Cô rời khỏi Cẩm Y vệ, rời khỏi người chủ tử mình tôn kính nhất, tới bảo vệ cô gái chủ tử thích, cô gái ấy cũng có thủ đoạn và tâm tính bền bỉ thiết huyết tựa như chủ tử vậy, cho nên, mặc dù trong lòng Thiên Trúc có khổ sở, thế nhưng không vì vậy mà bi thương quá lâu.
Bởi vì, người đó đáng giá.
Cô cúi đầu, quỳ xuống lần nữa, cung kính dập đầu ba cái với Tiêu Thiều, rất có khí phách nói.
“Thuộc hạ tạ ơn chủ tử cất nhắc.”
Tựa như Tiêu Thiều cũng bị đả động, thấp giọng nói.
“Đa tạ ngươi.”
Đa tạ ngươi, lựa chọn đi theo nàng ấy.
…
Hiển nhiên chuyện Tưởng Nguyễn bị giam vào đại lao không chỉ mỗi truyền tới tai Tiêu Thiều, đồng thời, cũng truyền tới tai Tuyên Ly, sắc mặt Tuyên Ly khi nghe tin còn khó coi hơn Tiêu Thiều mấy phần.
“Buồn nôn?” Hắn nghiến răng thốt ra hai chữ, trong ngực đột nhiên sinh ra một luồng giận dữ, vỗ bàn, bình trà trên bàn bị chấn động mạnh nên rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn, thị vệ ẩn thân trong phòng cũng không dám thở mạnh, vẻ mặt Tuyên Ly thời khắc này quá mức đáng sợ.
Trên mặt vị Bát điện hạ tao nhã lịch sự trước giờ nay đã sớm không còn nụ cười ôn nhã nữa, bắp thịt trên mặt co rút vì tức giận, vặn vẹo quái dị.
Nàng ta dám! Nàng ta dám làm như vậy!
Cứ như vậy, cho dù bị giam vào đại lao nàng ta cũng không muốn gả cho hắn, còn nói ra hai chữ buồn nôn.
Tuyên Ly tự nhận chưa từng làm gì có lỗi với Tưởng Nguyễn, nguyên nhân Tưởng Nguyễn đối xử khắc nghiệt như vậy với hắn chỉ có một, đó chính là Tiêu Thiều.
Trong chuyện nam nữ, xưa nay Tuyên Ly đều đánh đâu thắng đó, chưa từng có đối thủ.
Nữ nhân, trong mắt hắn cũng chỉ là thứ ngu xuẩn mà thôi.
Tưởng Nguyễn cùng hắn vốn không có quá nhiều liên quan, chẳng qua mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng đều sẽ có một cảm giác quái dị.
Tựa như nữ nhân này vốn thuộc về hắn vậy.
Thứ vốn thuộc về riêng mình lại lựa chọn Tiêu Thiều, thậm chí nguyện vì Tiêu Thiều mà mạo hiểm ngay trong thời điểm này, khiến Tuyên Ly nhớ tới chuyện cũ rất nhiều năm về trước.
Ngày ấy trên núi Già Nam, Bát Kỳ tiên sinh từng thu mười người đệ tử, Tiêu Thiều là đệ tử thứ ba của Bát Kỳ tiên sinh, đứng hàng thứ ba, nên gọi Tam sư huynh, hắn đứng hàng thứ tám, phải tôn Tiêu Thiều một tiếng sư huynh.
Từ nhỏ Tuyên Ly đã thông minh, trong đám con trai của hoàng đế, hắn là người nổi bậc nhất.
Còn nhỏ tuổi mà danh tiếng đã cực tốt, trăm họ ủng hộ và yêu mến, thuận lợi đủ đường.
Vốn đã quen với việc bản thân giỏi nhất, nhưng đến núi Già Nam lại đụng phải tường cứng.
Bát Kỳ tiên sinh không hề hạn chế đệ tử muốn tu tập thứ gì, thời điểm Tiêu Thiều bái nhập sư môn, Cẩm Anh vương phủ vẫn chưa xảy ra chuyện, tính tình hắn lạnh nhạt, không đặc biệt cảm thấy hứng thú với thứ gì, nên Bát Kỳ tiên sinh dạy hắn mỗi thứ một chút, thành ra thế nào thì dựa vào vận mệnh của hắn.
Vốn chỉ dạy cho đôi chút, nhưng năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Thiều kinh người, thứ nào cũng học tới lô hỏa thuần thanh.
