Tưởng Quyền đã giận đến run cả người, kỹ năng thêu thùa của vợ mình, tất nhiên lão ta hiểu rất rõ, nên khi vừa nhìn thấy bộ quần áo và đôi giày đó, lão ta mới như vậy, đó chắc chắn chính là bút tích của Hạ Nghiên! Cho dù bình thường Tưởng Quyền thiên vị Hạ Nghiên, lạnh nhạt với Tưởng Nguyễn, nhưng bất kỳ người đàn ông nào, lúc thê tử đội nón xanh cho mình cũng sẽ không thể thờ ơ.
Tưởng Quyền bây giờ đối với Hạ Nghiên chỉ có tức giận, ở đâu còn một chút dịu dàng như bình thường?
Hạ Thành thấy cảnh này, căm tức nhìn Tưởng Nguyễn nói.
“Ngươi đến cùng đã động tay động chân cái gì?’’
Tưởng Tố Tố cũng khóc quỳ xuống.
“Phụ thân, mẫu thân là người như thế nào ngài không phải biết rất rõ sao? Ngài sao có thể nghi ngờ mẫu thân?”
Tưởng Quyền mắt nhìn xuống đứa con gái mà hắn yêu thương nhất này, sống cuộc sống ba năm kham khổ ở từ đường, Tưởng Quyền vốn là có vài phần áy náy với Tưởng Tố Tố.
Kể từ sau khi Tưởng Tố Tố hồi phủ lại trở nên hiểu chuyện nghe lời hơn, trước mắt nhìn thấy nàng khóc vô cùng đáng thương, trong lòng cũng có chút mềm đi.
Nhưng Tưởng Nguyễn ra tay, từ trước tới giờ đều không chừa đường lùi cho người khác.
Nàng đưa mắt nhìn Thiên Trúc ra hiệu một cái, Thiên Trúc liền lạnh lùng nói.
“Nhị tiểu thư, chúng nô tỳ còn tìm được một số thứ đặc biệt ở trong viện của người.’’
Sắc mặt Lâm Lang càng thêm trắng bệch, gần như muốn hôn mê bất tình.
Tưởng Tố Tố nhíu mày, Thiên Trúc liền nhận một bao bố đựng đồ, ném xuống trước mặt mọi người.
Đồ vật trong bao bố kia bên trên loang lổ vết máu, một luồng khí tanh tưởi cực gắt truyền đến.
Bị Thiên Trúc quăng ra như vậy, bao vải mở ra, thứ bên trong rớt ra, chính là một cục thịt máu me be bét, nhìn vào liền khiến người khác có chút buồn nôn.
“Đây là thứ gì?” Hạ Nghiên khẽ giật mình, bản năng cảm thấy vải vóc của thứ đó có chút quen mắt.
“Thai chết.’’ Thiên Trúc vốn làm nghề sát thủ, cả ngươi đều lạnh như băng, lại kết hợp với một câu nói u ám như vậy, người trong phòng đều không khỏi tự dưng rùng mình một cái.
Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Mẫu thân, hôm nay ngươi không phải là muốn nói Nguyễn Nương đẩy người sao? Người rõ ràng đã dùng thuốc sinh non từ lâu, đưa đệ đệ tới trong phòng Nhị muội, quay lại lại muốn vu oan cho ta.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Hạ Nghiên có chút sợ, bà ta cũng không biết thứ này rốt cuộc tới từ đâu? Vội vàng hỏi.
‘‘Tố Tố, đây là cái gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?’’
Trong mắt Tưởng Tố Tố lướt qua vẻ tức giận, không ngờ Tưởng Nguyễn lăn qua lăn lại như vậy, lại lật ra được thứ này.
Đang ở trước mặt Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố chỉ có thể yếu ớt e sợ mà nói.
“Đây là nhau thai! Nương, Tố Tố nghe người ta nói ăn nhau thai có thể dưỡng nhan, người cũng biết rằng lúc trước con rơi xuống vách núi.
Nhưng đây tuyệt đối không phải là đệ đệ, là Tố Tố mua về từ hiệu thuốc.’’
“Nhau thai?” Thân Nhu che miệng lại, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Tố Tố nháy mắt liền thay đổi.
Nhau thai chính là thứ máu chảy đầm đìa, không nghĩ tới đứa cháu gái này nhìn yếu đuối như vậy mà lại ăn thứ khiến cho người khác buồn nôn này.
Tưởng Quyền cũng có chút thất vọng, Tưởng Tố Tố trong lòng lão ta chính là người thuần khiết giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, là niềm kiêu ngạo của lão ta.
Hôm nay lại khiến lão mất hết thể diện.
Biểu cảm của Tuyên Ly cũng hơi khác thường, trong lòng Tưởng Tố Tố căm tức, trên mặt lại chỉ biểu hiện ra vẻ vô cùng uất ức.
“Lão gia, người nghe thấy chưa, đây là nhau thai, không phải là thứ mà thiếp thân sinh non.’’ Hạ Nghiên liên tục không ngừng giải thích, ánh mắt lại liếc sang một bên nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Lâm Lang.
Lâm Lang tại sao lại sợ hãi như thế, dáng vẻ dường như sắp sụp đổ, Hạ Nghiên nghi ngờ dừng lại, trong lòng chợt lướt qua một suy nghĩ.
Không.
Không có khả năng.
Nàng lại nhìn về phía bao vải một lần nữa, màu nâu của tấm vải kia tại sao lại quen mắt như vậy, ngày đó lúc nàng bị sinh non, giống như đúc với tấm vải mà ngày đó Lâm Lang dùng để gói đứa bé đã chết kia lại.
“A...” Hạ Nghiên kêu lên một tiếng thảm thiết, lại khiến cho những người trong phòng giật nảy mình.
Bà ta sụp đổ giật lên tóc mình.
‘‘Không thể như thế được, không…không!!!”
“Nương, người làm sao vậy?” Tưởng Tố Tố thấy tình cảnh này có chút sợ hãi, vội vàng đi tới kéo Hạ Nghiên.
Nhưng Hạ Nghiên cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, đẩy Tưởng Tố Tố ra, liên tục lùi về phía sau, giống như đang nhìn một ác ma.
“Nương, người làm sao vậy? Con là Tố Tố đây?’’ Đang ở trước mặt Tuyên Ly, Hạ Nghiên như thế, Tưởng Tố Tố có chút đau lòng.
Nhưng Hạ Nghiên lại đau đớn giật tóc của mình, nhau thai mà Tưởng Tố Tố ăn, chính con bà ta, đây là tỷ tỷ ăn đệ đệ! Chuyện này nếu như nói ra thì không thể hoang đường hơn được nữa, lại khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc, nhưng! Hết lần này tới lần khác lại là sự thật!
Khóe môi Tưởng Nguyễn hơi nhếch lên, đây mới là mục đích của nàng, Hạ Nghiên cả đời thương yêu Tưởng Tố Tố, nếu như biết cốt nhục trong bụng mình lại biến thành nhau thai, rồi được con gái mua từ hiệu thuốc về, có phải hay không từ nay về sau sẽ trở thành ác sau giấc mộng buổi trưa hay không.
Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, thiên đạo có luân hồi.
Hạ Nghiên đột nhiên nổi điên, lúc tất cả mọi người không biết phải làm sao, từ bên ngoài đột nhiên có một nam tử trung niên đi tới, nam tử này đeo một cái hòm thuốc, nổi giận đùng đùng xông vào, nha hoàn ngoài cửa cũng không ngăn cản được.
Người nọ thấy Hạ Nghiên, mắng to.
“Ngươi là loại phụ nữ tâm địa đen tối, lại dám lừa gạt ta! Lấy lõi chì giả làm bạc lừa ta! Không được, ngươi phải đi gặp quan phủ với ta!’’
Lộ Châu trừng mắt nhìn, vội vàng kéo người nọ, hỏi.
“Vị tiên sinh này, ngài lôi kéo phu nhân nhà ta làm gì?”
“Khạccc..phi!!.’’ Nam tử kia giận không thể khống chế.
“Trước đó vài ngày, người này sinh non, là ta đỡ đẻ cho bà ta.
Bà ta không cho ta đem việc này nói ra ngoài, còn nói sẽ báo đáp bằng số tiền lớn, nhưng ta sau khi về nhà đi mua đồ trong cửa hàng mới phát hiện, bạc kia tất cả đều là lõi chì!”
“Nói bậy!’’ Tưởng Tố Tố giận dữ.
“Ai đã thu mua ngươi để ngươi vu oan cho mẫu thân của ta, cẩn thận ta đưa ngươi lên quan phủ nói rõ trái phải.’’
“Hừ.’’ Người kia cũng không phải người dễ đối phó, vẫn cười lạnh một tiếng.
“Ngươi nếu như không tin, có thể đến Bảo Chi Đường trong kinh thành, lúc đó là do ta viết đơn thuốc cho phụ nhân này, có mấy vị thuốc chỉ có Bảo Chi Đường mới có.
Mua bán ở Bảo Chi Đường cũng có ghi chép lại trong sổ sách, ngươi đi thăm dò một chút, lập tức biết là ai nói láo!”
Bảo Chi Đường là tiệm thuốc lớn nhất trong kinh thành, người làm ăn coi trọng nhất chính là chữ tín, nếu không thì chính là tự đập biển hiệu, đúng là sẽ không nói dối.
Nếu như tìm ra được dược liệu Hạ Nghiên sau khi sinh non phải dùng, đến Bảo Chi Đường tra một chút là rõ.
Nam nhân kia vẫn chưa hết giận, liền muốn tiến tới kéo Hạ Nghiên.
“Ngươi phụ nhân này, nhanh đi gặp quan phủ với ta!” Nhưng Hạ Nghiên bây giờ đã giống như người điên, thần trí không rõ, làm sao còn có thể nói lý với nàng.
“Đủ rồi!” Tưởng Quyền rốt cuộc lớn tiếng hét lên, ánh mắt lão đỏ bừng, cơ thịt hai bên má cũng có chút run lên, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Chuyện Hạ Nghiên đã sinh non trước đó đã được chứng thực, chủ nhân của bộ y phục càng khiến cho lão thêm đau lòng.
Nhưng Hạ Nghiên trước mắt không thể nào trả lời vấn đề của lão ta, Tưởng Quyền lạnh lùng nói.
“Đỡ phu nhân trở về phòng, trông coi thật kỹ cho ta!”
Đây cũng chính là muốn giam lỏng Hạ Nghiên.
Hạ Thành cũng không ngờ tới hôm nay đột nhiên lại biến thành như vậy, ánh mắt cầu cứu nhìn về hướng Tuyên Ly, tiếp theo đi theo Tưởng Quyền.
“Ông thông gia, chuyện này...’’
Kịch đã xem xong rồi, Thân Nhu cùng Hạ Kiều Kiều cũng không cần phải ở lại thêm.
Hạ Kiều Kiều đối với việc Tưởng Nguyễn không gặp xui xẻo cực kỳ thất vọng.
Tưởng Lệ cùng Nhị di nương lại vui vẻ không thôi, bọn họ đi theo Tưởng Quyền nhiều năm, biết Hạ Nghiên muốn trở mình lần nữa, chỉ sợ là rất khó.
Hồng Anh phải đi an ủi Tưởng Quyền, tất nhiên cũng sẽ không ở lại trong sảnh.
Trong sảnh nhất thời chỉ còn lại Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố, Tưởng Tố Tố đi từng bước một về phía Tưởng Nguyễn, mặt âm trầm nói.
‘‘Hôm nay lại là chuyện tốt do ngươi gây ra.
Thủ đoạn của đại tỷ quả thật vẫn tài tình như trước.”
“Nhị muội chẳng lẽ không tò mò mẫu thân vì sao lại đột nhiên nổi điên sao?” Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên nói.
Tưởng Tố Tố sững sờ.
“Cái gì?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, nụ cười kia rơi vào trong mắt Tưởng Tố lại có chút quỷ dị, chỉ thấy Tưởng Nguyễn nhìn về phía cục máu thịt đầm đìa kia, nói khẽ.
“Bởi vì, nhau thai kia, chính là đệ đệ của ngươi, do mẫu thân tự tay vứt bỏ đó.’’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...