“Triệu tam thiếu gia nói vậy sai rồi, chẳng lẽ là ta cố ý chuốc mê ngươi, để ngươi vấy bẩn sự trong sạch của ta sao, đồn ra ngoài thì có lợi ích gì cho ta chứ?” Mồm miệng Quách Mộng cũng lanh lẹ lắm thay, cô ta quay sang nhìn Tưởng Nguyễn, khóc không ra tiếng.
“Quận chúa thông minh đại nghĩa, nhất định người sẽ làm chủ cho tiểu nữ.”
Tưởng Nguyễn ngồi xổm xuống, tầm nhìn ngang với Quách Mộng, cười nói.
“Được, ta làm chủ cho cô.” Nàng dịu dàng nói.
“Vậy… Quách cô nương thật sự bị mất đi sự trong trắng sao?”
Câu hỏi này rất kỳ lạ, Quách Mộng nghi ngờ nhìn Tưởng Nguyễn, nàng mỉm cười nhìn cô ta, đôi mắt kia sáng trong, nhưng lại như lốc xoáy đen cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, càng cố thăm dò, sẽ chỉ càng sợ hãi như thể bên trong có một con thú lớn đang muốn phá rách không gian mà ra, nuốt sạch cô ta không chừa lại gì.
Trước ánh mắt đó, Quách Mộng bất giác thấy chột dạ, cô ta cúi đầu, bi thương nói.
“Vì sao Quận chúa lại hỏi như vậy, xảy ra chuyện này, ta đã sống không bằng chết.”
“Ta không có----” Triệu Phi Châu muốn phản bác, Triệu Cẩn khẽ lắc đầu với hắn.
Tưởng Nguyễn cười mỉm, đứng dậy.
“Thế à, Quách cô nương đừng khóc, đợi lát nữa tìm một bà mụ tới nghiệm thân cho Quách cô nương, nếu thật sự đã mất đi trong trắng, ta sẽ khiến Triệu tam thiếu gia phải cưới ngươi, được không?”
“Không được không được, ta vốn chẳng hề đụng tới cô ta!” Không đợi Quách Mộng đáp lời, Triệu Phi Châu đã nhảy cỡn lên.
“Quận chúa làm vậy là muốn vũ nhục ta sao?” Trong mắt Quách Mộng chợt lóe sự kinh hoảng, ngay sau đó thay bằng dáng vẻ bị khinh nhục, cực kỳ giận dữ ngẩng đầu hỏi.
“Thế thì không phải,” Tưởng Nguyễn nói thật chậm.
“Chẳng qua ta thấy chuyện này có chút khó hiểu thôi.
Nếu Quách ngũ tiểu thư nói bị Triệu tam thiếu gia lấy mất trong trắng, ấy thì phải có chảy tí máu mới đúng.
Nhưng mà nhìn quanh đây, chả thấy chút vết đỏ nào cả.
Chẳng lẽ nơi Triệu tam công tử làm nhục cô nương không phải chỗ này ư, hay sau khi xong việc Triệu tam công tư mới bế ngũ tiểu thư tới đây, thế há chẳng phải vẽ rắn thêm chân ư, hay là nói, phải khen ngợi Triệu tam thiếu gia có thể lực quá tốt?”
Vừa nói xong, ba người đều trợn mắt há hốc mồm, dù là Lộ Châu và Thiên Trúc ngày ngày kề cận hầu hạ, cũng không nhịn được nhếch mép cười.
Giờ phút này tâm trạng Triệu Cẩn giống y Triệu Phi Châu, Tưởng Nguyễn nói quỵt toẹt chuyện đó trước mặt họ, bản thân còn là một thiếu nữ chưa xuất giá, ấy mà thái độ còn rất quang minh lỗi lạc, không chút thẹn thùng sợ hãi, nét mặt thản nhiên khiến kẻ khác phải than thở.
Đúng là lật đổ hình tượng tiểu thư ôn hòa lạnh nhạt trước kia.
Mặt Triệu Phi Châu đỏ lên, giống như đã bị mấy lời kinh hãi thế tục vừa rồi của Tưởng Nguyễn làm cho choáng váng, ngày thường tổ mẫu và các thẩm thẩm nhà mình nói về Tưởng Nguyễn đều khen ngợi có thừa, đều nói nàng biết lễ nghĩa quy củ, phong thái hơn người.
Ai ngờ hôm nay gặp phải cảnh này, hắn chẳng nén nỗi hoài nghi, đây thật sự là đường muội khuê tú trong miệng mọi người sao.
Quách Mộng bị Tưởng Nguyễn nói cho á khẩu, cô ta trăm tính vạn tính nhưng chẳng tính ra Tưởng Nguyễn sẽ dùng những lời như vậy chặn đầu mình.
Ai mà ngờ được một Quận chúa tôn quý há mồm lại thốt ra mấy chữ ‘ra máu’, nhưng chuyện đó chẳng thể làm giả được, nếu thật sự tìm một bà mụ tới nghiệm thân, cô ta chỉ còn nước mất hết thanh danh.
Mặt Quách Mộng tái mét, bỗng nói.
“Quận chúa phải chăng có điều bất mãn với ta? Vì sao từng lời thốt ra đều nhục mạ người khác như vậy?”
Tưởng Nguyễn cười hiền, không tức giận vì bị hỏi vậy, nhẹ nhàng nói.
“Cũng không phải làm nhục, thật sự chỉ vì công bằng thôi.
Không thể vì cô nương là nữ tử thì phải thiên vị cô nương hơn, Triệu tam thiếu gia cũng không thể cam chịu ngậm đắng nuốt cay làm người câm được.
Tựa như đi mua đồ ngoài chợ vậy, nói sao cũng phải cho người mua thấy rõ món hàng ấy có đủ tốt hay không.”
Nàng so sánh Quách Mộng với hàng hóa, lập tức khiến sắc mặt Quách Mộng xanh lè, ngược lại khiến Triệu Cẩn che miệng cười lên, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng điệu hùng hổ dọa người này của Tưởng Nguyễn, không ngờ miệng lưỡi Tưởng Nguyễn lại sắc bén như vậy, mấy câu kia cũng đủ khiến Quách ngũ tiểu thư không còn mặt mũi gặp người nữa.
“Quách ngũ tiểu thư không bị chảy máu lại muốn Triệu tam thiếu gia phụ trách, thật sự quá kỳ lạ, hoặc nói Quách ngũ tiểu thư vẫn còn trong trắng, chuyện vừa rồi chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc là…” Tưởng Nguyễn nghi ngờ nhìn cô ta.
“Chẳng lẽ Quách ngũ tiểu thư vốn đã không còn tấm thân xử nữ từ lâu?”
“Phụt.------” Triệu Phi Châu vui vẻ, cảm thấy Tưởng Nguyễn và nhị thúc nhà mình đúng là giống nhau, lời nói ôn hòa, thực chất lại mắng người ta tới không còn manh giáp, xong kẻ bị mắng còn bị ép không thể không theo.
Giờ Quách Mộng có trả lời thế nào cũng biến thành không ổn.
Quách Mộng gấp đến đỏ mặt, trong lòng ngập tràn giận dữ, mặc dù cô ta là thứ nữ, cũng mặt dày tính kế Triệu Phi Châu, nhưng nói sao vẫn chưa va chạm xã hội nhiều.
Không ngờ được từng chữ từng lời Tưởng Nguyễn nói hôm nay đều khiến cô ta hết đường chống đỡ, mặt mũi đỏ chót lòng gấp gáp hoảng loạn.
Trước mắt nếu cô ta thừa nhận sự việc chỉ là hiểu lầm thì cô ta rất không cam tâm, nhưng như Tưởng Nguyễn nói, nếu ồn ào quá lớn lời đồn bản thân vốn không còn trong trắng đồn ra ngoài, thì cho dù cô ta chiếm lý, ánh mắt người khác nhìn cô ta cũng đã khác hẳn.
Quách Mộng kích động, dưới cơn hốt hoảng cất lời chất vấn.
“Chẳng lẽ bởi vì Quận chúa là thân thích của Triệu tam thiếu gia nên mới thiên vị nói giúp hắn, làm vậy quá không công bằng, người hoàng gia thì có thể tùy ý ức hiếp người khác hay sao?”
Tưởng Nguyễn ‘phụt’ một tiếng, bật cười, con ngươi sáng kinh người, chỉ nói.
“Ta chưa từng nói mình và Triệu tam thiếu gia là thân thích, sao Quách ngũ tiểu thư vừa há mồm đã nói như thể bản thân biết rất rõ vậy?”
Vẻ mặt Triệu Phi Châu ngưng trọng, Triệu Cẩn cũng ngừng cười.
Mặc dù tính tình Triệu Phi Châu ngay thẳng, nhưng không phải đần, nghe Tưởng Nguyễn nói thế lập tức hiểu ra mình bị kẻ khác tính kế.
Hắn kế thừa tính cách của Triệu Nguyên Phong, nóng nảy vô cùng, vì vừa rồi chỉ nghĩ chuyện do hiểu lầm nên mới không làm gì Quách ngũ tiểu thư, giờ lửa giận xộc lên đầu, bước lên phía trước nói.
“Ngươi dám tính kế ta?”
“Ta không hiểu Quận chúa đang nói gì?” Quách Mộng tự biết lỡ lời, nhất quyết không chịu nhận.
Trong lòng ảo não vạn phần, hình như Hoằng An Quận chúa này còn khó chọc hơn lời đồn.
Chuyện hôm nay vốn đã sắp thành công, bị nàng quấy nhiễu như vậy lập tức chuyển thành thành bại.
Cô ta vừa hận vừa tức.
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói.
“Quách ngũ tiểu thư không hiểu à? Bổn Quận chúa giải thích thay Quách ngũ tiểu thư nhé?”
“Nguyễn muội, muội muốn giải thích việc gì?” Triệu Cẩn cũng rất phối hợp.
“Quách ngũ tiểu thư, nam nhi phủ Tưởng quân đều là hàng tốt, bao nhiêu thiên kim đích nữ trong kinh thành đều hy vọng mình có thể gả vào Triệu gia, thế nhưng nếu ai ai cũng đều dùng thủ đoạn vụng về này để tính kế, sợ rằng phủ Tưởng phu đã đầy người từ lâu.
Ta thật sự không hiểu, một thứ nữ như cô, lấy đâu ra lá gan muốn bám vào phủ Tướng quân?”
Lòng Quách Mộng thảng thốt, ngước mặt nhìn Tưởng Nguyễn.
Chỉ thấy cô gái trước mặt khoác trên mình bộ đồ xanh lá sen, dung nhan minh diễm như hoa, bị phủ bởi một tầng tối.
Tựa như… Tựa như bộ xương trắng thành tinh yêu dị bò ra từ địa ngục, xinh đẹp nhưng đáng sợ.
“Quận chúa, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi,” Quách Mộng quyết định thật nhanh, thân là thứ nữ, bình thường ở nhà đều gió chiều nào theo chiều ấy, mắt thấy mọi chuyện đã ngã ngũ, Tưởng Nguyễn cũng không phải kẻ dễ chọc, nếu cứ dây dưa kẻ chịu thiệt chắc chắn chỉ có bản thân.
Cho dù Thị lang có thương yêu cỡ nào, dù có thương yêu cô ta còn hơn cả đích tỷ, nhưng nếu biết cô ta đắc tội với Hoằng An Quận chúa, thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho cô ta.
Càng nghĩ càng thấy sợ, Quách Mộng cười gượng nói.
“Ta và Triệu tam thiếu gia có lẽ có chút hiểu lầm, giờ hiểu lầm đã rõ, mọi việc đã xong, là ta trách lầm Triệu tam thiếu gia, ta xin tạ lỗi với Triệu tam thiếu gia.”
Triệu Phi Châu nóng nảy, hắn xuất thân võ tướng thế gia, bình thường không giao thiệp với nữ nhân, mẫu thân và các thẩm thẩm lại đều là người tính tình hiền hòa, gia trạch thuận an, chưa từng có chuyện các cô các bà hục hặc với nhau.
Nào từng thấy qua kẻ mặt dày vô sỉ như vậy, nhất thời không biết nói sao cho thỏa.
Triệu Cẩn nói.
“Quách ngũ tiểu thư, câu xin lỗi này của ngươi đúng thật chẳng có chút thành ý nào cả.”
Tưởng Nguyễn nhìn Quách Mộng, nói.
“Cô trách hắn cũng chẳng sai.”
Triệu Phi Châu sửng người, không hiểu nhìn Tưởng Nguyễn, Quách Mộng cũng không hiểu Tưởng Nguyễn có ý gì, chăm chăm nhìn nàng.
Tưởng Nguyễn cười nhạt.
“Quách ngũ tiểu thư, làm sai xong lại muốn nhấc chân bỏ chạy, không có ai nói với cô việc này rất nguy hiểm sao?”
Quách Mộng cả kinh, trực giác cảm thấy không ổn, nhìn thái độ của Tưởng Nguyễn, lập tức bất chấp tất cả, há miệng muốn hét lên.
“Thiên Trúc, đánh ngất cô ta.” Tưởng Nguyễn nói.
Vừa dứt lời, Quách Mộng còn chưa kịp kêu thành tiếng, đã thấy tỳ nữ luôn im lặng đứng sau phi người nhảy lên, Quách Mộng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Cả người Quách Mộng mềm nhũn ngã xuống cỏ, Triệu Cẩn nhíu mày, Triệu Phi Châu hỏi.
“Ngươi… Muốn làm gì?”
Tưởng Nguyễn nhìn người nằm trên đất.
“Ta không đủ kiên nhẫn và thời gian để xuất hiện cứu ngươi chỉ vì sự ngu xuẩn của người lần nữa.
Nếu ngươi cứ như vậy, sớm muộn Triệu gia cũng bị ngươi hại chết.” Nàng cười lạnh.
“Thiên Trúc, đưa Quách ngũ tiểu thư đi xem kịch hay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...