Các sư huynh đệ trên núi Già Nam đều bội phục Tiêu Thiều, Tiêu Thiều vốn sống nội tâm còn là một người vô cùng cao ngạo, không hề để tâm những thứ tục vật này.
Từ nhỏ Tuyên Ly đã không cam lòng chịu thua người khác, mỗi ngày khắc khổ tu tập nhưng cũng không chống nổi một cái liếc nhẹ của Tiêu Thiều, thiếu niên tranh cường háo thắng, huống chi thái độ Tiêu Thiều đối đãi người khác lúc nào cũng rất lãnh đạm, tích góp nhiều ngày, rốt cuộc khiến Tuyên Ly sinh lòng bất mãn.
Hắn không hiểu vì sao mình muốn thứ gì đều phải cố gắng hết sức mới đạt được, còn Tiêu Thiều lại không cần phí sức đã có.
Đến lúc Cẩm Anh vương phủ xảy ra chuyện, nội tâm Tuyên Ly rất sảng khoái, sau khi Cẩm Anh vương phủ xảy ra chuyện, Tiêu Thiều bị bêu danh loạn thần tặc tử, hoàng đế lại càng thêm trọng dụng.
Tiêu Thiều có thể nói thẳng không kiêng kỵ trước mặt hoàng đế, thậm chí không cần phải đoán tâm tư hoàng đế như hắn.
Tiêu Thiều quản ba mươi vạn Cẩm y vệ, Tuyên Ly tất kiêng kỵ, nên cũng không dám biểu đạt sự thù ghét, nhiều năm qua, hắn giữ mối quan hệ không lạnh không nóng ngoài mặt với Tiêu Thiều, nay đột nhiên bị Tưởng Nguyễn phá vỡ.
Lúc này Tuyên Ly mới phát hiện, oán khí và ghen tị đối với Tiêu Thiều nhiều năm nay chưa từng biến mất.
“Tiêu Thiều có động tĩnh gì không?” Hít sâu một hơi, Tuyên Ly ổn định lại trạng thái, hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, Tiêu Vương gia không có hành động gì.” Người dưới trả lời.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ rằng lúc này đã truyền khắp kinh thành, Tiêu Thiều không có động tĩnh, xem ra tâm tư dành cho Tưởng Nguyễn cũng không sâu nặng gì.
Tuyên Ly thầm cười nhạt, Tiêu Thiều này mắt cao hơn đầu, ban đầu ở núi Già Nam thì hết sức lãnh đạm, nữ tử mê luyến hắn, lại không biết Tiêu Thiều là một kẻ không có trái tim.
Nữ nhân Tưởng Nguyễn ngu xuẩn kia, nếu vì Tiêu Thiều từ chối hắn, thế phải khiến nàng ta thấy rõ Tiêu Thiều có bao nhiêu lãnh khốc vô tình.
Huống chi.
Tuyên Ly cười khẽ, chuyện Tiêu Thiều hướng hoàng đế xin cưới tất cả văn võ bá quan đều đã biết, một khắc trước vẫn còn đứng trước mặt hoàng đế xin cưới, một khắc sau người thương bị nhốt vào đại lao lại không nghe không hỏi, vốn dĩ trong lòng triều thần Tiêu Thiều đã là loạn thần tặc tử, giờ đây danh tiếng sẽ càng thêm xấu, sẽ rơi xuống vực sâu.
Có lẽ sẽ còn vì vậy mà khiến Ý Đức thái hậu chán ghét, mặc dù Ý Đức thái hậu không quản chuyện triều chính, nhưng không vì thế mà đại biểu rằng bà không có tiếng nói trong triều.
Ở một vài lúc, thái độ của Ý Đức thái hậu thậm chí có thể quyết định tương lai sĩ đồ của một triều thần.
Tiêu Thiều sẽ vì chuyện này mà ăn nhiều thua thiệt, Tuyên Ly nghĩ vậy, tâm trạng sao có thể không vui, trong nháy mắt ngắn ngủi, tất cả bực tức vừa rồi đều bị quét sạch.
Hắn cất cao giọng nói.
“Ngươi phái người tiếp tục nhìn chằm chằm Cẩm Anh vương phủ, xem Tiêu Thiều có động tĩnh gì.”
“Vâng.” Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, Tuyên Ly ngồi xuống ghế dựa, xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, từ từ cười lên.
…
Thuận theo chiều gió vốn là bản tính xưa nay của con người, thể hiện rõ nhất ở phủ Thượng thư.
Nhóm nha hoàn ba tử ở Nguyễn cư đều rất hoang mang bất an, khi tin Tưởng Nguyễn bị nhốt vào đại lao truyền ra, kẻ có tâm tư đều đã phản chủ trở mặt, chạy theo chủ nhân mới.
