Cỏ dại mọc khắp nơi, trước nay Nhị di nương rất để tâm những việc này, cũng thích những thứ xinh đẹp lộng lẫy, khi xưa sân viện bày trí toàn đồ vàng nạm ngọc, mà giờ nhìn qua như vừa bị đánh cướp, trên giá trưng đều rỗng tuếch.
Trên sàn bụi bám, nhện giăng tơ khắp nơi, không khí ẩn chứa mùi vị mục nát.
Cửa sổ phòng không mở, dường như người bên trong cực kỳ sợ ánh nắng mặt trời, màng che được kéo kín mít, vì ngày hè nên càng tỏa mùi tanh ẩm mốc.
Người trên giường nằm cuộn thành một cục, hai tay ôm vai, đôi mắt phượng hống hách vênh váo khi xưa giờ đầy tơ máu, đôi con ngươi nhuốm màu cuồng loạn.
Nha hoàn bưng chén thuốc tới, nói.
“Di nương, tới giờ uống thuốc rồi.”
Âm thanh như gọi bà ta thoát khỏi từ trong biển ký ức, Nhị di nương lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy nha hoàn, vội vàng nói.
“Còn uống thuốc làm gì, Lệ nhi đang bị bắt nạt ở phủ Lang trung, trời diệt hết Tả gia, dám đối xử với Lệ nhi của ta như vậy, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Lệ nhi của mình!”
Nha hoàn kia bị siết chặt tay đến đau xót, nhưng không dám giãy ra, mắt đỏ lên, cẩn thận nói.
“Di nương, tiểu thư chết rồi.”
“Ăn nói bậy bạ!” Nhị di nương tát nha hoàn một cái.
“Lần sau tiện nhân ngươi còn để ta nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, thử xem ta có xé rách miệng ngươi, rồi ném ngươi đến kỹ viện hạ tiện nhất hay không!”
Nha hoàn rưng rưng bụm mặt, không dám nói lời nào.
Nhị di nương đột nhiên hối hận đỡ lấy mặt nàng.
“Dương Liễu, ta không cố ý đánh ngươi, lúc này người ta có thể tin tưởng, cũng chỉ có ngươi…” Bà ta đột nhiên ôm đầu, đau đớn hét lên.
“Lệ nhi của ta chết rồi, nó chết rồi! Chết trong phủ Lang trung rồi, nó bị Tả gia hại chết, con ta chết rồi, Lệ nhi của mẹ!”
Thấy Nhị di nương điên điên khùng khùng, nha hoàn kia sợ đến mức không kịp để ý bên mặt đau rát, vội hỏi.
“Di nương, di nương người lại phát bệnh rồi, mau uống thuốc đi! Người uống thuốc rồi sẽ đỡ hơn!”
Từ sau khi Nhị di nương sa cơ, Tưởng Quyền giam lỏng bà ta, bên cạnh chỉ còn lại một mình Dương Liễu hầu hạ, lúc Nhị di nương phát điên, một mình Dương Liễu làm sao khống chế được.
Cho đến chết Tưởng Lệ vẫn mang đến đã kích rất lớn cho Nhị di nương, đã qua nhiều ngày mà hành động cứ như bị thất tâm phong vậy, đại phu chỉ có thể kê thuốc an thần thôi, vốn dĩ là một người thông minh lanh lẹ, giờ lại rơi vào kết cục đáng buồn này, khiến người ta không khỏi thốn thức.
Thời điểm Dương Liễu đang không biết phải làm sao mới đúng, chợt nghe thấy cửa phòng kêu ‘két’ một tiếng, giọng nói dịu dàng vang lên.
“Ngươi lui xuống đi, chỗ này có ta.”
Dương Liễu vừa quay đầu nhìn thấy người tới thì càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói.
“Tứ, Tứ tiểu thư.”
Người tới mặc bộ xiêm y vàng nhạt, ý cười điềm tỉnh ngượng ngùng, nhẹ giọng nói.
“Ta tới khuyên giải an ủi di nương.”
Dương Liễu có chút lo lắng liếc nhìn Nhị di nương, đối mặt với Tưởng Đan, bị đôi mắt kia nhìn tới, khẽ thất kinh, tứ tiểu thư nhu nhược vô năng trước kia, giờ đây ánh mắt lại như chứa dao, khiến người khác vừa nhìn đã thấy lạnh, tựa như rắn đang rình mồi.
Dương Liễu cắn răng, nhắm mắt nói.
“Vậy xin làm phiền tứ tiểu thư.” Xong cúi đầu chạy ra ngoài.
Nhị di nương còn ôm đầu đau khổ lăn lộn trên giường, Tưởng Đan từ từ đi tới trước mặt bà ta, cúi đầu thường thức một lúc lâu, mới mở miệng nói.
“Di nương, kết quả của việc cướp nhân duyên của người khác thế nào?”
Cả người Nhị di nương run lên, hung tợn nhìn chăm cham Tưởng Đan.
“Kết cục đó phải nên là của ngươi mới đúng, Lệ nhi của ta chết thay ngươi, đồ sao chổi, tại ngươi! Ngươi hại chết Lệ nhi, ngươi trả Lệ nhi lại cho ta…” Dứt lời liền giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, nhưng bà ta đã rút trong phòng thời gian quá lâu, thân thể tiều tụy đến suýt không còn hình người, Tưởng Đan chỉ nhích người qua một chút đã tránh được.
“Nhị di nương nói vậy sai rồi.” Tưởng Đan cười cười.
“Trước đây là bản thân ta muốn ném mối hôn sự này cho di nương sao? Không phải, là phụ thân và di nương, hai người nghĩ hết mọi cách cướp hôn sự này từ tay Đan nương.
Tam tỷ tỷ còn vui mừng rất lâu, nhưng không hề biết rằng mối hôn sự Nhị di nương chọn cho nàng, cuối cùng lại đưa nàng vào hoàng tuyền.” Tưởng Đan cúi đầu thở dài.
“Thật sự là oan nghiệt mà.”
Thân thể nhị di nương mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
“Ngươi…” Bà ta không thốt được câu nào, bởi vì Tưởng Đan nói không sai, toàn bộ đều do bà ta, bởi vì bà ta muốn lấy được hôn sự này, không cam lòng khi Tưởng Đan và Tưởng Lệ đều là thứ nữ, mà Tưởng Đan lại có thể gả tốt như vậy.
Bèn nhờ phụ thân của mình đến, nói với Tưởng Quyền, đổi thành thiếp canh của Tưởng Lệ.
Làm sao ngờ được tư tâm của bản thân, cuối cùng lại làm hại con gái mình, Nhị di nương hối hận nếu biết trước như vậy sẽ chẳng làm!
Tưởng Lệ nhìn Nhị di nương bi ai, chỉ thản nhiên nói.
“Di nương sầu khổ, ta cũng cảm động lây, hôm nay chỉ tới nhắc nhở di nương, chớ nên trách sai người, lại để cho hung thủ thật sự tiêu dao khoái hoạt.”
“Hung thủ thật sự?” Nhị di nương đột nhiên ngẩng đầu.
“Phải!” Nụ cười điềm tỉnh của Tưởng Đan phút chốc trở nên quái lạ, nàng nhẹ nhàng nói.
“Di nương không cảm thấy Tam tỷ tỷ chết quá kỳ quái sao? Đúng vậy, hôn sự của Tam tỷ tỷ, vốn nên do ta gánh vác, về việc này, ta đã cố ý tìm hiểu, chẳng ngờ không tra không biết, sau khi nghe ngóng, lại biết được một chuyện vô cùng kỳ diệu.”
“Chuyện gì?” Nhị di bắt lấy tay Tưởng Đan, trong con ngươi hiện vẻ gấp gáp.
Tưởng Đan mỉm cười vỗ vỗ tay bà ta.
“Nhắc tới, khi biết ta cũng cảm thấy không tin nổi, bởi vì, chuyện này, suy cho cùng, có liên quan tới Đại tỷ tỷ.”
“Tưởng Nguyễn?” Sắc mặt Nhị di nương biến đổi, nói.
“Sao lại có liên quan đến nó!”
“Đại tỷ tỷ quốc sắc thiên hương, tất nhiên có rất nhiều thanh niên tài tuấn trong kinh thành yêu thích, ngay cả Tam điện cũng không ngoại lệ.
Ngày đó Tam tỷ tỷ và Tả Lang trung cử hành đại hôn, Tam điện hạ đã nhờ Tả Lang trung giúp một chuyện, để ngài ấy và Đại tỷ tỷ gặp nhau một lần, lẽ ra chuyện này cũng không lớn lao gì.
Có điều Đại tỷ tỷ tự nhận bản thân là thục nữ khuê cát, hiện tại còn kết giao với hoàng thất, tất nhiên không thể làm mất mặt hoàng gia.
Chẳng qua Tam tỷ tỷ chỉ muốn giúp tỷ phu một tay, không ngờ lại bị Đại tỷ tỷ giận chó đánh mèo, Đại tỷ tỷ dưới cơn nóng giận, đã khiến cho Tỷ phu và Tam tỷ tỷ xảy ra chuyện vào ngay sau đó.” Tưởng Đan nói không chút hoang mang, giống như đang kể lại chuyện cổ tích, âm thanh dội vào tai Nhị di nương trở nên vang vọng, ngột ngạt.
Vẻ mặt Nhị di nương biến ảo khó lường, như khóc như cười, qua hồi lâu, nghiến răng nói.
“Những lời ngươi nói, có chứng cứ gì?”
Tưởng Đan thong dong cười rộ lên.
“Đến nước này rồi mà di nương còn không tin lời Đan nương nói, chẳng lẽ di nương không cảm thấy kỳ lạ sao? Khi ấy sau ngày đại hôn của Tam tỷ tỷ, thì Đại tỷ tỷ lập tức tiến cung.
Nếu không phải trong cung có người che chở, sao Đại tỷ tỷ dám huênh hoang như thế? Nếu di nương không tin, có thể tự đi hỏi thử.
Có điều hiện tại di nương muốn ra ngoài rất khó, mà người ngươi có thể tin tưởng, chỉ có ta.”
Lời này từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim di nương, thật ra những lời Tưởng Đan nói, Nhị di nương đều tin.
Dù cho có nó là một lời nói dối, thì nó cũng là một lời nói dối hoàn mỹ không có lỗ hổng.
Quan trong nhất, cái chết của con gái khiến Nhị di nương đau khổ đến suýt sụp đỗ, Tưởng Lệ đi đến kết cục ngày hôm nay đều do bà ta thúc đẩy, chỉ cần nghĩ vậy thôi, Nhị di nương đã hận không thể móc tim mình ra.
Nhưng giờ nghe Tưởng Đan nói xong, Nhị di nương bỗng chốc tìm được lối thoát, có thể trút hết tất cả hận thù lên người Tưởng Nguyễn, sao bà ta có thể không vui cho được?
“Tưởng Nguyễn, ả hại Lệ nhi của ta, ta muốn ả chôn cùng!” Nhị di nương siết chặt nấm đấm, tròng mắt sụt sôi lửa hận.
“Bây giờ phụ thân rất giận di nương, nếu di nương muốn báo thù cho Tam tỷ tỷ, buộc không thể hành sự lỗ mãng, bằng không chẳng những không thể giải oan cho tam tỷ, ngược lại còn hại chính mình.”
Giọng Tưởng Đan lạnh nhạt, lúc này Nhị di nương tựa như mới hồi thần.
Tưởng Đan nói tiếp.
“Nếu Nhị di nương muốn báo thù được cho Tam tỷ tỷ, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Nhị di nương nhìn nụ cười điềm tĩnh của Tưởng Đan, không khỏi rùng mình, lần đầu tiên, bà ta cảm thấy cô gái mất mẹ yếu đuối này trở nên kinh khủng như vậy, tâm cơ thâm sâu nhường này, nếu trước đây thật sự muốn tranh đấu với Tưởng Lệ, thì con gái bà ta không phải đối thủ.
Bà ta lẩm bẩm nói.
“Tại sao ngươi lại làm vậy?”
“Đại tỷ tỷ sống tốt quá.” Trong mắt Tưởng Đan lóe lên nét hung ác.
“Nàng sống tốt như vậy, ta lại phải vùng vẫy trong vũng bùn, sao có thể cam tâm, chi bằng hãy cùng ta, rơi sâu vào đó!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...