Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


“Ít nói nhảm!” Người dẫn đầu đám quan sai có vẻ mặt khá thô lỗ, nhìn thấy Tưởng Nguyễn vẫn còn kiêu ngạo thì vẫy tay ra lệnh cho hai tên nha dịch tiến lên bắt giữ Tưởng Nguyễn.

Hiện tại Tưởng Quyền cũng không có mặt ở trong phủ, trong đám nữ nhân chỉ có Hồng Anh có thể làm chủ được.

Hồng Anh khó xử nhìn quan sai.

“Quan gia, chuyện này vẫn chưa được làm sáng tỏ rõ ràng.”
“Rõ ràng?” Tên quan sai kỳ quái liếc nhìn Hồng Anh.

“Có người kiện đích nữ Tưởng gia hãm hại tổ mẫu của mình, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, muốn nói gì thì vào ngục nói!” Hắn nhìn Tưởng Nguyễn cười cười.

“Tưởng tiểu thư, xin lỗi.”
“Quan gia tận tâm tận lực như thế, thật khiến người ta cảm động.” Tưởng Nguyễn mỉm cười.

“Chỉ là không biết lệnh bắt giữ ở đâu?”
Dường như tên quan sai này đã sớm biết Tưởng Nguyễn sẽ hỏi như vậy, cười đắc ý, móc trong lòng một tờ giấy mà trên đó là lệnh bắt giữ ra rồi lung lay lắc nó trước mặt Tưởng Nguyễn.

Giấy trắng mực đen, thật sự có đóng dấu của quan phủ, không sai.
“Tưởng đại tiểu thư, đã thấy rõ chưa?”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua Nhị di nương và Tưởng Đan, nhẹ nói.

“Thấy rõ.”
“Đã như vậy, xin mời!”
“Tiểu thư!” Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ vội la lên.
Tưởng Nguyễn nói.

“Các ngươi ở lại.”
Hai mắt Nhị di nương lóe lên sự vui vẻ, Tưởng Đan thì như bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến thất thần, không chịu nói gì mà chỉ biết trốn sau lưng Nhị di nương, Tưởng Tố Tố thì ra vẻ đau buồn khổ sở.


Thải Tước và Đỗ Quyên canh giữ bên cạnh thi thể Tưởng lão phu nhân, cẩn thận chùi đi vết máu trên môi Tưởng lão phu nhân.
Người bình tĩnh nhất trong phòng có lẽ là Tưởng Nguyễn.

Nàng nhìn hai tên nha dịch phía sau, thản nhiên nói.

“Ta có thể tự đi, không cần làm phiền các ngươi.”
Chuyện Tưởng Nguyễn mưu hại Tưởng lão phu nhân bị quan sai bắt đi đã gợi lên sóng to gió lớn bên trong Tưởng phủ.

Trong Nguyễn Cư, vẻ mặt Cẩm Nhị Cẩm Tam nghiêm túc, Cẩm Tam nói.

“Ta đi theo vào ngục bảo vệ Tưởng tiểu thư, ngươi đi tìm chủ tử.”
Cẩm Nhị gật đầu, vừa muốn rời đi đã thấy Lộ Châu vội vội vàng vàng chạy đến giữa sân, có chút ngỡ ngàng mờ mịt nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi.

“Cẩm…Nhị?”
Bước chân Cẩm Nhị dừng lại, tung người bay xuống đứng trước mặt Lộ Châu.

“Có chuyện gì vậy?”
Giờ phút này Lộ Châu cũng không quan tâm việc Cẩm Nhị đột nhiên xuất hiện có đáng sợ hay không, chỉ giao cho Cẩm Nhị một bức thư.

“Tiểu thư căn dặn, đưa bức thư này cho Vương gia.”
Cẩm Nhị nhận thư, gật đầu nói.

“Được, ta biết rồi.”
Đang muốn đi thì Lộ Châu chặn hắn lại.

“Này.” Cẩm Nhị quay đầu lại, Lộ Châu do dự nhìn hắn.

“Chuyện lúc trước đều là ta không đúng, bây giờ tiểu thư bị người vu oan hãm hại, cầu xin ngươi bảo vệ tiểu thư…”

Trong lòng Cẩm Nhị hơi ngạc nhiên, hiếm khi thấy Lộ Châu ăn nói khép nép cầu xin hắn, nàng rất trung thành với Tưởng Nguyễn.

Với tư cách là thuộc hạ, hắn luôn đánh giá cao những người trung thành, Cẩm Nhị cười.

