Đỗ Quyên run rẩy nhìn Cẩm Tam, Cẩm Tam cười chân thành.
“Có điều ta thích nhất là những cô nương xinh đẹp, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng vui vẻ thành toàn nhân duyên cho ngươi, nếu ngươi không nghe lời… ” Giọng Cẩm Tam chợt chuyển lạnh.
“Tiểu tình lang kia của ngươi, e rằng sẽ bị ngươi làm liên lụy.”
“Ta đồng ý.” Đỗ Quyên vội vàng nói.
Ban đầu giúp Thải Tước hãm hại Tưởng Nguyễn, vốn dĩ nàng cũng hết sức do dự.
Thải Tước không phải người hầu được sinh ra trong phủ, cuộc sống sau khi rời phủ tất nhiên không cần quá âu lo.
Nhưng người nhà Đỗ Quyên lại là người làm ở thôn trang của Tưởng phủ, cho dù chỉ vì suy nghĩ cho người nhà của mình thì nàng hẳn cũng không nên xen vào chuyện kia.
Sau đó vì Vương công tử mà miễn cưỡng đáp ứng, thế nhưng trong lòng vẫn có mấy phần do dự.
Ngày đó Tưởng lão phu nhân sai nàng đi chuẩn bị lá trà, nàng cũng nhân cơ hội ở bên trong ngây người hồi lâu.
Sau đó lúc bị hỏi tới, chỉ nói bản thân không nhìn thấy rõ, thái độ như giả như thật.
Bây giờ Đỗ Quyên lại nhẹ thở phào một cái, may mắn ban đầu nàng có ý, nếu không hôm nay sẽ có kết cục giống y như Thải Tước, nhìn dáng vẻ Thải Tước hiện tại, Đỗ Quyên không nhịn được rùng mình một cái.
Cẩm Tam và Cẩm Nhất làm xong xuôi mọi chuyện, tất nhiên cứ vậy rời đi.
Trong Nguyễn cư, Thiên Trúc cũng đồng thời nhảy vào sân, ba người Bạch Chỉ và Liên Kiều, Lộ Châu đã sớm chờ đến gấp gáp không thôi, thấy Thiên Trúc trở lại đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày gần đây ngoài Nguyễn cư đều có người giám thị, may mắn Thiên Trúc võ công cao, có thể tránh những tai mắt kia.
Bạch Chỉ hỏi.
“Chuyện đã làm xong chưa.”
Thiên Trúc gật đầu.
Giấu thạch tín vào mấy chỗ trong phủ đối với cô không phải việc khó gì, vốn dĩ còn định giấu một ít vào sân viện của Tưởng Đan, có điều trước đó Tưởng Nguyễn đã dặn dò, sau khi xảy ra chuyện Tưởng Đan đã rút lui một cách sạch sẽ, nếu không thể bắt gọn trong một lần thì không cần phải bứt dây động rừng.
Tuy Thiên Trúc có hơi không cam lòng, nhưng vẫn nhịn xuống.
Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ chờ tin tức tốt của Vương gia vào ngày mai nữa thôi.”
….
Một đêm trôi qua, mọi người theo đuổi tâm tư của mình.
Sáng sớm hôm sau, có một nhóm lính đến ngục giam, quan sai đi đầu rất lạ mặt, đối với Tưởng Nguyễn mười phần cung kính, chỉ nói mọi chuyện khi trước chỉ là một cuộc hiểu lầm, hy vọng nàng đừng trách phạt.
Động tác của Tiêu Thiều rất nhanh, Tưởng Nguyễn không làm khó quan sai, vừa đi tới của nhà lao đã thấy Triệu Nguyên Phong đứng chờ sẵn.
Thấy nàng đi ra lập tức xông lên trước kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tưởng Nguyễn bình yên vô sự mới hài lòng gật đầu.
“Hắn quả thật suy tính chu toàn.”
Tưởng Nguyễn thấp giọng nói.
“Tiểu cữu cữu.”
Triệu Nguyên Phong cười híp mắt nhìn nàng, khoát tay nói.
“Nguyễn nha đầu, nếu hôm nay con đã ra rồi, thì để ta dẫn con đi xem kịch hay.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Được.”
…
Lại nói, sáng sớm người hầu trong Tưởng phủ dậy thật sớm dọn dẹp quét tước, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm, gã hầu canh cửa mở cửa ra, một nhóm quan sai mang bội đao lập tức nối đuôi mà vào, nhìn hình dáng hung thần ác sát.
Một ma ma làm việc lâu năm có chút chỗ đứng trong phủ vội vàng tiến lên đón tiếp, nói.
“Quan gia, vô duyên vô cớ sao lại...”
Quan sai kia không chút khách khí đẩy ma ma qua một bên.