Chỉ ngắn ngủi nửa năm, Tưởng Nguyễn đã bị nhốt vào đại lao hai lần, trước vì cái chết của Tưởng lão phu nhân, nhưng không hề kinh động đến Hình bộ, huống chi việc đó còn rất nhiều điểm khả nghi.
Hôm nay người chết biến thành Hòa Di quận chúa, liên quan đến hoàng gia, vụ án trực tiếp đưa cho Hình bộ thẩm tra xử lý.
Quan trọng nhất là, án này có một nhân chứng vô cùng quan trọng, Tứ hoàng tử Tuyên Lãng.
Giết người bị người nhìn thấy, có nhân chứng thì chắc chắn không thoát khỏi tội danh.
Huống hồ đó còn là hoàng tử một nước, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Tưởng Nguyễn sẽ không may mắn như lần trước, tiền đồ xán lạn của hai huynh muội Tưởng Tín Chi, sẽ kết thúc tại đây.
Tưởng phủ rốt cuộc vẫn không chứa nổi bọn họ.
Trong sân, Hồng Anh đang đỡ bụng nằm trên ghế mềm phơi nắng, ngày mùa thu, sau giờ Ngọ mặt trời ấm áp, không quá nóng cũng không quá lạnh, trên bàn bày một ít bánh ngọt tinh xảo, đến cả trà cũng do Tưởng Quyền cố ý dặn người làm trà dưỡng sinh.
Mắt thấy ngày sinh sắp đến, trong phủ từ trên xuống dưới đối với Hồng Anh cực kỳ kính trọng.
Ngồi đối diện chính là Tưởng Đan, nàng bóc một miếng bánh ngọt để lên miệng, cắn một mảnh nhỏ, cười nói.
“Bánh này làm không tệ.”
“Lão gia mời đầu bếp ở ngoài tới.” Hồng Anh không để ý nói.
“Mấy hôm nữa Tứ tiểu thư phải vào cung rồi, bánh ngọt trong phủ chỉ là loại bình thường, mong cô đừng chê.”
“Di nương nói gì vậy, ” Tưởng Đan cười nhún nhường.
“Trong cung cũng không dễ sống như vẻ ngoài, không phải Đại tỷ tỷ cũng xảy ra chuyện ngay trong cung sao.” Mặt nàng ta xụ xuống.
“Vốn còn nghĩ sau khi vào cung nhờ Đại tỷ tỷ chiếu cố đôi phần, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
“Thế sự vô thường.” Hồng Anh than thở, nhìn Tưởng Đan.
“Tuy nhiên Tứ tiểu thư là một người phúc dày, lần này vào cung sẽ được thánh thượng cưng chìu chăm sóc, ngày sau vinh dự của Tưởng phủ đều phải trông cậy vào cô.
Không chừng sau này Đại tiểu thư cũng không được rạng rỡ bằng Tứ tiểu thư đâu.”
“Di nương đừng trêu ghẹo ta.” Tưởng Đan cúi đầu, con ngươi chợt lóe, như vô tình hỏi.
“Nhưng nay Đại tỷ tỷ bị nhốt vào đại lao, cha có nghĩ ra cách gì để cứu Đại tỷ tỷ ra chưa?”
“Cách gì, có thể nghĩ ra cách gì chứ.” Hồng Anh bưng tách trà trước mặt lên hớp một ngụm, nói.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, không cẩn thận sẽ liên lụy cả nhà.
Tội Đại tiểu thư phạm phải lần này thật sự quá lớn, cha ngươi tức giận đến suýt không chịu nổi, thương lượng hồi lâu với Nhị ca ngươi mà vẫn không nghĩ ra cách.
Giờ Thục phi nương nương tức giận, bệ hạ mất đi Hòa Di quận chúa, Đại tiểu thư lần này khó thoát tai kiếp, nếu cha ngươi đi cầu xin, há chẳng phải sẽ liên tiếp gặp nạn sao?”
Tay Tưởng Đan hơi khựng lại, đổi vẻ lo lắng nói.
“Vậy ý của phụ thân, chính là buông tay mặc kệ?”
“Lão gia cũng là hữu tâm vô lực.” Hồng Anh nhìn móng tay sơn đỏ của mình.
“Đại tiểu thư là người Tưởng phủ, tất nhiên phải biết hy sinh đôi chút, không thể vì một mình cô ta, mà bất chấp kéo theo tất cả mọi người trong nhà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...