“Không cần ngươi nói ta cũng sẽ bảo vệ tiểu thư, chính ngươi cũng phải cẩn thận.” Vừa dứt lời thì bay vút đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Lộ Châu quay trở lại, Thiên Trúc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt lạnh như băng.

“Đêm nay hành động.”
……
Trong thời gian ngắn nhất, chuyện Tưởng Nguyễn bị quan sai bắt đi đã lan truyền khắp nơi khiến toàn bộ kinh thành đều náo động lớn.

Vốn dĩ từ lúc Hoằng An Quận chúa trở về kinh tới nay luôn nhận được sự khen ngợi tán thưởng, hơn nữa bởi vì có một vị ca ca là Chiến thần càng khiến dân chúng trong kinh thành thích nàng hơn.

Nào ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này, thật khiến mọi người không khỏi phải thở dài thổn thức.

Cũng có những người bỏ đá xuống giếng, nói rằng đã nhìn thấu Tưởng Nguyễn là kẻ không biết thân biết phận, sinh ra đã mang dáng vẻ quyến rũ mê hoặc người khác, lòng dạ rắn rết.

Hiện tại ngay cả tổ mẫu của mình cũng không buông tha, thật sự là rất ác độc.
Mà trung tâm của mọi sự bàn luận, giờ phút này Tưởng Nguyễn chỉ lẳng lặng dựa vào vách tường lạnh lẽo ẩm ướt trong ngục, rũ mắt nhìn xuống đống rơm bẩn thỉu trước mặt.
Trên thực tế, bằng chứng trong tay Nhị di nương không đủ để buộc tội nàng.

Ngay cả khi có Thải Tước đứng ra làm chứng, việc hạ bệ nàng cũng không hề dễ dàng.

Tưởng Đan cũng không phải là người thiển cận như thế, trong chuyện này nhất định còn có những uẩn khúc khác.
Người dẫn đầu đám quan sai tên là Lý Cường, phòng tuần bộ có thể nhận được lệnh bắt giữ Tưởng Nguyễn nhanh chóng như vậy chính là nhờ có sự ra lệnh của Hồ Thiên Thu.

Án Viện Ngự Sử Đài.


Mà Hồ Thiên Thu này… Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng xuất hiện sự lạnh lẽo, Nhị di nương vốn là thứ nữ của Lại bộ Thượng thư, lúc còn trẻ có một vị biểu ca là thanh mai trúc mã, người này không phải ai khác mà chính là vị đại nhân Hồ Thiên Thu-Án viện Ngự Sử Đài.

Chẳng qua khi đó gia thế của Hồ Thiên Thu không bằng địa vị của Nhị di nương ở trong phủ, Lại bộ Thượng thư lại muốn dùng Nhị di nương để thiết lập mối quan hệ cùng với Tưởng phủ, vì vậy đường nhân duyên này đã bị ngăn trở.
Lý Cường là cháu trai đầu của Nhị di nương bên nhà mẹ đẻ, Hồ Thiên Thu lại là tình nhân cũ của Nhị di nương, hiện tại Tưởng Nguyễn bị giam vào đại lao cũng nhờ ‘công lao’ của hai người này.

Hồ Thiên Thu nắm quyền nhiều năm, đã ngồi vào vị trí Án viện Ngự Sử Đài vững vàng ổn định, thực tế cũng có chút bản lĩnh, chẳng ngờ lại ra mặt giúp đỡ Nhị di nương.

Vài ngày trước, Nhị di nương đối xử với hạ nhân của Tưởng gia rất hào phóng, có lẽ là có lòng muốn cùng nàng đồng quy vu tận.
Chỉ là Hồ Thiên Thu dù có ngu ngốc si tình đến mấy cũng sẽ không vì Nhị di nương mà để bản thân có thể rơi vào tình trạng đánh mất chức quan.

Như vậy lá bài chủ chốt của Nhị di nương không phải là Ngự Sự Đài, mà là… Khóe môi nàng khẽ cong lên, Lý Cường.
Lộ Châu đã nghe ngóng hỏi thăm rõ ràng, gần đây Nhị di nương liên tục bán đi trang sức châu báu.

Tất nhiên Hồ Thiên Thu không cần đồ trang sức của Nhị di nương mà là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà ta, kẻ bất tài vô dụng Lý Cường.

Dựa vào gia tộc mua được một chức quan nhỏ, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ăn chơi trác táng, nghe nói vài ngày trước đã thua rất nhiều bạc ở sòng bài.

Mà trong số những kiểu người trên đời này thì lá gan của con ma bài bạc luôn rất lớn, nhất là những con ma bài bạc thua đến đỏ mắt.
Nhị di nương cho Lý Cường một số bạc lớn, là muốn Lý Cường làm gì?
Màn đêm buông xuống, trong phòng giam càng thêm ẩm thấp và lạnh lẽo hơn.