“Cút ngay, Bổn quan tuân lệnh làm việc, lùng bắt khâm phạm của triều đình!”
Ma ma bị sợ giật nãy mình, hiện tại trong phủ trừ Tưởng Siêu, Tưởng Quyền thì không có ai làm quan cả, sao có thể nhận nổi bốn chữ ‘Khâm phạm của triều đình’.
Chẳng lẽ là lão gia xảy ra chuyện? Ma ma sợ đến mức câm như hến.
Quân lính không để ý tới bà ta nữa, bèn tự vào Tưởng phủ lục soát, không lâu sao, nhị di nương bị áp giải ra ngoài.
“Quan gia, oan uổng quá, thiếp đã làm gì nên tội chứ?” Nhị di nương vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, không chờ được tin tức Tưởng Nguyễn xảy ra chuyện nhưng lại chờ được một đám quân lính.
Người đứng đầu lại không phải Lý Cường, hung hãn trợn mắt nhìn bà ta một cái.
“Câm miệng, muốn gì thì cùng chúng ta tới nha môn rồi nói!”
Quan sai nọ cũng rất hung ác, nhị di nương bị dọa sợ không dám nói gì nữa.
Tưởng Quyền biết được tin tức vội vã dẫn người đi ra hỏi, nhìn thấy quan sai đứng đầu thì cau mày hỏi.
“Dám hỏi tiện thiếp phạm vào chuyện gì?”
Vốn dĩ lấy phẩm cấp của Tưởng Quyền, những quan binh này gặp lão không cần hành đại lễ thì cũng nên kính cẩn ba phần.
Hôm nay lại không phải vậy, quân lính thủ lĩnh nhìn Tưởng Quyền một cái, giọng nói có chút ý vị thâm thường.
“Tưởng đại nhân, chuyện này ngài chớ có nhúng tay vào thì hơn, coi chừng rước họa vào thân.” Dứt lời ra hiệu cho cấp dưới, không quay đầu lại rời đi.
Trong lòng Tưởng Quyền chợt lạnh, giọng điệu của quan sai có thâm ý, việc bắt Nhị di nương lại nói thành nghiêm trọng như vậy, cái gì gọi là rước họa vào thân, hơn nữa dẫn theo nhiều người như vậy đến bắt Nhị di nương thì có phải chuyện bé xé ra to hay không.
Lão cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong quan trường, lập tức một suy đoán hiện lên trong đầu, chẳng lẽ bên phía Lại bộ thượng thư xảy ra vấn đề gì?
Nói về sau khi nhị di nương theo quân lính đi thẳng đến phủ nha, hai người ở lại trông chừng bà ta, thủ lĩnh dẫn theo thủ hạ đi vào trước.
Lòng nhị di nương phập phòng lên xuống, suy nghĩ một chút, rồi hạ quyết tâm, cởi hai chiếc nhẫn ngọc trên tay xuống.
Mấy ngày trước vì thu mua Lý Cường, bà ta đã đổi bán tất cả đồ trang sức.
Chiếc nhẫn ngọc này là do Tưởng Quyền tặng bà ta vào lúc đầu mới nạp bà ta vào phủ, nên không nỡ bán.
Hôm nay tình thế khẩn cấp, không thể để tâm quá nhiều, cầm hai chiếc nhẫn ngọc nhét vào tay quan sai, cười xòa nói.
“Quan gia, dám hỏi vì sao phải bắt thiếp?”
Nhẫn ngọc có chất lượng cực tốt, nếu cầm ra ngoài bán, cũng được nghìn tám hai nghìn lượng.
Nếu là ngày thường, đối với những nha dịch hiếm khi thấy được đồ tốt như vậy, tất nhiên sẽ hiểu rõ trong lòng.
Nhưng hôm nay chiêu này không linh, hai nha dịch liếc mắt nhìn nhau, không đưa tay nhận nhẫn ngọc.
Nhị di nương nhìn thấy vậy lòng lập tức lạnh hơn phân nửa, không sợ không muốn nhận đồ, chỉ sợ cho đồ mà không chịu thu.
Chuyện đã nghiêm trọng đến độ này sao? Là chuyện gì mà khiến hai nha dịch không dám thu đồ?
Sắc mặt nhị di nương biến đổi, cười nói.
“Quan gia, vậy.
Có thể hỏi Lý Cường Lý đại nhân đã đi đâu rồi không?”
Một trong hai nha dịch kinh ngạc nhìn bà ta một cái.
“Lý đại nhân? Cả ngày hôm qua đều không thấy bóng dáng, trong phủ cũng không có ai, cấp trên đổi người, cho dù quay lại cũng không tới phiên hắn.” Suy nghĩ một chút, lại nhìn nhị di nương nói.
“Ngươi cũng đừng hòng giở trò bịp bợm, giữ lại sức lực đợi chút nữa lên công đường đi.”
“Ngươi nói nhiều lời vô ích với bà ta làm gì.” Một nha dịch khác không nhịn được nhắc nhở.
Nhị di nương càng sợ hãi hơn, không biết đợi qua bao lâu, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng trống kêu oan, từng tiếng từng tiếng như đánh thẳng vào lòng người.
Chỉ khi nào có án tử lớn trống kêu oan mới được đánh lên, vì nó cũng sẽ dính líu đến quan viên triều đình.
Ngay khi tiếng trống dừng lại nhị di nương cũng bị giải lên công đường.
Hai hàng nha dịch chia ra đứng ở hai bên, Đại lão gia cũng không phải người nhị di nương quen thuộc, dáng vẻ hết sức khó gần.
Khiến nhị di nương khiếp sợ cũng không phải chuyện này, mà vì người ngồi ở ghế trái phía dưới, đó chính là người bà ta vô cùng quen thuộc.
Tưởng Nguyễn trang điểm sạch sẻ gọn gàng, mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, vẫn diễm lệ quyến rũ như trước, giờ này cười như không cười nhìn bà ta, nào có nửa điểm không ổn?
Lòng nhị di nương trầm xuống, thầm hận quả thật lại để cho Tưởng Nguyễn tránh được một kiếp, rất không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyễn giống như lưỡi kiếm sắc bén được tẩm độc vậy.
Những người khác có mặt trên công đường nhìn thấy dáng vẻ ấy của nhị di nương thì rất không vui, Triệu Nguyên Phong ho nhẹ nói.
“Ta thấy tội phụ này còn chưa biết thân phận mình, Kha đại nhân?”
Kha Tu Nhiên ngồi trên kia cũng giật mình, nhìn về phía Triệu Nguyên Phong.
Ai cũng biết Triệu tam lão gia này là một người bướng bỉnh bất tuân, ba đời Triệu gia đều là võ tướng, nhưng vẫn có bản lĩnh.
Đắc tội kẻ này ngày sau quan trường hẳn sẽ gặp phải nhiều khó khăn, thử hỏi tại sao hôm nay Triệu Nguyên Phong tự mình tới xem án, không phải vì muốn chống lưng cho Hoằng An quận chúa sao? Không bằng bán cho hắn một ân huệ, ngày sau cũng dễ làm việc.
Nghĩ xong thiệt hơn, Kha Tu Nhiên vỗ kinh đường mộc, cao giọng nói.
“Tội phụ dưới công đường, ngươi đã biết tội chưa?”
Nhị di nương lắc đầu, kinh hoàng luống cuống.
“Tiện thiếp không biết bản thân đã phạm vào tội gì?”
Kha Tu Nhiên nói.
“Mang nhân chứng lên!”
Hai quan sai lập tức dẫn hai nha hoàn vào, một người đầu tóc rối tung, miệng lẩm bẩm nói.
“Nô tỳ sai rồi, lão phu nhân, nô tỳ không phải cố ý hại người, là nhị di nương sai nô tỳ làm như vậy, lão phu nhân, nô tỳ sai rồi...” Đã thần chí không rõ, chính là Thải Tước.
Một người khác quỳ xuống, cất cao giọng nói.
“Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ Đỗ Quyên, nô tỳ làm chứng, ban đầu chính là nhị di nương mua chuộc Thải Tước bỏ thuốc lão phu nhân, muốn hãm hại quận chúa.
Nhị di nương còn uy hiếp nô tỳ, nếu nô tỳ dám nói ra chân tướng, sẽ giết chết nô tỳ và cả người nhà đang làm việc ở thôn trang.”
“Ngươi nói bậy, ta lúc nào——” Nhị di nương không cam lòng nói.
“Nhị di nương cho Thải Tước một số bạc lớn, nếu đại nhân không tin, chỉ cần khám xét phòng Thải Tước sẽ rõ.”
“Không cần, Bổn quan đã sớm điều tra.” Kha Tu Nhiên vung tay lên.
Án quan bên kia liền nói.
“Tưởng Lý thị, ngươi mưu tài hại mạng, độc chết Tưởng thị, không biết hối cải, âm mưu hãm hại Hoằng An quận chúa, thế còn chưa đủ, vì giết người bịch đầu mối, mà giết người không gớm tay, ác đến khôn cùng, lòng dạ rắn rết, bản tính ác độc, giống như hổ sói, việc này không ai có thể dung thứ, thiên lý còn đó, bổn phủ há có thể tha cho ngươi, luật pháp có quy định, giết người đền mạng, nay xử ngươi chém lập quyết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...