Về sau chính là những nghi thức liên miên bất tận, đợi đến lúc kết thúc những nghi thức rườm rà đó thì Tưởng Nguyễn đi cùng với Ý Đức Thái hậu trở về cung Từ Ninh.
Ba năm trôi qua, Ý Đức Thái hậu trở lại hoàng cung cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Lúc cung nữ thái giám trong cung gặp Tưởng Nguyễn cũng đều bày tỏ sự cung kính.
Ai cũng biết vị Hoằng An Quận chúa này chính là người tin cậy trước mặt Ý Đức Thái hậu, lại là hòn ngọc quý trên tay Triệu đại tướng quân, còn có một vinh dự khác là muội muội “chiến thần của Đại Cẩm triều”.
Tất cả sủng ái yêu thương đều tập hợp lại trên người nàng, không thể đắc tội được.
Tưởng Nguyễn ở cung Từ Ninh nói chuyện cùng với Thái hậu một lúc thì Thái hậu đã thấy mệt mỏi, nên đồng ý cho Tưởng Nguyễn xuất cung trở về Tưởng phủ một chuyến, thuận tiện mang theo chút ban thưởng trở về.
Đây là Ý Đức Thái hậu làm chỗ dựa cho nàng, Tưởng Nguyễn mỉm cười cảm tạ rồi rời khỏi cung Từ Ninh.
……
Trong Ngự Hoa Viên, ngón tay nhỏ nhắn của Hòa Di Quận chúa chạm nhẹ lên cái chén nhỏ trước mặt.
“Ngũ ca, huynh chưa suy nghĩ kỹ hay sao?”
Giờ phút này Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa tuấn lãng lại mang theo vẻ mặt âm trầm.
“Thập muội, muội nghĩ Ngũ ca là người dễ dàng bị lợi dụng như vậy hay sao?”
“Sao Ngũ ca lại nói thế,” vẻ mặt xinh đẹp của Hòa Di nở nụ cười, lại chướng mắt giống như rắn độc.
“Hoằng An Quận chúa cũng không phải là người bình thường, nếu Ngũ ca có thể lấy được nàng, sớm muộn gì thì Tưởng Tín Chi cũng phải thống lĩnh một trong trong ba nhánh quân đội, lão già Triệu Quang kia cũng sẽ thành người của huynh rồi.
Hơn nữa còn được Thái hậu ủng hộ, chẳng lẽ Ngũ ca không thấy động lòng hay sao?”
Ánh mắt Tuyên Hoa chợt lóe.
“Muội nói thì rất hay, nhưng mà quá quy hiểm.”
“Cầu phú quý trong hiểm nguy mà,” Hòa Di Quận chúa mỉm cười.
“Nếu Ngũ ca sợ cũng không sao, muội nghe nói gần đây Bát ca có mối quan hệ tốt với Hạ phủ là thông gia của Tưởng phủ, vì vậy muốn giao hảo với Tưởng phủ cũng không khó.
Lúc nãy muội đã nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt Bát ca nhìn Hoằng An Quận chúa… Chậc chậc, muội nghĩ nếu Hoằng An Quận chúa đã cập kê, vậy thì không bao lâu nữa Bát ca sẽ đến cửa cầu hôn đó.
Đến lúc đó, quân Triệu gia cùng với quân Quan gia đều là của Bát ca rồi.”
Vẻ mặt Tuyên Hoa giật mình, nhưng vẫn nói.
“Vậy thì sao, lúc trước Hoằng An Quận chúa đã từ chối lời cầu hôn trước văn võ bá quan tại cung yến rồi, hiện tại phụ hoàng đã cho phép nàng tự quyết định hôn sự của bản thân, chắc chắn sẽ không chọn lão Bát.”
“Ngũ ca, sao huynh lại ngây thơ như vậy chứ.” Hòa Di Quận chúa thở dài một tiếng.
“Nếu muội đã nói thủ đoạn như vậy cho Ngũ ca nghe, Ngũ ca không đồng ý, vậy thì nhất định muội cũng sẽ nói cho Bát ca nghe mà.
Ngũ ca không chịu, nhưng Bát ca chịu, vậy thì chẳng phải Hoằng An Quận chúa kia chỉ có thể gả cho Bát ca thôi ư?”
“Muội uy hiếp ta?” Tuyên Hoa giận dữ.
“Chẳng qua chỉ là nhắc nhở Ngũ ca một tiếng mà thôi.” Hòa Di Quận chúa mỉm cười.
“Mẫu phi của muội không thích quý phi nương nương nên muội sẽ không thật sự muốn giúp huynh ấy, đó chỉ là hạ sách, vì vậy bây giờ mới tìm đến Ngũ ca.
Ngũ ca, huynh phải suy nghĩ rõ ràng, Hoằng An Quận chúa là mỹ nhân nên huynh sẽ không bị thiệt thòi gì cả.”
Nhất thời trong đầu Tuyên Hoa nhớ lại dung mạo khuynh thành đầy mê hoặc của Tưởng Nguyễn, hô hấp ngưng trệ.
Không sai, hắn là nam nhân, nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà nói không động lòng thì thật là giả tạo.
Huống gì không thể khinh thường sự trợ lực sau lưng Tưởng Nguyễn.
Ba năm qua, sự tranh đoạt vị trí kia giữa hắn và Tuyên Ly càng ngày càng gay gắt ác liệt.
Ngoài mặt thì xưng huynh gọi đệ, nhưng trong lòng mỗi người đều chỉ hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nếu có Tưởng Tín Chi và Triệu gia, chẳng phải là có thêm một phần đảm bảo hay sao.
Không những thế, Hoằng An Quận chúa vẫn luôn được Ý Đức Thái hậu sủng ái, nếu thu phục được nàng thì còn có thêm được sự ủng hộ của Thái hậu nữa.
Tuyên Hoa cười lạnh một tiếng.
“Thập muội, muội cũng đừng làm ca ca sợ nữa, nói thẳng đi, mục đích của muội là gì?”
“Đơn giản,” gương mặt xinh đẹp của Hòa Di Quận chúa bỗng chốc trở nên méo mó.
“Muội muốn tiện nhân kia thân bại danh liệt, mất hết mặt mũi.”
Tuyên Hoa sững sờ, ngay sau đó tức giận nói.
“Muội có ý gì, đã là hoàng phi của ta, làm sao có thể thân bại danh liệt?”
“Ngũ ca, huynh nói vậy không đúng rồi.
Hiện tại nếu huynh tùy tiện cầu hôn, đây lại là lúc mà danh tiếng Hoằng An Quận chúa đang lên cao, Triệu gia và Tưởng Tín Chi làm sao có thể cam tâm được.
Huống hồ hiện giờ chuyện hôn sự đều do Tưởng Nguyễn tự mình nắm trong tay.
Nếu Tưởng Nguyễn chủ động yêu mến Ngũ ca không muốn buông tay, chẳng phải sẽ tự động tiến tới hay sao? Đến lúc đó dưới ban ngày ban mặt, tự Tưởng Nguyễn khóc lóc cầu xin không phải huynh thì không gả.
Hoàng gia sẽ không chấp nhận một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.
Sau đó Ngũ ca lại đứng ra nói, bằng lòng cho nàng vị trí chính thất, chẳng lẽ Triệu gia và Tưởng Tín Chi sẽ không rối rít cảm tạ huynh sao? Ngũ ca vừa được chỗ tốt, toàn bộ Đại Cẩm triều cũng sẽ biết rõ Hoằng An Quận chúa không phải là người biết biết thân biết phận khiến người ta chán ghét.
Đây là chuyện mà đôi bên cùng có lợi.”
Tuyên Hoa nhìn Hòa Di Quận chúa chốc lát, đột nhiên cười nói.
“Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, đây là lần đầu tiên ta thấy muội cũng có lòng dạ sâu rộng như vậy.”
Hòa Di Quận chúa cười lạnh.
“Nàng đáng chết.” Tuyên Hoa là ai, thê thiếp trong phủ có vô số, chỉ riêng thông phòng đã đầy một viện rồi.
Tưởng Nguyễn vào phủ Ngũ hoàng tử, nhất định đám nữ nhân kia sẽ không buông tha nàng.
Chờ đến lúc thanh danh của nàng bị hủy, chắc chắn Ý Đức Thái hậu cũng sẽ không đối xử nồng nhiệt như trước, trở thành một nữ nhân xấu xa bị cả Đại Cẩm triều phỉ nhổ khinh thường, sau này sẽ luôn luôn gặp nhiều khó khăn vất vả.
Hơn nữa khi Tuyên Hoa đã chán Tưởng Nguyễn, vậy thì đối phó với nàng ta chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Đồng ý.” Tuyên Hoa sảng khoái đáp ứng.
“Ta chỉ cần thấy kết quả, không quan tâm quá trình.
Nếu sau này Thập muội cần giúp đỡ, đương nhiên ta sẽ rất vui lòng.”
Hòa Di Quận chúa mỉm cười.
“Như vậy thì cám ơn Ngũ ca.”
……
Tưởng Nguyễn đi theo cung nữ dẫn đường đến hướng Ngự Hoa Viên, có hai cung nữ xa lạ đi tới trước mặt họ.
Hai người này ăn mặc phi thường, có lẽ không phải là cung nữ bình thường.
Gặp Tưởng Nguyễn, họ chỉ khẽ hành lễ một cái rồi nói.
“Tưởng tiểu thư, Quận chúa mời ngài đi qua nói chuyện.”
Mặc dù nói vậy nhưng giọng điệu lại không hề có sự cung kính, ánh mắt thì dò xét một cách trắng trợn.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, cung nữ dẫn đường vội hỏi.
“Hai vị tỷ tỷ, nô tỳ đang muốn đưa Hoằng An Quận chúa xuất cung, Thái hậu nương nương đã bảo người về Tưởng phủ trước.”
“Quận chúa có việc gấp muốn thương lượng cùng với Tưởng tiểu thư, Quận chúa hết sức chân thành, có lẽ Tưởng tiểu thư sẽ không từ chối ý tốt của Quận chúa.” Một cung nữ trong đó cười nói.
Đây là ép buộc phải đi sao? Cung nữ dẫn đường kia cũng cảm thấy khó xử.
Nghĩ đến ngày thường Hòa Di Quận chúa vẫn ỷ vào Thục phi mà hoành hành ngang ngược trong cung.
Vì vậy cung nữ này cũng rất kiêng kỵ.
Hai tên cung nữ dù nói gấp nhưng vẫn ung dung nhìn Tưởng Nguyễn, dường như chắc chắn Tưởng Nguyễn không dám cự tuyệt.
Trên thực tế, Hòa Di Quận chúa vẫn luôn độc đoán ở trong cung, Hoàng đế lại sủng ái nàng ta, vì vậy mọi người trong cung đều phải nể mặt Hòa Di Quận chúa.
Mà hiện giờ Tưởng Nguyễn chỉ vừa mới trở lại kinh thành, chắc chắn không dám đắc tội với Quận chúa.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn bọn họ không nói lời nào, cũng không có vẻ lo lắng hay gấp gáp.
Đợi trong chốc lát, tư thế của Tưởng Nguyễn cũng không hề thay đổi, một cung nữ trong đó đã có chút thiếu kiên nhẫn, khó chịu nói.
“Tưởng tiểu thư đang muốn làm khó tụi nô tỳ sao?”
“Láo xược!” Tưởng Nguyễn đột nhiên nghiêm nghị nói, trên gương mặt cũng không còn nụ cười xinh đẹp dịu dàng nữa, lạnh lùng nói.
“Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, dám hô to gọi nhỏ đối với bổn Quận chúa?”
Hai cung nữ kia sửng sốt, còn chưa kịp trả lời đã nghe Tưởng Nguyễn nói tiếp.
“Bổn Quận chúa được Thái hậu nương nương tự mình thỉnh phong, được Bệ hạ ban danh hào.
Hai người các ngươi gặp bổn Quận chúa, lại luôn miệng gọi bổn Quận chúa là Tưởng tiểu thư.
Sao vậy, chẳng lẽ các ngươi thân là nô tỳ trong nội cung, vẫn không hề biết thân phận của bổn Quận chúa? Hay là, trong lòng các ngươi chỉ chấp nhận duy nhất một chủ tử là Hòa Di Quận chúa?”
Cung nữ dẫn đường cũng giật mình sửng sốt, vừa rồi trong lòng nàng đã cảm thấy khó xử.
Mặc dù bây giờ Tưởng Nguyễn là người được Ý Đức Thái hậu yêu thích, nhưng Hòa Di Quận chúa cũng đã được sủng ái nhiều năm ở trong cung như vậy, nếu vì Tưởng Nguyễn mà xúc phạm đến Hòa Di Quận chúa, nàng có chút không yên lòng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ lúc nào cũng tươi cười dịu dàng của Tưởng Nguyễn, đã khiến nàng cảm thấy vị Hoằng An Quận chúa này chính là quả hồng mềm, dễ bị uốn nắn.
Nhưng không ngờ đúng lúc này Tưởng Nguyễn lên tiếng, cung nữ kia mới chấn động, Tưởng Nguyễn cũng không phải là người có thể để mặc cho người khác dễ dàng ức hiếp được.
Vì vậy đứng thẳng người, nói.
“Đúng vậy, hai vị tỷ tỷ, vì sao hai người gặp Quận chúa nhưng không hành lễ của Quận chúa?”
Hai cung nữ kia cũng bị bất ngờ, cắn chặt răng rồi mới hành lễ dành cho Quận chúa đối với Tưởng Nguyễn, nói.
“Vừa rồi là do tụi nô tỳ lỗ mãng.
Nhưng mà Hoằng An Quận chúa, Quận chúa nhà nô tỳ vẫn còn đang chờ người.
Người như vậy, có phải hay không có chút…”
“Nếu ta không đi thì sao?” Tưởng Nguyễn từ trên cao nhìn xuống các nàng, bọn họ bị ánh mắt quyến rũ lạnh lùng như băng kia nhìn, trong lòng hai cung nữ chỉ cảm thấy mình như con kiến bé nhỏ tầm thường không đáng kể dưới đôi mắt của Tưởng Nguyễn, cho dù liếc nhìn một cái thôi cũng đều là thừa thãi.
Tưởng Nguyễn nói.
“Bổn Quận chúa cùng cấp với Hòa Di Quận chúa, Hòa Di Quận chúa không có tư cách ra lệnh cho bổn Quận chúa, các ngươi chỉ là nô tài, ta không biết là do chủ tử chưa dạy các ngươi lễ nghi trong cung, hay là do các ngươi nghĩ bổn Quận chúa là người dễ bị ức hiếp bắt nạt?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...