Ngày ấy rốt cuộc cũng tới, Ý Đức thái hậu vẫn không nói gì, Tưởng Nguyễn nhạy bén, cảm giác được chắc chắn trong lòng Ý Đức thái hậu đang giấu một bí mật nào đó, giống như bức tranh phong cảnh Nam Cương khó giải thích kia vậy.
Nhưng dường như Ý Đức thái hậu không có ý định tiết lộ cho nàng biết.
Kiếp trước nàng ở trong cung nhiều năm cũng không nghe nói qua Ý Đức thái hậu có bí mật gì, có lẽ ngay cả Tuyên Ly cũng không biết.
Nếu nói có chuyện gì đặc biệt, chỉ nghe nói trong trận chiến lần này giữa nước Thiên Tấn và Đại Cẩm triều, vốn dĩ Đại Cẩm càng đánh càng hăng, mắt thấy nước Thiên Tấn sắp chiến bại, chợt không biết sơ sót chỗ nào, ngày ấy nước Thiên Tấn đột nhiên sống lại từ cửa tử, chẳng biết bản lĩnh từ đâu tới, đánh ngược lại một kích cực kỳ mạnh bạo.
Chiến cuộc lần nữa lâm vào thế giằng co.
Tất nhiên Tưởng Tố Tố vui vẻ hả hê ghê lắm, lúc đụng mặt Tưởng Nguyễn trong phủ, thường xuyên cố ý nhắc tới chuyện này.
Tưởng Nguyễn chỉ coi như chó đang sủa bậy, qua mấy lần đều thấy Tưởng Nguyễn cứ thờ ơ, Tưởng Tố Tố cũng mất hứng, không nói nữa, chú tâm chuẩn bị cho tiệc Kim cúc sắp tới.
Tiệc Kim cúc là phong tục của Đại Cẩm triều, đầu thu hoa cúc nở rất nhiều, do Quận trưởng phu nhân chủ trì, mời các tiểu thư đang độ xuân xanh đến hội tụ, các thanh thiếu niên thì ở một bên đàm luận kết giao.
Tuy mặt ngoài nói là một buổi tụ họp nhỏ, thật chất thì là buổi tiệc cho các phu nhân tìm đối tượng cho con trai con gái của mình.
Nếp sống của Đại Cẩm triều xem như khá thông suốt, cũng từng có một số thiếu nam thiếu nữ gặp nhau ở tiệc Kim cúc, sau đó kết thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp, lưu truyền một đoạn giai thoại.
Có lẽ cuối cùng Tưởng Quyền cũng ý thức được hai cô Đích nữ trong nhà đã đến tuổi đính hôn, bỏ qua không nói đến Tưởng Nguyễn, Tưởng Tố Tố chính là viên ngọc quý trong tay Tưởng Quyền, tất nhiên phải tìm một tấm chồng tốt cho nàng.
Lần này đặc biệt mời đại phu nhân Thân Nhu Hạ Hầu phủ đích thân dẫn theo Tưởng Tố Tố cùng đi.
Tranh chân dung của Hạ Kiều Kiều đã được đưa vào cung, những trường hợp này tất nhiên không cần tham dự.
Theo đà Tưởng Siêu lấy được sự tin tưởng của Tuyên Ly, dường như Hạ Thành cũng ý thức được một số việc, cộng thêm chuyện trước kia vốn do Hạ Hầu phủ đuối lý, nên quan hệ với Tưởng phủ cũng dần hòa hoãn hơn, cố làm ra vẻ như chuyện kia chưa từng xảy ra.
Tưởng Tố Tố tới tiệc Kim Cúc trước, nếu không có mặt Tưởng Nguyễn, ắt sẽ khiến kẻ khác lời ra tiếng vào.
Cộng thêm trên thiệp mời của Quận Trưởng phu nhân cũng viết tên Tưởng Nguyễn, nên thuận tiện phải đi cùng Thân Nhu đến.
Có lẽ rất xem trọng tiệc Kim cúc lần này, Tưởng Tố Tố cả ngày đóng chặt cửa phòng, giữa sân viện thi thoảng truyền ra tiếng đàn uyển chuyển, cũng xem như ưu nhã yêm tai.
Mấy cô nha hoàn ở Nguyễn cư lại thấy chướng tai gai mắt, Hạ Nghiên chịu khổ trong phật đường, thân là con gái không lo nghĩ cho mẫu thân mà con có tâm tư tham gia những buổi tiệc sáo rỗng này.
Trước nay mọi chuyện Hạ Nghiên đều lo nghĩ cho Tưởng Tố Tố, chắc chẳng ngờ đứa con gái này lại là một con sói mắt trắng.
Tưởng Nguyễn chưa từng để tiệc Kim cúc vào lòng, mỗi ngày vẫn như thường, nên làm gì thì làm đó.
Thiên Trúc thấy nàng như vậy cũng rất yên tâm, thầm nghĩ nỗi khổ tâm của thiếu chủ không uống phí.
Nếu cải trắng mình chăm bẩm lại bị heo khác củng mất, khi Thiếu chủ hồi kinh nhất định sẽ nổi giận.
Khụ khụ, tất nhiên, Tưởng Nguyễn không phải cải trắng, Thiếu chủ càng không phải là… Cái con đó.
Cuối cùng cũng đã đến điểm cuối của mùa hè, chớp mắt đã tới đầu thu, ánh mặt trời đã bớt phần gay gắt, bỗng chốc trở nên ôn hòa ấm áp.
Thi thoảng có luồng gió mát thổi qua, đám hoa cỏ trong Nguyễn cư lay động, đám cúc trắng không rõ tên cũng đã nở---- tiệc Kim cúc sắp đến.
Nếu là ngày xưa, khi tiệc Kim cúc sắp đến, Tưởng phủ sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có Hạ Nghiên lo việc trên dưới, Tưởng lão phu nhân sắp xếp quy tắc, Nhị di nương đi khắp nơi chọn mua đồ trang sức, Hồng Anh ăn vận xinh đẹp tựa thiên tiên.
Tưởng Lệ ngông cuồng vênh váo, Tưởng Tố Tố giả tạo ra vẻ thanh cao không nhuốm khói lửa nhân gian.
Tưởng Đan hèn nhát cẩn thận lấy lòng.
Tưởng phủ không thiếu nữ nhân, cả phủ đều là hoa phấn má hồng, tất nhiên vô cùng kiều diễm.
Nhưng những ngày xưa cũ đều qua như nước chảy, những hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ ngày xưa ngoảnh đầu nhìn lại giống như một giấc mộng Nam Kha.
Giờ đây Tưởng phủ chỉ có một di nương đang mang thai, nhưng dường như tính tình đã thay đổi, không còn nói gió chỉ trăng, chỉ bận lo nghĩ những chuyện vặt vãnh, không còn như xưa.
Người chết đã chết, người điên đã điên.
Một Tưởng phủ to lớn, nay lại trống trải khiến người buồn tẻ, tiều điều hơn xưa.
Hạ nhân trong phủ rất nhạy cảm với những thay đổi này, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, dường như Tưởng phủ đã thay đổi thành một hình dáng khác.
Trong lòng nhóm người hầu từ nhỏ đã sống ở Tưởng phủ dần hiện lên một suy nghĩ mơ hồ, mấy chục năm nay Tưởng phủ gấm hoa rực rỡ, có lẽ không qua bao lâu nữa, sẽ lâm vào hoàn cảnh như những nữ nhân kia thôi.
…..
Sáng sớm Tưởng Nguyễn đã bị Bạch Chỉ và Liên Kiên đánh thức, hầu hạ rửa mặt chải đầu, hôm nay dường như ông trời cũng hoan hỉ nể mặt, mặt trời ló dạng, chiếu ánh nắng ấm áp, nhưng không quá nóng.
Gió thổi mát mẻ, rất thích hợp để ngắm hoa.
Vì chưa hết hiếu kỳ, nên Bạch Chỉ chọn cho Tưởng Nguyễn một bộ y phục màu xanh của sen, Liên Kiều nói.
“Thật tiếc cho nhan sắc của cô nương, vốn dĩ người mặc màu đỏ thắm là đẹp nhất, ai cũng không sánh bằng.”
“Cô nương đâu phải đi so ai đẹp hơn.” Bạch Chỉ nói.
“Liên thanh cũng tốt, rất trang trọng.”
Mọi thứ đã xong xuôi, nha hoàn báo rằng xe ngựa của Hạ Hầu phủ đã chờ ngoài cửa phủ, Thân Nhu đến sớm.
Tưởng Nguyễn mới bước chân ra ngoài, đã thấy Tưởng Tố Tố một thân bạch y trắng muốt.
Mấy ngày rồi Tưởng Tố Tố luôn không ra ngoài, theo thời gian trôi càng thêm nôn nóng, khi trước giảm đi ba phần xinh đẹp, hôm nay lại càng thêm chú trọng việc ăn mặc hơn, mặc một chiếc váy dáng loe như hoa Bách hợp trông rất khác biệt, làm nổi bật bản tính yểu điệu, mái tóc dài búi kiểu Tố Loan, chỉ cài đơn giản một cây trâm Lưu Ly Như Ý.
Màu trắng vừa mộc mạc, vừa xuất trần thoát tục, dường như mị thuật đã tinh tiến thêm mấy phần, cử chỉ đã không còn tùy tiện như trước, toát ra một sức quyến rũ có một không hai.
Cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, giống như tiên nữ trên cửu trọng thiên hạ phàm vậy.
Thấy Tưởng Nguyễn đi ra, Tưởng Tố Tố cũng đánh giá Tưởng Nguyễn, đã lâu Tưởng Nguyễn không mặc đồ đỏ, hôm nay chọn một bộ xiêm y màu liên thanh có thêu hoa.
Màu xanh hoa sen rất kén chọn, nhưng Tưởng Nguyễn mặc lên càng tôn thêm làn da trắng nõn, mi mục xinh đẹp, sắc thái trang trọng càng tôn lên quý khí hoàng gia kẻ khác không có.
Cốt cách cao quý, tựa như trời sinh đã là một công chúa cao cao tại thượng.
Tưởng Tố Tố thấy vậy, con ngươi dấy lên từng luồn hận ý ngất trời.
Thật ra cũng không trách Tưởng Nguyễn được, thời điểm Ý Đức thái hậu sai cục Ty Y may xiêm y y, cũng sẽ dặn dò làm một ít cho Tưởng Nguyễn.
Chất liệu vải phân cho Quận chúa để may xiêm y tất nhiên không cần bàn, tuy trong tay Tưởng Quyền cũng có rất nhiều đồ tốt, nhưng nói sao cũng không thể nào tốt hơn cống phẩm trong cung.
Cộng thêm kiếp trước Tưởng Nguyễn ở trong cung nhiều năm, từng cái giơ nhấc chân tất nhiên sẽ mang theo thói quen khi ở hoàng cung.
Những thói quen đó trong thời gian ngắn muốn học cũng học không nổi, người khác không biết nàng đã trải qua những gì, nên chỉ có thể nói khí chất trời sinh.
Rèm xe ngựa bị vén lên một góc, Thân Nhu cười nói.
“Hai vị cô nương, sao còn không lên xe ngựa?”
Tưởng Nguyễn đảo mắt nhìn qua, thấy trên xe ngựa còn có một người khác.
Hơi ngẩn ra, sau khi lên xe ngựa mới phát hiện, người nọ không phải ai xa lạ, mà chính là Nhị phu nhân Hạ gia, Du Nhã.
Ban đầu Hạ Hầu phủ và Tưởng phủ xích mích, cũng vì chuyện của Hạ Tuấn.
Thời điểm xảy ra chuyện đó Du Nhã cực kỳ hận Tưởng Tố Tố, nhưng người Hạ gia không ngu, chỉ cần suy nghĩ thoáng một chút, đã có thể đoán ra rốt cuộc ai là kẻ sắp đặt mọi chuyện.
Bởi vì nàng mà Hạ Tuấn không thể nào nhập Sĩ, Du Nhã không giết chết nàng đã là nhẫn nhịn đến cực độ rồi.
Thân Nhu nhìn Tưởng Nguyễn, lại nhìn Tưởng Tố Tố, che miệng cười khẽ.
“Thượng thư lão gia thật có phúc, hai vị cô nương ai cũng như hoa như ngọc.”
“Đúng vậy,” Du Nhã nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
“Hôm nay gặp Quận chúa, càng phong nhã tài hoa hơn ba năm trước rồi.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, không tiếp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Du Nhã.
Hạ Hầu phu có hai vị phu nhân, Đại phu nhân là một con hổ mặt cười, đối với ai cũng chỉ bày ra một hình dạng, nhan sắc xinh đẹp, có điều chỉ cần nhìn sơ qua con người Hạ Kiều Kiều thì đã biết vị Đại phu nhân cũng chẳng phại hạng tốt lành gì.
Mà Nhị phu nhân Du Nhã vừa cay nghiệt vừa chanh chua, Hạ Nhị lão gia là một kẻ phong lưu, nếu không vì Nhị phu nhân này sinh được cho hắn một đứa con trai, e rằng Nhị lão gia đã sớm ném cho một tấm thư thôi vợ bỏ quách bà ta.
Nếu những lời tâng bốc toát ra từ miệng Thân Nhu thì rất bình thường, không có vấn đề gì hết, nhưng bất ngờ là lại được toát ra từ miệng một người chanh chua khắc nghiệt là Du Nhã, hơn nữa, quan hệ giữa nàng và Du Nhã như nước với lửa.
Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Tưởng Tố Tố cười dịu dàng.
“Hai vị cữu mẫu quá khen.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...