Trên đời người có thể vĩnh viễn đứng về phía nàng, một lòng một dạ đối với nàng, chỉ có người thân.
Trước kia nàng vì Tưởng Tín Chi không vâng lời thân nhân, nếu cuộc đời này đã không còn những nguyện vọng khác, hà cớ không thành toàn?
Nàng nhìn Đổng phu nhân.
“Mẹ, con vào cung.”
“Con...” Đổng phu nhân sững sờ, miễn cưỡng cười.
“Hôm nay con nên nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác, nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn tính, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Mẹ, ” Đổng Doanh Nhi khẽ cười, trong nháy mắt, mọi ưu tư trong đôi mắt đều như tan thành mây khói, thay vào đó, là một loại lạnh nhạt.
“Nhà ta đã khó khăn đến độ này, cha và đại ca còn phải lăn lộn trong triều, không cẩn thận sẽ bị phe phái lôi kéo.
Con vào cung, ít nhất có thể xin sự che chở của bệ hạ, ít nhất có thể đổi được sự tin tưởng của bệ hạ đối với Đổng gia.” Nàng đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước người Đổng phu nhân, cung kính dập đầu ba cái.
“Con gái bất hiếu, trước kia con gái có lỗi, vì một chút tư tâm bỏ mặc Đổng phủ, xin mẹ cho con gái một cơ hội bù đắp, để con gái vào cung.”
Giọng nàng vững vàng, tựa như chẳng còn chút lưu luyến nào đối với Tưởng Tín Chi, ngay cả sự đau xót thường hiện trên mặt cũng không còn, tựa như chưa từng yêu người tên gọi Tưởng Tín Chi vậy.
Đổng phu nhân nhìn nàng, trong lòng không biết nên vui hay buồn, ngàn vạn ưu tư, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Tưởng Tín Chi kia, biến Đổng Doanh Nhi thành một người hoàn toàn khác, cuộc đời Đổng Doanh Nhi phút này bắt đầu được sửa lại.
Giờ khắc này, thiếu nữ hoạt bát không sầu không lo ngày nào, đã biến mất, từ đây, Đổng Doanh Nhi tiến vào thâm cung, nơi đó tựa như nhà tù đầy rẫy âm mưu tranh đoạt, mưu toan từng bước, vì bản thân và gia tộc, buộc phải lấy được một phần phồn hoa và vinh quang.
Ra khỏi phòng Đổng Doanh nhi, Đổng lão gia bước lên đón, hỏi.
“Phu nhân, sao rồi?”
Đổng phu nhân im lặng không đáp, chỉ từ từ nhắm mắt, từ từ đi tới trước bức tượng Quan Âm đặt giữa sảnh, hai tay chắp lại, một giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào tàn tro rồi biến mất.
Những gì nợ con bé, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để chuộc tội.
Nguyện cả đời này được bình an vui vẻ, cho dù ấy chẳng qua chỉ là… Hy vọng xa vời.
…
Trong hoa viên ngoài điện công chúa, Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.
Cô Dịch mặc một thân cẩm y màu xanh lá, ngực thêu tường vân, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, trên mặt ẩn chứa căng thẳng.
Khoảnh khắc hoảng hốt, tựa như trở về mấy năm trước khi lần đầu gặp gỡ trên thuyền Linh Lung, thiếu niên phú quý như thiên chi kiêu tử, tựa như đóa hoa mẫu đơn trong đại điện này vậy, cuộc đời gấm hoa rực rỡ, từ khi sinh ra đã định sẵn là người khiến người khác ngưỡng mộ.
Ngày ấy chỉ một thoáng lợi dụng, nay cảnh còn người mất, thiếu niên ngày ấy đã trường thành, ánh mắt lại càng chân thật thẳng thắn hơn xưa.
Không còn nói năng tùy tiện, lại thêm mấy phần bình tĩnh, nhưng chung quy vẫn là người đó.
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn gật đầu.
Nàng có thể dịu dàng với kẻ độc ác, nhưng đối với người ái mộ mình, nàng chỉ có thể lạnh lùng đáp lại.
“Tưởng tiểu thư.” Trái lại Cô Dịch không màng nàng là Hoằng An quận chúa hay ai khác, trong lòng Cô Dịch, Tưởng Nguyễn vẫn là Nguyễn nương lần đầu gặp gỡ kia.
Hắn kinh diễm trước vẻ đẹp của nàng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Về sau Tưởng Nguyễn theo Thái hậu tới hoàng lăng, ba năm sau vinh hoa trở về, Cô Dịch hoảng hốt, tựa như một viên ngọc thô rốt cuộc được phát hiện, đã được mài giũa, càng khiến người khác không thể dời mắt.
Mặc dù hắn là công tử phủ Tổng binh đại nhân, nhưng cũng phải ăn nói cẩn thận, nay Tưởng Nguyễn đã là Hoằng An quận chúa cao quý, bình thường ít khi tiếp xúc.
Càng huống hồ chi Cô đại nhân đã nghiêm khắc hạ lệnh cấm tuyệt hắn không được quá thân thiết với Tưởng Nguyễn.
Đến tận khi tin Tưởng Tín Chi binh bại truyền về, Cô Dịch không thể nhịn được nữa.
Trong tư tưởng của hắn, một phó tướng chiến bại kết cục định sẵn không tốt đẹp gì, Tưởng Nguyễn ở hoàng cung, vô tình bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió.
Càng ở lâu trong cung, càng thêm nguy hiểm.
Khó tránh khỏi sẽ bị chuyện của Tưởng Tín Chi liên lụy.
Cô Dịch lên tiếng nói.
“Tưởng tiểu thư, chuyện của lệnh huynh, mong rằng tiểu thư đừng quá thương tâm.”
“Đa tạ công tử an ủi.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp.
Nhìn thấy thái độ của Tưởng Nguyễn, nhất thời Cô Dịch thấp thỏm không thôi, có điều nghĩ tới những lời mình sắp nói, lại tràn đầy dũng khí.
“Tưởng tiểu thư, giờ Tưởng phó tướng sống chết không rõ, Tưởng tiểu thư ở lại hoàng cung thật sự quá nguy hiểm.
Hiện nay thế cục triều đình hỗn loạn, Tưởng tiểu thư lại là muội muội ruột của Tưởng phó tướng, khó tránh sẽ có người vì chuyện của Tưởng phó tướng mà nhắm vào Tưởng tiểu thư.
Dù Thái hậu nương nương cũng không thể quan tâm mọi mặt.
Ta… Ta có một biện pháp.”
Tưởng Nguyễn nhướng mi, môi giương lên.
“Ồ? Cô công tử có biện pháp gì?”
Cô Dịch bị cái nhìn của nàng khiến tim đập nhanh hơn, im lặng một chút mới nói.
“Chỉ cần Tưởng tiểu thư nhanh chóng đính hôn, sẽ không còn quan hệ gì với Tưởng phủ.
Nếu ngày sau có người muốn lấy chuyện Tưởng phó tướng tới làm khó, Tưởng tiểu thư cũng đã không còn là người Tưởng phủ, tất nhiên không còn liên đới nữa, mới có thể an toàn lui thân.”
“Cô công tử nói có lý.” Tưởng Nguyễn than thở một tiếng, lại cười nói.
“Nhưng lúc này đây, ai nguyện ý đính hôn cùng ta? Trốn còn không kịp ấy chứ.”
“Ta!” Cô Dịch bật thốt lên, nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Nguyễn thì chần chờ đôi chút, lấy hết dũng khí nói.
“Ta ái mộ tiểu thư đã lâu, phủ Tổng binh cũng không phải nơi kẻ có ý đồ xấu có thể động vào.
Nếu Tưởng tiểu thư nguyện ý cùng tại hạ đính hôn, tại hạ nhất định sẽ thương yêu tiểu thư hết mình, không để tiểu thư chịu chút buồn tuổi nào.
Có phủ Tổng binh làm chỗ dựa, Tưởng tiểu thư sẽ không bị kẻ khác hãm hại gây sự.”
Tưởng Nguyễn cười chúm chím nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, trong mắt người này đều là hi vọng, tình cảm nhiệt thành.
Kiếp trước nàng gánh cái danh yêu nữ, chưa từng thấy qua tình cảm nóng bỏng như vậy.
Đáng tiếc người Cô Dịch gặp là nàng của kiếp này, dù nhiệt thành bày tỏ, cũng không thể đả động tâm tư của nàng.
Nàng rủ mắt.
“Ta chỉ hỏi Cô công tử một câu, Cô đại nhân nói thế nào?”
Cô Dịch cứng đờ, cha nói thế nào, cha tất nhiên bảo hắn bỏ ý nghĩ này đi, không nên vì một nữ nhân mà kéo phủ Tổng binh vào lò lửa.
Thế nhưng, hắn nhìn Tưởng Nguyễn.
“Ta sẽ đích thân thuyết phục phụ thân.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu.
“Cô đại nhân sẽ không bị ngươi thuyết phục.” Giọng nàng ôn hòa.
“Đa tạ lòng tốt của Cô công tử, chẳng qua ta tự biết thân phận mình lúng túng, sao có thể gả vào phủ Tổng binh đại nhân.
Không chỉ Cô đại nhân, Cô phu nhân sợ rằng cũng không đồng ý.
Làm nghịch ý thân nhân đính hôn, cuối cùng chỉ giúp làm tăng thêm một đôi oán ngẫu mà thôi.
Tâm ý của Cô công tử dành cho ta, kiếp này ta sẽ nhớ kỹ, nhưng nếu công tử cứ mãi giữ tâm ý này, sẽ khiến ngày sau không thể nhìn mặt nhau, ấy thật sự không phải điều ta mong muốn.”
Cô Dịch có chút nóng nảy.
“Tưởng tiểu thư..”
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời hắn.
“Cô công tử đã không còn là thiếu niên mới lớn nữa, hẳn biết việc này cần trả một cái giá rất lớn, vì ta mà khiến phủ Tổng binh bỏ ra một cái giá như vậy, có đáng không? Ngươi biết rõ, cưới ta, phủ Tổng binh sẽ thời thời khắc khắc bị người để mắt tới, Tổng binh đại nhân cực khổ trèo tới vị trí ngày hôm nay, giờ chỉ vì một quyết định của Cô công tử mà sĩ đồ gãy đứt, Cô phu nhân cũng sẽ vì vậy mà phiền ưu.
Có chăng chỉ là một nữ nhân, Cô công tử, thật sự đáng giá sao?”
Cô Dịch bị những lời Tưởng Nguyễn hỏi ra làm á khẩu không trả lời được, dù ban đầu lòng tràn trề tự tin giờ cũng không nén nổi do dự.
Vì một Tưởng Nguyễn, mà khiến phủ Tổng binh rơi vào kết cục đó, đáng không?
Tưởng Nguyễn lui về phía sau một bước, cười nói.
“Nguyễn nương cảm ơn Cô công tử đã tới an ủi, tâm ý trân quý như vậy, Nguyễn nương sẽ nhớ kỹ.
Ngày sau gặp nhau, vẫn là bằng hữu.
Chẳng qua duyên phận bạn lữ, kiếp này không có.”
Khoang miệng Cô Dịch vừa tê dại vừa đắng chát, trái tim đau xót.
Giai nhân gần trong gang tấc, nhưng lại như cách thiên sơn vạn thủy, kiếp này không có khả năng ở bên nhau.
Mặc dù tính tình Cô Dịch kích động, nhưng cũng biết phân rõ thiệt hơn, nếu người khác cùng hắn nói những lời này, e rằng sẽ không nghe lọt, cố ý lại là Tưởng Nguyễn, người trong tim mình, khiến lòng hắn dần nguội lạnh.
Hắn cười khổ.
“Ta hiểu rồi.
Vậy thì, nếu như ngươi không phải quận chúa, mà ta cũng không phải công tử phủ Tổng binh, ngươi nói, có khả năng, tác thành đoạn duyên phận này hay không?”
“Trên đời không có nếu như.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười.
Cô Dịch lùi hai bước, trên mặt là thương tâm không chút che giấu.
“Không có nếu như.” Hắn lắc đầu một cái, dường như trưởng thành trong nháy mắt, sự lưu luyến không thể tách rời trong đôi mắt khiến người khác phải đau lòng, hắn quay đầu rời đi, đi hai bước rồi chợt dừng lại, nói.
“Ta chỉ xin hỏi thêm một câu thôi, tâm ý của Tưởng tiểu thư, có từng dành cho tại hạ dù chỉ là một khắc.”
“Không có.” Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp.
Cô Dịch loạng choạng hai cái, ngừng một chút, mới bước nhanh đi.
Thấy bóng lưng Cô Dịch biến mất, Tưởng Nguyễn mới rủ mắt, xoay người định về điện công chúa.
Vừa quay người lại, đã nhìn thấy dưới tàng cây hoa quế, thanh niên hắc y lạnh lẽo bức người, đang lẳng lặng nhìn nàng, không biết đã đứng đây được bao lâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...