Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


Nha hoàn kia chính là người nàng đem đến từ Tưởng phủ, nha hoàn hồi môn của nàng, chẳng ai ngờ được vừa qua tân hôn mấy ngày đã xảy ra chuyện ấy, Tả Giang tỏ thái độ chán chê nàng, nha hoàn thiếp thân của nàng lại nhân cơ hội đó bò lên giường Tả Giang, nếu không phải vì hiện tại nàng đang có thai, e rằng Tả Giang đã lập tức giáng nàng xuống làm di nương!
Bản thân mang thai, Tưởng Lệ lại cười khổ, ánh mắt bất chợt nhìn xuống chén thuốc dưỡng thai bể tan tành trên mặt đất, vào phủ không được bao lâu đã mang thai, vốn là chuyện vui nên chúc mừng, vậy mà, trớ trêu thế nào lại có sau khi xảy ra chuyện ngày đó.

Đứa bé trong bụng nàng, không biết rốt cuộc là của Tả Giang, hay của tam hoàng tử Tuyên Du.
Bất luận nó là con của Tả Giang hay Tuyên Du, nàng cũng không dám phá bỏ, ngược lại còn phải bảo vệ chu toàn cho nó.

Gia đình hoàng gia không thể chọc giận, đám người Tả phủ cũng biết rõ đạo lý này.

Bọn họ sắc thuốc dưỡng thai cho nàng, lại tùy tiện sỉ nhục nàng.

Tả lão phu nhân hận không thể lập tức giết chết nàng, phá hủy tiền đồ và thanh danh của Tả Giang.

Còn về phần Tả Giang càng không cần phải nói, ánh mắt hắn nhìn nàng mỗi ngày đều như đang nhìn kẻ thù.


Người đàn ông kia là ma quỷ, nhìn thì thanh tao nho nhã, bên trong lại luôn âm thầm thay đổi thủ đoạn dằn vặt nàng.
Tưởng Lệ cười ảm đạm, tại sao lại trở nên thế này? Lẽ ra không nên là vậy.

Nàng cố gắng lấy chiếc gương đồng bên gối ra, người trong gương xơ xác tiều tụy, rõ ràng là một nàng thiếu nữ đang tuổi xuân thì, ấy mà bây giờ lại như một bà cô ba mươi.

Da vàng khô khốc, thân xác gầy guộc, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, kết hợp với gương mặt gầy trơ, vừa nhìn đã khiến người khác phiền chán, nào còn sót lại chút dáng vẻ xinh đẹp tươi tắn ngày xưa.

Nàng bực tức vứt gương đồng xuống đất, gào khóc tu tu.
Vốn tưởng rằng gả vào phủ Lang trung thì đã là phu nhân nhà quan, có thể giẫm những kẻ khác dưới chân, từ rày về sau thoát khỏi cái danh thứ nữ, ngờ đâu hiện tại đến cả một con nha hoàn cũng có thể hiếp đáp nàng.
Lẽ ra không nên như vậy, đây vốn là cuộc sống của Tưởng Đan.

Tưởng Lệ cuộn tròn người lại, nếu nàng không cướp mất mối hôn sự này của Tưởng Đan, thì bây giờ người phải gả vào phủ Lang trung chính là cô ta.

Nàng cho rằng mình cướp được một mối lương duyên đẹp, ai ngờ lại chính là đường dẫn xuống hoàng tuyền.
Nàng hận Tưởng Đan, cũng hận Tả Giang, hận Tuyên Du, hận nha hoàn thiếp thân của mình, cũng hận Tưởng Nguyễn, kẻ đã tạo thành kết cục hôm nay của mình.

Bây giờ sinh đứa bé ra cũng là một chữ chết, huống chi, nàng vốn không hề muốn sinh đứa bé này, vì nó là nghiệt chủng đại biểu cho sự nhục nhã của mình.
Trong con ngươi Tưởng Lệ hiện lên sự điên cuồng, nếu nàng chết, đứa bé trong bụng cũng sẽ chết, hoàng gia nhất định sẽ không bỏ qua phủ Lang trung, lúc đó Tả Giang cũng sẽ không ngóc đầu lên được.

Nếu cứ như vậy, cứ như vậy thì, cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại, ít nhất có thể khiến phủ Lang trung khó chịu, có thể khiến cho Tả Giang khó chịu, trong lòng nàng liền cảm thấy khoái trá.
Nàng lăn xuống khỏi giường, run lẩy bẩy nhặt một mảnh sứ vỡ, lẩm bẩm nói.

“Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi…”

Tưởng Nguyễn ở lại điện công chúa, mới sáng sớm đã xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Lộ Châu vén rèm lên, thấy Tưởng Nguyễn vừa rửa mặt chải đầu xong, nói.

“Cô nương, Vương mỹ nhân đem xiêm y phải mặc vào buổi lễ khâm thiên giám ngày mai đến.”
Khâm thiên giám cử hành lễ cúng, nữ quyến trong cung cũng cần phải tham gia, vấn đề về ăn vận tất nhiên rất được chú trọng.

Có điều bình thường đều do người của cục Ty y đưa đến, phi tần của hoàng đế đích thân đem tới, đây chính là lần đầu tiên.

Tuy không có quy tắc nào nói không được, nhưng thái độ này, nghĩ sao cũng thấy thân thiện quá đà.
Rõ ràng Lộ Châu cũng nghĩ như vậy.

“Nô tỳ nhớ rõ cô nương và vị Vương mỹ nhân này không có qua lại gì hết.”
Tưởng Nguyễn hất tấm thảm đắp hờ qua một bên, nói.

“Ngươi thấy Vương mỹ nhân thế nào?”
“Nhìn bề ngoài có vẻ là một người điềm đạm nhã nhặn, ăn nói lanh lẹ.” Lộ Châu ngẫm nghĩ.


“Có điều vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp ạ.

Cô nương nên cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Tưởng Nguyễn cười nhạt.

“Ngươi biết là tốt rồi.”
Tuy Lộ Châu thông minh lanh lợi, nhưng bản tính vốn lương thiện, dù sao cũng không biết rõ được hoàng cung là nơi như thế nào.

Nếu nói Tưởng phủ là hang sói thì hoàng cung này chính là hang cọp.

Trong hang cọp làm sao có thể chứa chấp cừu con, ví dụ như vị Vương mỹ nhân này, nàng thong thả mỉm cười, mấy năm không gặp, không biết giờ đây gặp lại, sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Đi thôi, đi gặp vị Vương mỹ nhân này một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận