởng Nguyễn rất bất thường.
Trước kia nàng sẽ không làm như vậy, sự nhiệt tình tỏ ra từ nàng, vốn đã rất kỳ lạ.
Hắn muốn kéo Tưởng Nguyễn ra, lại khiến nàng ôm hắn càng chặt hơn, cánh tay mảnh khảnh siết chặt lấy hắn, như sợ hắn chạy vậy, lòng Tiêu Thiều mềm nhũn.
Mà cô gái như được khích lệ, môi chưa từng rời đi, thậm chí càng thêm to gan hơn.
Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tiêu Thiều đỏ ửng, mỹ nhân dâng đến trước mặt, còn là người trong lòng mình, bất kỳ một nam nhân bình thường nào cũng đều không thể thờ ơ.
Dù ngày thường Tiêu Thiều có xử sự lạnh lùng thế nào đi nữa, đối xử với nàng dịu dàng ra sao, nhưng từ trong xương nam nhân đã có ham muốn cướp đoạt và chinh phục, hắn vốn là một nam nhân mạnh mẽ bá đạo, chỉ là ngày thường bị che giấu dưới vỏ bọc lạnh nhạt, nên người khác không nhận ra mà thôi.
Hiện tại căng hai tay, thuận thế kéo người vào lòng, một tay đỡ gáy nàng, hóa thủ thành công, hôn càng thêm mạnh bạo.
Miệng lưỡi giao nhau, bất đồng với vẻ ngoài dịu dàng lạnh lùng, họ hôn bá đạo mà nhiệt liệt, gần như muốn nuốt mất người ta, tình nồng mật ý, mọi cảm xúc bì đè nén như thoát ra.
Như dịu dàng lưu luyến, như liều chết triền miên, mỹ nhân tuyệt sắc ôm chặt thanh niên tuấn mỹ, ngước đầu tiếp nhận nhân duyên đến từ hai đời, tư thái tuyệt vời khiến bông tuyết cũng bị hòa tan, tựa như trời đông giá rét bỗng hóa ngày xuân rực rỡ, tựa như hoa đào vạn dặm, trầm luân trong sự tuyệt mỹ.
Cửa chợt bị mở ra, Tề Phong và Hạ Thanh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì ngây người tại chỗ, động tác của Tiêu Thiều cực nhanh, một tay ôm đầu Tưởng Nguyễn vào ngực, hơi tức giận nhìn phía cửa.
Hạ Thanh mặt đỏ bừng, gãi đầu, chột dạ nói.
“Tam ca, ta qua tới xem Tam tẩu, hai người tiếp tục, tiếp tục đi.” Dứt lời lôi kéo Tề Phong, Tề Phong thu lại ánh mắt chán nản, cười cười nói.
“Ta và lão Ngũ qua chỗ sư phụ một chút.” Dứt lời bèn đóng cửa, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc nghe thấy tiếng động Tưởng Nguyễn đã tỉnh hồn lại, hiện tại đang chui đầu trong ngực Tiêu Thiều, mùi thơm mát lạnh từ người nam nhân truyền vào mũi, khiến nàng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều.
Vừa rồi kích động, mới làm ra chuyện thất lễ như thế.
Chỉ vì quá xúc động, nhưng không biết Tiêu Thiều có cảm tưởng gì,
“Nàng định khiến bản thân ngộp chết đấy ư?” Tiêu Thiều hơi buồn cười, kéo Tưởng Nguyễn trốn chặt trong lòng mình như đà điểu ra.
Má Tưởng Nguyễn nóng rực, giả vờ bình tĩnh nói.
“Đây là đâu? Ta bị làm sao thế?”
Tiêu Thiều thấy nàng như thế, cảm thấy hết sức thú vị, đưa tay sờ đầu nàng, nói.
“Đây là núi Già Nam, nơi ta bái sư.
Lúc còn bé nàng bị người khác hạ độc, bị người dẫn độc ra, ta đưa nàng lên núi chữa trị.”
“Hạ độc?” Tưởng Nguyễn ngẩn ra.
“Huyunh nói khi còn bé?”
“Phải.” Mắt Tiêu Thiều lóe ánh sáng lạnh.
“Vừa sinh ra đã nhiễm độc rồi.”
“Ta biết.” Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Sau khi hạ bệ kế mẫu, từng nghe bà ta nói qua, khi còn bé vì diệt trừ mẹ ta và ta, bà ta sai Tứ muội ta, nay là Tưởng Chiêu nghi hạ độc.
Chẳng qua sau đó ta bị đưa đến thôn trang, nên độc bị đứt đoạn.”
Lần đầu tiên nàng kể chuyện của mình cho Tiêu Thiều nghe, Tiêu Thiều cũng bất ngờ nhìn nàng, đến khi nghe được là Tưởng Đan, lại cau mày nói.
“Mẹ nàng từng dưỡng dục Tưởng Đan.”
“Tiếc rằng nuôi phải một con chó sói,” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói.
“Nàng ta sợ Hạ Nghiên, vốn chỉ muốn giết mình mẹ ta và đệ đệ.
Nhưng hẳn sợ rằng sau này ta sẽ chia mất sự yêu thương với nàng ta, nên cũng xuống tay với ta.
Có lẽ cũng không hẳn chỉ vì sợ ta phân chia yêu thương, mà chỉ vì lót đường cho tương lai mà thôi.” Kiếp trước Tưởng Đan là một thứ nữ, cuối cùng lại được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đủ thấy vào rất lâu trước kia đã ủ mưu sẵn.
Thậm chí có lẽ việc nàng trúng độc cũng là một âm mưu, nào ai biết đâu.
“Chuyện này giao cho ta.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói.
“Nàng cứ dưỡng thương cho tốt.”
“Không cần.” Tưởng Nguyễn nói, Tiêu Thiều hơi khựng lại, Tưởng Nguyễn nhìn hắn cười.
“Chuyện này ta muốn đích thân ra tay, ta biết người kia là ai.”
“Người nào?” Tiêu Thiều hỏi.
“Người hạ độc.” Tưởng Nguyễn rủ mắt.
“Là ta khinh thường.
Nhưng sau này ta sẽ cẩn thận.” Nàng ngước mắt lên nhìn Tiêu Thiều cười, mặc dù nụ cười vô cùng nhạt, nhưng lại có gì đó khác biệt.
Tiêu Thiều nhạy cảm phát hiện tựa như có gì đó đã thay đổi, hơi ngẩn ra, im lặng nhìn nàng.
…
Trong hoàng cung, trong điện hậu phi, cô gái mặc cẩm y, vẻ mặt như vô cùng thư thái.
Trong điện ấm áp, xông hương lượn lờ, ngọc khí tinh xảo được làm thành tấm cách, hiển nhiên chủ tử rất được cưng chiều.
Tưởng Đan cầm một quả mơ từ đĩa thủy tinh, nhìn người áo xám trước mặt, nói.
“Tóm lại ta đã làm như lời ngươi nói, nhưng tại sao ngươi lại muốn ta nói như vậy?”
Người áo xám mặc áo choàng dài đến chân, chiếc mũ che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ càm, giọng quỷ dị.
“Người biết quá nhiều, sẽ chỉ gặp phiền phức lớn hơn thôi.
Chiêu Nghi thật sự muốn biết sao?”
Tưởng Nguyễn khựng lại, sự căng thẳng nhanh chóng thoáng qua trên mặt.
Nàng ta là người thông minh, tất nhiên biết ẩn ý của câu này.
Khác với Tưởng Tố Tố, nàng ta chưa từng muốn kiểm soát kẻ khác rồi đặt mình ở vị trí cao hơn.
Khi xưa, nàng ta luôn biết ẩn giấu, cũng biết rõ nắm bắt tình hình rồi ra tay.
Thâm ý của người này khiến người ta suy nghĩ sâu xa, huống hồ Tưởng Đan có trực giác, người đối diện không tầm thường.
Lập tức cười, nói.
“Ngươi cần gì nói vậy, ta không quan tâm, chỉ cần đạt được mục đích như ngươi nói là được.
Trước đó ngươi nói chỉ cần ta nói thế, Tưởng Nguyễn sẽ không thể tồn tại trên đời này nữa.
Nhưng đã lâu không có tin tức của ả, không phải ngươi đã thất bại rồi đấy chứ?’’
Một thời gian trước, qua Tuyên Ly Tưởng Đan gặp được người áo xám này.
Người áo xám bảo Tuyên Ly đi khỏi, rồi nói về chuyện Tưởng Nguyễn với nàng ta.
Lạ một điểm, dường như gã biết rõ kiêng kỵ của Tưởng Đan đối với Tưởng Nguyễn nên đề ý hợp tác, khiến Tưởng Nguyễn biến mất khỏi thế gian.
Dựa theo bản tính cẩn thận của Tưởng Đan, vốn không nên qua loa đồng ý với yêu cầu của người áo xám, nhưng cố tình hiện giờ Tưởng Nguyễn đã là Cẩm Anh vương phi, trông dáng vẻ còn rất được Tiêu Thiều yêu chiều, điều này làm Tưởng Đan cảm thấy rất bất an.
Nếu có thể sớm giải quyết Tưởng Nguyễn, thì không còn gì tốt bằng.
Huống chi việc này cũng không cần nàng ta ra mặt mạo hiểm, chỉ cần nói mấy câu là xong.
Mặc dù không rõ rốt cuộc người áo xám dùng cách gì, nhưng hiển nhiên Tưởng Nguyễn vô tình đã đắc tội một người vô cùng khó dây dưa, việc này đối với Tưởng Đan mà nói là một chuyện rất khoái trá.
“Ngươi không cần hoài nghi.” Người áo xám nói.
“Nếu không tin tưởng ta, Chiêu Nghi cứ tự mình ra tay cho xong.”
Sắc mặt Tưởng Đan căng thẳng, sau đó cười xòa.
“Ta tất nhiên tin tưởng ngươi, ta chờ tin tức tốt của ngươi, sau khi chuyện thành công, sẽ cảm tạ ngươi nhiều hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...