Tiêu Thiều cứ thế ôm Tưởng Nguyễn một đường đi thẳng về phủ Cẩm Anh Vương.
Lâm quản gia đang cầm sổ sách tính toán, hôm qua bên Cẩm Y Vệ mang đến một món đồ nước ngoài về, nói là đồ chơi hải ngoại rất mới, là hai miếng lưu ly trong suốt, khi đeo lên mắt thì nhìn mọi thứ rất rõ ràng (có thể là kính mắt).
Vừa nhìn thấy Tiêu Thiều trở về, Lâm quản gia đứng lên theo quán tính, bỗng nhìn thấy Tiêu Thiều ôm một cô gái trong ngực.
Ông như bị sét đánh giữa trời quang, trong một lúc không thể nói lưu loát, cứ lắp ba lắp bắp.
Đợi Tiêu Thiều cất bước trở về phòng, lấy chân đạp cửa, sau đó quay người đóng lại cửa.
Lâm quản gia mới tỉnh táo lại, lập tức thấy một dáng người quen thuộc, Lâm quản gia kéo Cẩm Tam lại.
“Cẩm Tam, Vương gia xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?”
Trong Cẩm Y Vệ, Cẩm Nhất Cẩm Nhị là anh em song sinh, Cẩm Tam Cẩm Tứ là chị em song sinh.
Bốn người này coi như là ám vệ thiếp thân của Tiêu Thiều, lớn lên cạnh nhau từ nhỏ.
Mỗi khi Lâm quản gia muốn biết chuyện gì thì đều đến dò hỏi bốn người này.
Cẩm Tam nhún vai.
“Là Thiếu phu nhân, lão Lâm, đừng trách ta không nói chuyện này với ông.
Mấy ngày nay nhớ hầu hạ Thiếu phu nhân, chủ tử giao vài việc cho ta, hiện giờ ông tự nghĩ cách đi.”
Đi vài bước, Cẩm Tam còn quay lại tốt bụng nói.
“Đúng rồi, Thiếu phu nhân trúng mị dược.
Lão Lâm đừng có đến gần.
Chủ tử phải xử lý chờ thuốc giải.”
Cẩm Tam đi một lúc, Lâm quản gia vẫn đứng ngẩn tò te tại chỗ, râu mép hơi nhếch nhếch lên.
Thiếu phu nhân…mị dược…?
Lâm quản gia bỗng xúc động, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Thiếu gia có hỉ a!!”’
...
So sánh với khung cảnh Lâm quản gia đang cười không thấy mặt trời ở bên ngoài, thì trong phòng, Tiêu Thiều đang không biết phải làm sao.
Hắn đã giúp Tưởng Nguyễn băng bó vết xước trên cánh tay, nhưng ai ngờ Tưởng Nguyễn bị tác dụng của mị dược bộc phát, cả người cứ xoay đi xoay lại trên giường.
Tiêu Thiều định điểm huyệt ngủ của nàng, nhưng mà tác dụng của thuốc quá lớn, hắn cũng hiểu về y thuật, sợ sẽ động vào vết thương của Tưởng Nguyễn.
Nghĩ đến việc Tuyên Du dám hạ thuốc với liều cao như vậy với Tưởng Nguyễn, mắt hắn càng lạnh đi, đáy mắt giống như chuyển đen trầm.
Tưởng Nguyễn nằm trên giường của Tiêu Thiều, cứ mỗi lần Tiêu Thiều đắp chăn cho nàng là lại bị nàng đạp ra, có lẽ do cơ thể quá nóng, không tự chủ mà kéo cổ áo xuống.
Tiêu Thiều vừa mới quay đi chỗ khác lấy nước lạnh và khăn, muốn lau trán cho Tưởng Nguyễn, vừa quay lại đã thấy da thịt trắng bóng mịn màng xuất hiện trước mắt mình.
Làn da kia trắng mịn như tuyết, Tiêu Thiều ngẩn ngơ, vội vàng lấy một cái chăn mỏng quấn kín Tưởng Nguyễn.
Không ngờ chăn vừa mới được đắp lên người, hắn lập tức bị Tưởng Nguyễn bắt lấy một tay.
Sau khi Tưởng Nguyễn bị mị dược khống chế, sức lực bỗng nhiên mạnh lên rất nhiều.
Tiêu Thiều bị nàng túm một cái bất thình lình, lảo đảo thiếu chút nữa ngã lên người nàng.
Hắn vô tình vươn một tay chống ở gần trên đầu Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn đột nhiên mở to mắt, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Tiêu Thiều.
Ánh mắt của nàng vốn đã xinh đẹp, giờ thêm mị dượng lại có thêm vài phần hương bị dụ dỗ.
Tiêu Thiều bình thường nhìn thấy vô số mỹ nhân, không ngờ giờ bị Tưởng Nguyễn nhìn như vật lại thấy tim đập nhanh vài nhịp, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi đỏ ửng lên.
Hắn nghĩ Tưởng Nguyễn đã tỉnh táo lại, nhỏ giọng gọi.
“Tưởng Nguyễn.”
Tưởng Nguyễn chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhìn một lúc hai mắt lại bắt đầu mơ màng.
Tiêu Thiều đang muốn nói chuyện thì đột nhiên Tưởng Nguyễn duỗi thẳng hai tay ôm cổ của Tiêu Thiều, kéo xuống về phía mình.
Lần này Tiêu Thiều thật sự không biết làm sao.
Môi hắn chạm phải môi mềm mại của nàng, bề ngoài nhìn lạnh lùng nhưng lại như đoá hoa toả hương thơm.
Lông mi đen nhánh Tiêu Thiều thật dài rủ xuống, mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ đang không được tỉnh táo đầu óc.
“Yêu nghiệt…” Tưởng Nguyễn thoáng buông tay ra, nói ra một câu không đầu không cuối.
Tiêu Thiều nhíu mày.
Đây là đang nói hắn?
Rõ ràng Tưởng Nguyễn đã không biết mình là ai, đây là đâu, cứ thế lẩm bẩm.
“Người ngươi thật mát.” Nàng rúc vào ngực hắn.
Tiêu Thiều có chút khó xử, Tưởng Nguyễn rúc vào ngực hắn thì cũng bỏ qua được, nhưng tại sao cở đai lưng của hắn?
Thanh niên suy nghĩ mãi không ra, giờ có chút loay hoay, Tiêu Thiều vừa phải giữ đai lưng của mình, vừa nhìn Tưởng Nguyễn như muốn dán cả cơ thể vào người mình.
Người này trước khi trúng độc vào sau khi trúng độc hoàn toàn khác nhau, Cẩm Tam sao mãi chưa về?
Lâm quản gia đang ở bên ngoài, mạo hiểm tính mạng mà đục một lỗ ở cửa sổ dán giấy, nhìn lén bên trong đến mức tai đỏ bừng.
Một bên là Thiếu phu nhân tương lai đang dũng mãnh tiến lên chiến đấu, một bên lại thấy Thiếu gia nhà mình vẫn giữ tính tình chính nhân quân tử.
Thiếu phu nhân chủ động như vậy, Thiếu gia thân là nam tử hán phải mạnh bạo hơn chứ! Lâm quản gia lắc đầu thở dài, Thiếu gia cái gì cũng tốt, nhân phẩm cũng quá tốt, nếu như đổi lại là một người khác thì sớm đã tự biến mình thành giải dược.
…
Trong mười hai lầu xanh, Bách Hoa Lâu đứng thứ nhất.
Không nói đến việc ở đó có đủ lại các cô nương xinh đẹp thông minh, còn có nhiều tầng lớp xã hội lui đến, quan lại quyền quý cũng vui vẻ đến đây.
Hiện giờ đang có một vị khách đặc biệt.
Vị khách này mặc một bộ quần áo gấm dài, chân đeo giày vải xanh, tóc buộc cao, cách ăn mặc rõ ràng là một người đàn ông nhưng nhìn liếc một cái là biết đây là con gái.
Ánh mắt của tú bà rất tinh tường, nhìn bước đi của người con gái này rất phong tình, khuôn mặt xinh đẹp, quần áo mặc dù có vẻ đơn giản nhưng vải vóc đều là gấm tơ thêu tay tỉ mỉ.
Phụ nữ đi vào lầu xanh có vẻ rất kỳ lạ nhưng mà tú bà vẫn hân hoan đón tiếp.
Bà ta nói.
“Vị cô nương này! Không biết đến với Bách Hoa Lâu để tìm thứ gì chăng?”
Cẩm Tam nhìn bà ta.
“Nghe đồn những người ở Bách Hoa Lâu đều là người có kiến thức rộng rãi, cho hỏi ở đây có ‘Xuân Phong Độ’ hay không?”
Bà chủ thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn lại Cẩm Tam, bà ta suy nghĩ rồi nói thận trọng.
“Vì sao cô nương lại muốn tìm Xuân Phong Độ?”
“Ta có một người bạn không cẩn thận đã trúng Xuân Phong Độ.
Nghĩ rằng Bách Hoa Lâu là lầu xanh lớn nhất kinh thành, chắc hẳn phải biết thứ này?”
Tiêu Thiều còn là thiếu niên đã từng vào Nam ra Bắc, khi biết Tưởng Nguyễn uống phải ly rượu kia, hắn ngửi thử thì phát hiện rất giống Xuân Phong Độ.
Chỉ là dù hắn có nghiên cứu về thuốc nhưng với xuân dược lại không hề quan tâm, nên tất nhiên không biết thuốc giải.
Bà chủ Bách Hoa Lâu chắc chắn có cách, nên hắn đã cử Cẩm Tam đến tìm.
Tú bà cười cười.
“Cũng không nói dối cô nương làm gì, Xuân Phong Độ là mị cược cực phẩm, tác dụng của thuốc rất mạnh.
Hễ người nào trúng Xuân Phong Độ, trong vòng ba canh giờ không ân ái với người khác thì sẽ bị độc bạo phát mà chết.
Nói là mị dược không bằng nói là độc dược.” Bà ta cười xòa.
“Ta nói cho cô nương nghe, người bạn kai của cô nương nếu vẫn còn thời gian thì chỉ cần tìm một người để ân ái là xong.”
“Nếu đơn giản như thế thì ta tìm bà làm cái gì?” Cẩm Tam lườm lườm, mất kiên nhẫn nói.
“Bổn cô nương còn đang có chuyện gấp cần làm.
Bà chủ vẫn nên nhanh mang thuốc giải ra đây đi.”
Bà chủ tỏ ra khó xử.
“Cô nương, không phản ta không muốn đưa giải dược cho ngươi.
Chỉ là Xuân Phong Độ muốn giải cũng rất khó, cho tới bây giờ vẫn chưa ai xin thuốc giải cả.
Cô nương xem chuyện này…”
“Một vạn lượng.” Cẩm Tam nói.
“Cô nương! Chuyện này…”
“Vàng!”
Tú bà im bặt ngay lập tức, vẻ mặt lập tức tươi như hoa, cười nói.
“Ta lập tức sai người đi nhà kho lấy thuốc giải.” Cho dù người trước mặt bà ta là một kẻ coi tiền như rác nhưng mấy ai có thể mang một vạn lượng vàng để mua thuốc giải của xuân dược? Rốt cục trinh tiết của cô nương nào đắt giá như vậy? Dù là hoa khôi đầu bảng của Bách Hoa Lâu cũng khó gặp được một vị khách bỏ ra một vạn lượng hoàng kim.
Cẩm Tam nhìn vẻ mặt của bà chủ là biết ngay trong lòng bà ta đang nghĩ cái gì, bản thân nàng thầm nhổ nước bọt.
Một đêm của hoa khôi Bách Hoa Lâu làm sao đáng tiền bằng Thiếu phu nhân nhà ta!! Ơ…!! Láo! Mình đang nghĩ cái gì vậy! Thiếu phu nhân là cành vàng lá ngọc, sao có thể để hoa khôi so sánh cùng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...