Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


Trên đường đi tới phủ đệ của Quận Trưởng, cũng không có chuyện gì xảy ra, lúc xuống xe ngựa, nô bộc đứng bên ngoài lập tức tiến lên nghênh đón.

Dẫn đường cho các nàng đi vào, các vị phu nhân quyền quý đã có sớm ngồi đầy trong phòng khách, các tiểu thư trẻ tuổi đều ở trong viện thưởng cúc.

Quận Trưởng phu nhân này là một người yêu hoa, trong phủ trồng rất nhiều loại hoa khác nhau.

Không gian rộng rãi, cũng đủ để những thanh thiếu niên đàm luận hoặc so tài.
Thanh thiếu niên ở vườn Tây, các cô gái ở vườn Đông, nếu có lén tới nhìn nhau, tất nhiên cũng không đáng trách, chỉ cần không làm ra chuyện gì vượt quá quy cũ, người khác có thấy cũng sẽ vờ như không biết, ở dịp này tất cả đều rất rộng lượng với những người trẻ tuổi.
Quận Trưởng phu nhân đứng dậy tiếp đón, ánh nhìn rơi lên người Tưởng Nguyễn, mắt lập tức sáng lên, nói.

“Hoằng An quận chúa quả thật trời sinh cốt cách, khí chất hơn người, quả khiến người khác ghen tỵ với Tưởng đại nhân.”
Tưởng Tố Tố cứ vậy bị bỏ quên, lòng dâng lên cơn tức giận.

Rồi chợt phát hiện ánh mắt của tất cả người có mặt đều tập trung trên người Tưởng Nguyễn, nhất thời cảm thấy hồ nghi, hoài nghi mị thuật của bản thân đã thụt lùi, nếu không tại sao mọi người không nhìn nàng, ngược lại đều nhìn Tưởng Nguyễn?
Nàng ta không biết, mị thuật chỉ có tác dụng với đám nam nhân thôi, người ngồi đây đều là phu nhân nhà quan, ai thèm quan tâm nàng ta có đẹp hay không chứ, giờ đây Tưởng Nguyễn đã là Hoằng An quận chúa, sau lưng có Tướng quân phủ, ở trên còn một đại ca chiến thần, các phu nhân nhà có con trai đang tính toán xem có thể cưới được Tưởng Nguyễn vào cửa hay không.

Tưởng Nguyễn thân vân đủ tôn quý, có chăng chỉ là nhan sắc quá độ xinh đẹp, nhưng cử chỉ cao quý át đi một phần nhan sắc, khiến người khác cảm thấy nàng không phải người rộng lượng.

Phu nhân nhà quan chọn con dâu, dung mạo thường thường là được, cho dù dung mạo Tưởng Nguyễn không mặn mà, vẫn được ưa chuộng trong mắt một số phu nhân.
Có lẽ Quận Trưởng phu nhân cũng có ý này, bà có hai người con trai, năm nay đã nhược quán, cũng đến lúc thành gia lập thất, đối với Tưởng Nguyễn bà càng nhìn càng hài lòng, còn định nhiệt tình nói thêm mấy câu, bỗng nghe một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng.

“Nguyễn nương muội muội, chờ muội thật lâu.”
Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn, là Triệu Cẩn từ bên kia đi tới, chớp chớp mắt với nàng.


Tưởng Nguyễn gật đầu, Triệu Cẩn tiến lên kéo tay nàng, nói với Quận Trưởng phu nhân.

“Phu nhân, ta và Nguyễn nhi muội muội tới vườn ngắm hoa cúc, hoa cúc đẹp như vậy, Nguyễn nhi muội muội vẫn chưa được nhìn thấy.”
Lời của Quận Trưởng phu nhân còn chưa kịp nói bị nghẹn ở cổ, Thân Nhu chợt cười một tiếng, xoa dịu không khí.

“Ta cũng đang muốn cùng phu nhân trò chuyện, mấy tiểu nữ tử các ngươi cứ tới sân vườn dạo chơi đi.

Tố Tố, con cũng đi cùng đi.”
Du Nhã nhíu mày, liếc nhìn Tưởng Nguyễn, cuối cùng vẫn đi cùng Thân Nhu.
Tưởng Tố Tố cũng cười nói.

“Được.”
Ba người đi thẳng khỏi phòng chính, Tưởng Tố Tố mới nói với Tưởng Nguyễn.

“Đại tỷ tỷ và Triệu tiểu thư chắc có nhiều chuyện muốn nói, Tố nương xin phép đi trước.” Tất nhiên nàng không muốn ở cùng Tưởng Nguyễn, bởi vì lúc nào cũng bị Tưởng Nguyễn dành hết mọi sự chú ý và nổi bật, sao nàng có thể cam tâm? Huống hồ nàng còn muốn tới Tây viên nhìn thử những thiếu niên đến đây hôm nay, sợ gì không tìm được mấy kẻ nguyện quỳ dưới váy mình?
Nhìn theo bóng lưng Tưởng Tố Tố, Triệu Cẩn hồ nghi nói.

“Đó không phải là hướng đi đến vườn Tây sao, Nhị muội ngươi đến đó làm gì?” “Không cần quản nàng ta.” Tưởng Nguyễn đáp.
“Uầy, ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện sao, không sợ kẻ khác cười chê Tưởng phủ ư?” Triệu Cẩn càng thắc mắc hơn.

Nếu là nàng cùng tỷ muội trong nhà tới, phụ mẫu tất nhiên đều dặn dò, nói rằng mọi người ra ngoài sẽ đại biểu cho toàn bộ thể diện của cả phủ, ngàn vạn không thể để mất mặt khi ở ngoài, không thể để cả danh tiếng cả phủ bị ảnh hưởng.
Tưởng Nguyễn cười khẽ, Triệu Cẩn sống chân thành, nếu Tưởng phủ bị sụp đỗ vì Tưởng Tố Tố thì mới là chuyện tốt, nàng có mà bị điên mới chủ động ra tay thu dọn tàn cuộc cho Tưởng Tố Tố, thay Tưởng phủ cứu vãn thể diện.
Thấy Tưởng Nguyễn không nói gì, Triệu Cẫn cũng thôi không đề cập chuyện này nữa, nói sang chuyện khác.

“Muội đúng là rộng lượng, nói đến thì chúng ta cũng đã lâu không gặp.


Ta muốn nói chuyện với muội.” Rồi nhìn chung quanh, hỏi.

“Muội có muốn đi xem hoa cúc không?”
Nói tới hoa cúc, trên mặt Triệu Cẩn thoáng một chút không kiên nhẫn.

Nàng là con nhà võ tướng, tất nhiên không thích đám hoa cỏ, cũng không cần bày vẻ xuân thu ôm nỗi buồn như các tiểu thư khuê các kia,.

Càng không nói tới chỗ kia bề ngoài là ngắm hoa chứ thực chất là đang thầm tranh đấu tới lui khiến nàng nhìn tới nhức đầu không chịu nổi, nếu không phải tại vì bị mẹ mình ép tới, Triệu Cẩn còn lâu mới đi.
Tưởng Nguyễn nhìn sắc mặt nàng đã biết nàng nghĩ gì, không nhịn được cười nói.

“Không muốn.”
“Trùng hợp thật, ta cũng không muốn.” Triệu Cẩn vừa nghe đã vui vẻ.

“Ta biết ngay Nguyễn muội muội cùng một giuộc với mình.

Đi nào, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, nói chuyện tán gẫu.” Vừa nói vừa kéo Tưởng Nguyễn, đi về hướng ngược lại với vườn ngắm hoa cúc.
Triệu Cẩn vừa đi vừa nói với Tưởng Nguyễn.

“Đã lâu không gặp được Doanh nhi rồi, hôm trước ta gặp Kinh Triệu Doãn phu nhân, nàng nói Doanh nhi bị bệnh, hôm nay không thể ra ngoài chịu gió lạnh, không biết gần đây có khỏe hơn chút nào không.”
Tưởng Nguyễn rũ mi, quả thật Đổng phu nhân đã che giấu chuyện của Đổng Doanh nhi, chuyện hôm nay dâng tranh chân dung của Đổng Doanh nhi vào cung cũng bị giấu đi.

Triệu Cẩn nói tới chuyện này thì thấy nghi ngờ.


“Sao tự nhiên lại bị bệnh nhỉ.

Nghe nói hôn ước của Thường tam công tử và Doanh nhi cũng bị hủy rồi, vốn ban đầu ta tưởng Thường gia chê thân thể Doanh nhi yếu đuối, còn muốn tìm Thường An đòi một lời giải thích, nghe nói…” Tính tình Triệu Cẩn tùy tiện, nói đến đây đột nhiên im lặng, tựa như biết mình nói trúng chuyện gì không phải.

Ngước mắt nhìn Tưởng Nguyễn, thấy nét cười trên mặt Tưởng Nguyễn thì thử dò xét hỏi.

“Muội biết?”
“Biết.

Đổng phu nhân từng tìm ta nói qua, hy vọng ta khuyên nhủ Doanh nhi tỷ, chứ đặt nặng lòng vào những chuyện không thiết thực.”
Triệu Cẩn thở dài.

“Ta và Doanh nhi bọn họ cùng nhau lớn lên, tâm tư cô ấy đơn thuần, không hiểu được chuyện sâu xa, có điều, Nguyễn muội muội có biết, người trong lòng Doanh nhi là ai không?”
Triệu Cẩn than thở.

“Chỉ mong cô ấy sớm suy nghĩ thông suốt.

Còn Phi Phi nữa, nhà cô ấy đã tìm được một mối hôn sự tốt, chờ tới năm sau sẽ xuất giá, cũng coi như môn đăng hộ đối, là võ tướng trong kinh thành đấy.”
Văn Phi Phi cũng xuất thân nhà tướng, nay tuổi tác đã đến lúc cần lập gia đình, Tưởng Nguyễn hỏi.

“Còn Lâm tỷ tỷ thì sao?”
“Tự Hương à,” Triệu Cẩn cười híp mắt nói.

“Cô ấy là người tính tình mạnh mẽ, vốn dĩ hôm nay cô ấy cũng đến, có điều lại gây gổ với Lâm đại nhân, nói gì mà không thể học theo thói quen bảo thủ kia được, nếu muốn tìm phu quân, thì cũng phải là người cô ấy chọn mới được.”
Vừa nghe đã biết đích xác là tính cách giọng điệu kinh hãi thế tục của Lâm Tự Hương, chẳng qua không biết Lâm đại nhân đã bị chọc cho đau đầu bao nhiêu lần rồi.

Hai người đã đi tới một khu đất khá vắng vẻ, Tưởng Nguyễn hỏi.


“Triệu tỷ tỷ có từng nghĩ sẽ tìm một người như thế nào không?”
“Ta?” Triệu cẩn lắc đầu.

“Ta không thèm làm kiểu con gái chốn khuê phòng như vậy đâu, xuất giá tòng phu, ngày ngày chỉ có thể ở trong nhà lo chuyện vặt vãnh.

Ta chỉ muốn như ca ca và phụ thân xông pha ra trận giết giặc, bảo vệ bách tính trăm họ của Đại Cẩm triều.”
Những lời này ngược lại không giống lời một cô gái bình thường có thể nói ra, chỉ mỗi Triệu Cẩn được trưởng bối nuôi dạy ra tính khí như một nam nhân vậy, lại có mấy phần hào khí.

Dường như Triệu Cẩn nghĩ tới điều gì, sắc mặt tối lại, lắc đầu nói.

“Có điều…”
Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn nàng.
Triệu Cẩn ngẫm nghĩ một chút, xít lại gần nàng nói.

“Nguyễn muội muội, ta với muội hợp nhau, ta nói cho muội biết một bí mật, chuyện này muội nhất định không được nói ra ngoài.”
Tưởng Nguyễn gật đầu.
“Ngày đó hình như nước Thiên Tấn cấu kết với Nam Cương, phía Nam cương phái viện binh đến, khiến mấy ngày gần đây chiến sự căng thẳng, Hoàng thượng ra tử lệnh, hình như muốn tăng binh.” Triệu Cẩn dán vào tai nàng nói.

“Cha ta nhận được mật chỉ của hoàng thượng, qua ít hôm nữa phải xuất chinh, nước Thiên Tấn núi cao sông dài, ta thật sự sợ sẽ có chuyện xảy ra.”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, Triệu Cẩn đã buông nàng ra, hơi chán nản nhìn về phía xa.

“Ta không có võ nghệ đầy mình, cũng có thể ra chiến trường giết địch, lại không thể san sẻ gánh nặng với phụ thân.

Thật sự xấu hổ.”
Tưởng Nguyễn đang muốn an ủi nàng mấy câu, đột nhiên nghe thấy từ chỗ sâu trong vườn hoa u tĩnh, truyền đến vài âm thanh khác thường.

Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải đúng lúc Triệu Cẩn cũng đang hạ giọng nói chuyện, tiếng động kia e rằng sẽ bị vùi lấp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui