Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL


“Nguyễn Nương, ngươi vì sao lại phải hại ta như thế?” Hạ Nghiên tức giận nói.
“Ta hại mẫu thân?” Tưởng Nguyễn mỉm cười.

‘‘Chẳng lẽ không phải là do mẫu thân tự mình dùng thuốc khiến sinh non, sau đó giá họa cho ta?”
“Ta điên rồi hay sao?” Hạ Nghiên hết sức ngạc nhiên nói.

“Ta sao có thể tự hại hài nhi của chính mình, hại ngươi có ích gì cho ta chứ?”
“Tất nhiên có chỗ tốt.’’ Tưởng Nguyễn cười nhạt.

‘‘Mất đi một đứa bé không biết là nam hay là nữ, lại có thể giá họa cho ta.

Mẫu thân lại khích bác thêm vài câu, phụ thân tức giận như thế, nếu như truyền ra ngoài, cả đời của Nguyễn Nương liền bị hủy mất, nếu như muốn báo quan, vậy thì sẽ một mạng đền một mạng.

Đại ca thân ở biên cương, nghe được tin tức của Nguyễn Nương tất nhiên là tinh thần đại loạn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tốt nhất.

Gia sản Tưởng phủ lớn như vậy, chẳng phải tất cả sẽ rơi vào tay nhị ca hay sao.

Nếu như tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Nguyễn Nương và Ngũ di nương có quan hệ gì, thuận thế tìm thêm vài nhân chứng, Ngũ di nương chỉ sợ cũng khó thoát khỏi một kiếp.”
Tưởng Nguyễn cười cười.

“Mẫu thân, một mối buôn bán lớn như vậy, người cho dù thế nào cũng là có lợi nhất, không phải sao?”
Mọi người trợn mắt há miệng nhìn về phía nàng, những lời này của Tưởng Nguyễn quả thật là suy nghĩ vô cùng chu toàn, ngay cả một chút che đậy cũng không có.

Trên đời này, người có thể nói ra sự thật có rất nhiều, nhưng người có thể nói ra sự thật không hề có một chút xấu hổ nào như vậy thì ít càng thêm ít.
Hạ Nghiên ngẩn ngơ trong chốc lát, mới giống như phải chịu một sự nhục nhã tột cùng giơ tay chỉ Tưởng Nguyễn nói.

‘‘Ngươi.

Ta chưa từng muốn như thế.’’ Bà ta hoảng loạn nhìn về phía Tưởng Quyền.


“Lão gia, thiếp thân chưa từng nghĩ như thế!”
Tưởng Quyền nói khẽ.

“Ta tất nhiên biết nàng không phải là người như thế.” Hắn chuyển hướng sang Tưởng Nguyễn, trên mặt có chút thẹn quá hóa giận.

‘‘Nghiệt nữ, thật không ngờ ngươi lại không có liêm sỉ như vậy!’’
“Tiểu thư của Tưởng phủ thật đúng là can đảm.” Hạ Thành nói.

“Lão phu hôm nay hôm nay thật sự không thể bỏ qua cho ngươi.

Người đâu, đem độc nữ không chỉ độc hại mẹ cả, còn mở miệng bôi nhọ người khác này bắt lại cho ta!’’
“Ai dám ra tay!” Tưởng Nguyễn cao giọng nói.

Nàng mặc áo đỏ như lửa, đôi mắt lại giống như lợi kiếm được tôi luyện trong băng lạnh, sự gia rét trong khoảnh khắc đó lại khiến cho mọi người xung quanh cũng run rẩy, chỉ cảm thấy dường như đây là ác quỷ tới từ địa ngục đến để lấy mạng mình, trong đôi mắt lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ tới khắc cốt ghi tâm.
Nàng không những không giận mà còn cười, nhìn về phía Hạ Thành nói.

“Hạ Hầu gia! Nếu bàn về gia sự, ông họ Hạ, sao có thể quản chuyện trong Tưởng gia chứ.

Nếu bàn về quốc sự, gặp ta, ông nên gọi một tiếng Quận chúa! Hai người chúng ta phẩm cấp tương xứng, chẳng lẽ ông lại muốn đánh vào mặt mũi của Thái H=hậu, làm mất đi tôn nghiêm của thiên hạ Hoàng thất!”
Từng câu từng câu chất vấn vô cùng nghiêm khắc, lại khiến Hạ Thành á khẩu không thể trả lời được.

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nhìn về phía Tuyên Ly, nói.

“Bát điện hạ đã ở đây, chính là đại biểu cho tôn nghiêm của Hoàng thất.

Bát điện hạ có đồng ý làm chứng hay không?”
Tuyên Ly dịu dàng nói.

“Tất nhiên cam tâm tình nguyện.” Vở kịch này của nàng xem đến bây giờ, hắn thật sự nhìn không ra Tưởng Nguyễn có gì có thể chuyển bại thành thắng.


Vậy mà mặt ngoài lại luôn duy trì vẻ luôn luôn công chính, nhìn một con kiến nhỏ cầu sinh ở trong biển lửa, không phải cũng rất thú vị hay sao?
“Ngươi muốn như thế nào?” Tưởng Quyền lạnh lùng hỏi.
“Phụ thân không tin tưởng ta như thế, ta cũng không còn lời gì để nói.

Ta cho rằng là mẫu thân tự mình hạ độc hại chết đứa bé trong bụng giá họa cho ta, ta mong Bát điện hạ cho người lục soát điều tra trong viện, chỉ cần tìm ra được dược liệu khiến người khác sinh non, vậy sự thật liền bày ra trước mắt.”
Hạ nghiên gần như muốn bật cười thành tiếng, Tưởng Nguyễn tự cho là thông minh, nhưng chỗ bà ta làm gì có thuốc sinh non, cho dù có lục soát Nghiên Hoa Uyển không còn một mảnh, cũng không có thứ gì.

Nàng chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, không bỏ qua bất cứ một biểu tình nào của nàng.

“Vậy nếu như không có thì sao?”
“Vậy ta liền nhận tất cả tội lỗi này, mời phụ thân đem ta đưa đến nha môn xử lý.

Mẫu thân, như vậy được chứ?” Tưởng Nguyễn nói.
“Được.” Hạ Nghiên nghiến răng nói.

“Một lời đã định.”
Hạ Thành nhíu nhíu mày, bản năng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Nhưng lời đã nói ra như nước đã hất ra ngoài, huống hồ bây giờ cũng không có cách nào khác.

Tưởng Tố Tố đi tới trước mặt Tuyên Ly, yêu kiều hạ thân lạy rồi nói.

‘‘Cầu Bát điện hạ làm chủ.”
Tuyên Ly đưa tay đỡ Tưởng Tố Tố lên, trước kia hắn cũng chưa từng nghiêm túc đánh giá, giờ phút này mỹ nhân gần ngay trước mặt, nhất cử nhất động đều là câu hồn đoạt phách, mà mặt mũi lại vô cùng đáng thương.

Tuyên Ly nhịn không được thể hiện ra trên nét mặt bị hấp dẫn.

Giọng nói cũng dịu dàng hơn.


“Bổn điện hạ nhất định chịu trách nhiệm tới cùng.” Dứt lời liền lệnh cho thị về đi đầu bên cạnh mình.

“Các ngươi đi lục soát, tìm kiếm cẩn thận cho ta.’’
Tưởng Nguyễn nhìn hai người kia, trong lòng có chút buồn nôn, nói.

“Để thể hiện sự công bằng, xin hãy mang theo thiếp thân nha hoàn bên người của ta và mẫu thân, không chỉ lục soát viện của mẫu thân, tất cả các viện trong phủ đều phải lục soát, có được không?”
Tuyên Ly bất ngờ, cười nói.

“Đương nhiên là được.’’
Đám thị vệ rất nhanh liền đi ra ngoài điều tra, không khí bên trong sảnh lại càng hiện ra vẻ căng thẳng.

Hạ Kiều Kiều núp ở sau lưng Thân Nhu, bên trong ánh mắt lộ vẻ hả hê, chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn một lát nữa sẽ bị quan phủ tới bắt đi, danh tiếng mất hết liền không nhịn được lộ ra một nụ cười đầy khoái ý.

Tưởng Tố Tố đứng ở bên người Tuyên Ly, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu xem xét Tuyên Ly, Tuyên Ly trấn an nhìn nàng cười cười, quả thực là một khung cảnh tình chàng ý thiếp.
Tưởng Lệ liền âm thầm nghiến răng, thầm mắng Tưởng Tố Tố là cái đồ hồ ly tinh, mẫu thân mình sinh non còn chưa giải quyết xong đã có đầu ốc đi mê hoặc nam nhân.
Tưởng Quyền nhẹ giọng an ủi Hạ Nghiên trong lòng, lại không để ý đến ánh mắt ai oán của Hồng Anh đứng ở một bên.

Nhị di nương nhìn cái bụng của Hồng Anh, nghĩ thầm nếu như cái này cũng mất đi thì càng tốt.
Hạ Thành một mực nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn càng điềm tĩnh như mây trôi gió thổi, thì trong lòng lão ta càng thêm bất an.

Hắn đường đường là một hầu gia, nhiều năm như vậy mà lại nổi lên lòng kiêng kỵ đối với một tiểu cô nương, nói ra cũng không sợ người khác chê cười.

Nhưng lúc trước ở từ đường Hạ gia Hạ Thành đã được thấy thủ đoạn của Tưởng Nguyễn, hôm nay ba năm đã trôi qua, tâm cơ của tưởng Nguyễn thâm trầm hơn khi đó không ít, hắn sao có thể không sợ?
Thời gian lẳng lặng trôi qua, không lâu sau đó, liền thấy thị vệ của Tuyên Ly sau khi lục soát xong quay trở lại, Lâm Lang và Thiên trúc cũng theo ở phía sau.

Tuyên Ly hỏi.

“Có lục soát được thuốc không?”
“Bẩm điện hạ, không có.” Thị về cầm đầu đáp.
Hạ Nghiên nghe vậy, nước mắt liền lập tức rơi xuống.

“Nguyễn Nương, bây giờ ngươi còn lời gì để nói?”
“Còn nói cái gì, tất nhiên là đưa lên quan phủ.’’ Hạ Kiều Kiều lập tức mở miệng nói.

“Lòng dạ rắn rết đến mức này, điện hạ nhất định phải làm chủ cho biểu đệ đã mất của cô cô.’’

“Nghiệt nữ, bây giờ ngươi đã thừa nhận tội lỗi của mình chưa?” Tưởng Quyền hét lớn một một tiếng.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, Hạ Thành chú ý tới sắc mặt Lâm Lang trắng bệch, trong lòng “lộp độp” trầm xuống, chưa kịp nói gì thì liền nghe được Thiên Trúc lạnh lùng nói.

“Lão gia, mặc dù không hề tìm thấy thuốc sinh non trong viện của phu nhân, nhưng lại tìm ra được thứ này trong viện của phu nhân, xin phiền lão gia hãy xem qua một chút.” Dứt lời hai tay đưa tới, Tưởng Quyền bất ngờ, đi tới nhận lấy nhìn một cái, đó chính là bộ y phục và một đôi giày màu xanh.
Trong phủ phát hiện ra quần áo và giày không có gì khác thường, nhưng Tưởng Quyền run rẩy mở vật đó ra xem, nhất thời tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.

Chỉ vì bộ quần áo kia vốn rộng thùng thình, đôi giày kia cũng lớn hơn mấy cỡ so với cỡ giày của Tưởng Quyền.

Nam tử Tưởng gia từ nhỏ đều là văn thần thế gia, vóc người thon gầy, quần áo này lại rõ ràng là chuẩn bị cho nam nhân khỏe mạnh to lớn.

Tưởng Siêu và Tưởng Tín Chi cũng không vừa, trong phủ cũng không có nam nhân khác.

Không chỉ như thế, nơi chỗ tối ở cổ áo còn thêu hoa sen hai búp.

(Liên tịnh đế.

hoa cho tình nhân)
Bởi vì nó ở chỗ tối, ngày thường mặc vào tuyệt đối nhìn không ra, nhưng lại xuất hiện ở đây, chính là khiến cho Tưởng Quyền cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn giận dữ nói.

“Tiện nhân!” Chợt ném vật kia thẳng vào mặt của Hạ Nghiên.
Hạ Nghiên ngẩn người, sau khi thấy rõ ràng cũng cực kỳ sợ hãi, vội vàng nói.

“Lão gia, thiếp thân chưa từng làm thứ này.

Lão gia, đây là do Nguyễn Nương vu khống!’’
“Mẫu thân thật biết nói đùa.’’ Tưởng Nguyễn thản nhiên nói.

“Kể từ sau khi mẫu thân mang thai, ngày thường không hề để cho người khác quấy rầy, Nguyễn Nương còn chưa từng đặt chân vào Nghiên Hoa Uyển một bước.

Cho dù là khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nãy, cũng là đứng cùng một chỗ với phụ thân, mẫu thân nói ta vu oan, ta còn muốn hỏi mẫu thân một chút, ta là dùng cách nào để ở ngay trước mặt mẫu thân đem thứ này, bỏ vào trong khuê phòng của mẫu thân?”
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại cười cười nói.

“Lại nói nếu như là quần áo do mẫu thân thêu, phụ thân tất nhiên sẽ nhìn ra được, có phải do mẫu thân may hay không, chẳng lẽ phụ thân còn không nhìn ra hay sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận