Ngay khi ngũ di nương vừa rời đi thì Lộ Châu đẩy cửa đi đến gần, vẻ mặt phấn khởi xen lẫn chút sợ hãi, quay người lại đóng chặt cửa.
Rồi kéo rèm lại, đi đến gần Tưởng Nguyễn.
Mấy người bị những hành động liên tiếp của nàng làm tò mò, Lộ Châu xoay người nói nhỏ.
“Tiểu thư bảo nô tỳ điều tra chuyện Tố Tâm uyển, nô tỳ đã điều tra xong.”
Tưởng Nguyễn nhìn nàng.
“Dáng vẻ như vậy thì chắc chắn có điều bất thường rồi.
Chuyện như thế nào?”
“Thật ra thì cũng không phải là chuyện bất thường gì.” Lộ Châu cười thần bí.
“Chẳng qua là nô tỳ nghe được người ở trong bếp nói, nhị tiểu thư ở trong miếu ăn kham khổ, cơ thể suy yếu đi nhiều.
Sau đó mấy ngày nay, nàng đều sai Hồ Điệp và Tinh Đình đến phòng bếp làm thịt gà mái.
Mỗi ngày đều mang cháo gà đến để nhị tiểu thư bồi bổ cơ thể.”
“Cái này thì có gì lạ?” Liên Kiều nói.
Lộ Châu lắc đầu.
“Nô tỳ nhớ nhị tiểu thư đã từng rất ghét cháo gà, huống hồ nhị tiểu thư tu hành ở trong miếu.
Nếu sự thật đúng như lời họ nói là chịu kham khổ thì tất nhiên là thành kính.
Nhưng mà thành kính thì sao lại suốt ngày sát sinh ăn thịt.
Đây là phá giới còn gì.”
Tưởng Nguyễn bật cười, nhìn Lộ Châu tán thưởng.
Hiện giờ bản lĩnh nói chuyện của Lộ Châu càng ngày càng lợi hại, có thể suy nghĩ được nhiều như thế quả thật rất không dễ dàng.
Lộ Châu thấy vẻ mặt của Tưởng Nguyễn, giống như rất hài lòng, thuận mồm nàng nói tiếp.
“Nô tỳ thấy chuyện quá kỳ quặc, nên càng để ý hơn.
Vì vậy mới phát hiện ra một chuyện quá điên rồ.
Mọi người nghĩ xem là chuyện gì?”
Lộ Châu quả thật biến thành người kể chuyện ở tửu quán rồi, Liên Kiều không chờ nổi, vội vã nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hồ Điệp và Tinh Đình nói là muốn làm cháo gà, ngoài ra thì không được để thêm bất kỳ nguyên liệu khác.
Làm canh bồi bổ thân thể thì phải có gia vị thuốc như táo đỏ, kỷ tử hay đương quy đúng không? Đây lại cho nguyên một con gà vào?”
“Vậy nên nô tỳ đã hối lộ một nha đầu quét sân của Tố Tâm uyển.
Tốn những hai mươi hai lạng bạc, chỉ để cho nô tỳ đi vào vườn.
Nô tỳ dẫn theo Tiểu Hoàng giữ cửa, mũi nó rất thính, chưa gì đã chạy như bay đến một bụi hoa hồng, đào được dưới chân bụi hoa toàn là gà chết, con nào cũng bị hút cạn máu, lông gà thì chất đống một chỗ.” Lộ Châu có chút sợ hãi.
“Vết thương để lại trên mấy con gà nhìn rất đáng sợ, nô tỳ không dám nhìn lâu, vội vàng chôn lại gà rồi chạy về.”
Liên Kiều và Bạch Chỉ đều không nói không rằng, vẻ mặt hai người đều căng thẳng.
Mãi lâu sau, Liên Kiều hỏi.
“Tiểu thư, không phải là nhị tiểu thư bị quỷ ám chứ? Nếu không sao lại dùng tà thuật như thế?”
“Tiểu thư, nhị tiểu thư quá kỳ lạ, tiểu thư có muốn chuyển vào trong cung sống một thời gian không? Dù sao nhị tiểu thư cũng không dám bám theo đến trước mặt Thái hậu.” Bạch Chỉ cũng nhắc nhở.
Tưởng Nguyễn nhìn về phía Lộ Châu.
“Lúc ngươi nhìn đống gà chết, trên mình con gà có vết dao cắt như cắt tiết không?”
“Không có.” Lông mày Lộ Châu nhướng lên.
“Khi còn bé nô tỳ rất ham chơi.
Đại thẩm nhà sát vách có con gà hoa rất hay mổ nô tỳ.
Nô tỳ đuổi theo cắn nó một cái.
Vết thương kia nô tỳ thấy rõ, không phải vết dao cắt, không phải bị con gì cắn là như người cắn vậy.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều hít sâu một hơi.
Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống trầm tư.
Từ mấy ngày trước, gặp Tưởng Tố Tố ở trước cửa Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn đã cảm thấy Tưởng Tố Tố có gì đó rất lạ.
Mặc dù không thể nói rõ nên lời nhưng giống như đổi thành một người hoàn toàn khác, luôn có cảm giác yêu dị tỏa ra từ trên người ả.
Mấy ngày nay, Tưởng Tố Tố cũng chưa từng ra khỏi Tố Tâm uyển, thậm chí cũng rất ít khi gặp Hạ Nghiên.
Cả ngày ở trong viện không biết làm cái gì, điều này quá khác thường.
Tưởng Nguyễn sai Lộ Châu đi thăm dò, không ngờ tra ra được kết quả như vậy.
Thật sự không thể tưởng tượng được.
“Nô tỳ cũng thấy nhị tiểu thư quá kỳ lạ.” Lộ Châu nói.
“Càng ngày càng thấy rõ, vết sẹo trên mặt nhị tiểu thư cũng hồi phục.
Ngày xưa bị thương nặng như thế, giờ lại không nhìn ra vết tích gì cả.
Nếu không phải yêu quái thì sao lại biến thành như vậy?”
“Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh nói.
Cho dù có thì nàng cũng không lo sợ, chính nàng cũng đã từng chết một lần, nếu có người khác biết thì không phải nàng cũng là yêu quái hay sao? Chỉ là Tưởng Tố Tố quá mức khác thường, khiến Tưởng Nguyễn có một cảm giác lạ, cái này khiến nàng không thể không cảnh giác.
Có thể chuyện này nàng cũng không thể làm được gì khác.
Nhưng nàng nghĩ một lúc, đột nhiên nói.
“Lộ Châu.
Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, ta cần đi ra ngoài bây giờ.”
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Bạch Chỉ tò mò hỏi.
“Đông Phong lâu.”
...
Trong ngự thư phòng.
Hoàng đế đang nhíu chặt hàng lông mày, nhìn chằm chằm lên cuốn sổ nhỏ trước mặt, thể hiện rằng ông đang gặp một việc gì đó rất khó giải quyết.
Mãi lâu sau, ông mở miệng.
“Theo như lời ngươi nói thì trong cung có nội gián của người Nam Cương?”
Thanh niên mặc một bộ y phục màu đen đứng trước bàn sách, nói bình tĩnh.
“Vâng.”
“Những năm qua trẫm quả thật đã khinh thường bọn họ.” Hoàng đế kìm lại tức giận trong lòng.
“Trẫm còn chưa muốn tính toán với đám người đó, vậy mà bọn họ dám trèo lên đầu trẫm ngồi rồi.
Không biết sống chết!”
“Không chỉ như vậy.” Tiêu Thiều nói.
“Thiên Tấn quốc đột nhiên xuất binh, cũng có quan hệ rất lớn với bên kia.”
“Những kẻ man rợ ở Nam Cương kia thường tà ác gian xảo, thủ đoạn cũng tàn nhẫn.
Trẫm không ngờ được lại còn có thể thuyết phục được người của Thiên Tấn quốc, có lẽ là vì có được nhiều lợi ích cho bọn hắn.
A Thiều, ngươi ở lại kinh thành, điều tra thật rõ chuyện nội gián, trẫm muốn điều tra toàn bộ một lượt, dù lật tung cả kinh thành lên cũng phải tìm được kẻ đó.”
Tiêu Thiều vuốt cằm.
Ánh mắt của Hoàng đế nhìn hắn chăm chú.
“Ba năm ngươi ở Miêu Cương cửu tử nhất sinh, gặp nhiều nguy hiểm, trẫm biết ngươi muốn gì.
Nhưng ngươi cũng cần suy nghĩ.” Hoàng đế lại tiếp tục nhíu mày.
“Giờ có rất nhiều người trong cung đều chỉ ước trẫm nhanh chết sớm.
Lão Bát lão Ngũ, trẫm còn nhìn không ra bọn chúng đang âm mưu cái gì sao? Thái tử lại có dạng đức hạnh gì, cái chức danh đó cũng không giữ mãi được.
Còn cả triều thần văn võ bá quan, dưới mắt trẫm mà cũng kết bè kéo phái, nghĩ trẫm già rồi nên lú lẫn sao? A Thiều, ngươi…”
“Bệ hạ!” Tiêu Thiều chắn ngang lời ông.
“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì thần xin cáo lui.”
Nếu như có người đứng đây chắc chắn sẽ giật mình, mối quan hệ của Hoàng đế và Cẩm Anh vương không phải thân thiết bình thường.
Giọng nói Hoàng đế ngừng lại, sau đó bất lực vung tay nói.
“Thôi, ngươi đi đi.”
Tiêu Thiều đi ra tới cửa, chỉ nghe thấy lời Hoàng đế nói theo phía sau.
“Giờ ngươi cũng đã đến tuổi nên thành gia lập thất rồi.
Nếu có để ý cô nương nhà nào thì nói cho trẫm, trẫm sẽ giúp ngươi.”
Bóng người áo đen cũng không dừng lại, cứ thẳng một đường đi ra khỏi ngự thư phòng, chỉ để lại Hoàng đế ngán ngẩm thở dài.
...
Tuy Đông Phong lâu là cửa hàng vàng bạc châu báu lớn nhất kinh thành, nhưng cũng không có nhiều khách qua lại.
Đơn giản là mặt dù bên trong rực rỡ muôn màu nhưng giá cả lại quá đắt đỏ, món đồ nào cũng để là trân phẩm hiếm thấy.
Nếu không có gia cảnh cực kỳ giàu có hay quan lại quyền quý, thì không thể có đủ tiền đứng ở đây.
Nhưng nay lại có một chiếc xe ngựa đứng trước cửa Đông Phong lâu.
Những ai đi ngang qua đều tò mò ngắm nhìn, muốn xem đó là công tử hay tiểu thư nhà ai.
Họ thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, quần áo trên người đều màu đỏ bước xuống xe ngựa, mọi người lập tức nhận ra.
Hóa ra là Hoằng An Quận chúa, người hiện giờ đang rất nổi danh trong kinh thành.
Hoằng An Quận chúa có một gương mặt xinh đẹp, giờ lại được Thái hậu rất coi trọng, ban thưởng vô số, tất nhiên có thể đi đến Đông Phong lâu.
Ai ai cũng đều đang hâm mộ, thấy thiếu nữ áo đỏ cùng hai nha hoàn đi theo sau tiến vào trong Đông Phong lâu.
Tưởng Nguyễn đi vào, lập tức có một thị nữ xinh đẹp tiếp đón.
“Không biết tiểu thư muốn xem món đồ gì?”
Tưởng Nguyễn nhìn nàng.
“Ta muốn gặp Dạ Phong.”
Thị nữ kia kinh ngạc, lắc đầu nói.
“Có phải tiểu thư nhầm chỗ rồi không?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, bàn tay lấy một vật từ trong áo ra, đung đưa trước mặt thị nữ.
“Bây giờ thì sao?”
Thị nữ kia nhìn rõ đồ vật trong tay Tưởng Nguyễn, vẻ mặt lập tức thay đổi, cung kinh nói.
“Mời tiểu thư đi theo nô tỳ.”
Tưởng Nguyễn cất dao găm mà Tiêu Thiều tặng cho mình, nghĩ thầm quả nhiên là đồ tốt.
Hướng đi là lầu hai, gian hàng vũ khí, thị nữ kia đi đến cạnh một đầu sư tử bằng đá men màu xanh, tay ấn một cái, lập tức có một cánh cửa nhỏ được mở ra, bên trong là một gian phòng trang nhã.
Thị nữ hơi cúi người.
“Xin mời tiểu thư, Dạ thủ lĩnh đang ở bên trong.”
Tưởng Nguyễn vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói đang mất kiên nhẫn.
“Bên ngoài còn nhiều chuyện như vậy, không phải chủ nhân định giam lỏng ta cả đời chứ? Ta xin lỗi Tưởng đại tiểu thư cũng không được sao?”
Tưởng Nguyễn dừng bước, mỉm cười hỏi.
“Xin lỗi như thế nào?”
Dạ Phong quay đầu lại.
“Đương nhiên là nói…” Nửa câu cuối còn chưa nói hết, hắn giật mình há to miệng.
“Tưởng… Tưởng… Tưởng… Tưởng đại tiểu thư?”
Tưởng Nguyễn ngồi xuống cái ghế đối diện hắn, nói.
“Ta có chuyện gấp, muốn gặp chủ nhân của ngươi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...