Dường như phòng giam này được đặc biệt sắp xếp, xung quanh không hề có tù nhân nào, chỉ có một mình nàng, lính coi ngục cũng không biết đã đi đâu.
Xa xa có tiếng bước chân, một đoàn người đi đến, nam nhân dẫn đầu mặc quần áo vải thô, nhìn thấy bộ dáng của Tưởng Nguyễn thì không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nheo mắt lại nói.

“Quận chúa quả thực rất can đảm, thật khiến người ta khâm phục.” Chính là Lý Cường.
Tưởng Nguyễn hơi mỉm cười.

“Lý công tử quá khen.” Kiếp trước dạng lao ngục nào mà nàng chẳng được trải nghiệm qua, so với nơi đây còn lạnh lẽo âm u hơn nhiều, hiện giờ có gì đáng sợ nữa đâu.
Ánh mắt Lý Cường chợt lóe.

“Thế mà Quận chúa lại biết đến kẻ hèn này, thật khiến người khác bất ngờ.”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn nhìn về phía những người ở sau lưng Lý Cường, tất cả đều có thân thể khỏe mạnh cường tráng, ánh mắt nhìn nàng vừa láo xược vừa dâm tà, nhìn thoáng qua đã biết có ý định gì.

“Nhị di nương trả bao nhiêu bạc?” Tưởng Nguyễn đột nhiên hỏi.
Lý Cường không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, hắn liếc nhìn Tưởng Nguyễn có chút cảnh giác, chợt nở nụ cười.

“Nói cho Quận chúa biết cũng không sao, ba vạn lượng bạc trắng.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, ba vạn lượng bạc trắng, toàn bộ của hồi môn thời điểm Tưởng Lệ xuất giá cũng chỉ có năm vạn lượng bạc trắng.

Hiện tại Nhị di nương vẫn có thể bỏ ra được số lượng bạc lớn như vậy, hẳn là đã bán hết sạch toàn bộ của cải của bản thân, lấy số bạc đó để mua một cái mạng của nàng? Suy nghĩ của Nhị di nương cũng quá mức đơn thuần rồi.
Nhìn thấy ánh mắt cười mà có vẻ như không cười của Tưởng Nguyễn, biểu cảm Lý Cường căng thẳng, hỏi.

“Quận chúa có chuyện muốn nói?”
“Mạng của bổn Quận chúa chỉ đáng giá ba vạn lượng bạc trắng?” Tưởng Nguyễn nhẹ giọng nói.

“Ngươi không cảm thấy như vậy quá đáng tiếc hay sao?”
“Quận chúa có ý gì?” Lý Cường nheo mắt lại.
“Mười vạn lượng, ta mua khoản làm ăn này.” Tưởng Nguyễn nói.
Lý Cường ngạc nhiên, những người đằng sau cũng sửng sốt, nghĩ thầm lời đồn quả thật không sai, Tưởng Nguyễn ra tay rất hào phóng, ngày thường chắc chắn nhận được nhiều đồ tốt từ Ý Đức Thái hậu.

Nếu nói không bị cám dỗ là giả, mấy ngày trước Lý Cường thiếu nợ một khoản lớn, khó khăn lắm mới nhận được khoản làm ăn này của Nhị di nương.

Tuy rằng biết nguy hiểm, nhưng hắn cũng biết không trả được nợ cũng là con đường chết.

Hiện tại Tưởng Nguyễn vừa mở miệng là mười vạn, trong lòng Lý Cường không khỏi cân nhắc lại.

Vẻ mặt hắn vừa thay đổi, dường như muốn đổi ý thì một tên to con ở bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Âm thanh này khiến Lý Cường chợt bừng tỉnh, hắn có chút tức giận nhìn Tưởng Nguyễn, hung hăng cười nói.

“Quả thật Quận chúa rất thông minh, nhưng ta không phải là người tham lam, khoản làm ăn của Quận chúa, thật sự ta không dám nhận.”
Nếu là người bình thường, quay đầu lại cũng không có vấn đề gì, dù sao Lý Cường cũng không hề có cảm tình gì đối với Nhị di nương.

Chẳng qua Tưởng Nguyễn là Hoằng An Quận chúa, nếu không phải bây giờ hắn thật sự thiếu bạc quá nhiều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với Tưởng Nguyễn.

Ngộ nhỡ sau khi Tưởng Nguyễn bình an lại đi tìm hắn tính sổ thì l.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui