Ý Đức Thái hậu quay về kinh thành, tinh binh trước cửa cung lập tức tiến lên, nghi trượng (vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí) kéo dài trăm dặm đứng thành hai hàng ngay ngắn, Hoàng đế dẫn đầu văn võ bá quan cùng nhau nghênh đón.
Đội ngũ thật dài từ phương xa đang đến.
Kinh thành hoa lệ rực rỡ dưới ánh mặt trời, mà hoa văn màu tím phía trên phượng liễn (kiệu có hình chim phượng dành cho hoàng gia) khảm lụa vàng càng thêm lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Đội ngũ bước đi thong thả, quan văn bên trái, quan võ bên phải, đều cúi lạy hô to.
“Cung nghênh Thái hậu nương nương trở về kinh thành.”
Phượng liễn dừng lại trước cửa cung, cung nữ mặc y phục tinh xảo vội bước đến vén bức mành đính ngọc trai của phượng liễn lên.
Ý Đức Thái hậu mặc một bộ triều phục màu vàng, trên tay áo có đính nút cài được làm từ ngọc vàng hoa lệ tôn quý.
Bà được đỡ bước ra ngoài, nhàn nhạt liếc nhìn mọi người.
Chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến người ta cảm thấy áp lực không thể chống lại.
Phía sau phượng liễn còn có một chiếc kiệu tráng lệ không kém, có hình hoa Hải Đường trên đỉnh kiệu, trong đó phảng phất mùi hương nhẹ tỏa ra xung quanh.
Không hiểu vì sao, mọi người đều hiếu kỳ nhìn nhìn về phía này, như thể mong đợi người trong đó đi ra ngoài.
Chiếc kiệu cũng dừng lại, hành động dừng kiệu được thực hiện rất nhẹ nhàng, tựa hồ sợ người ngồi trong đó giật mình.
Điều này càng khiến mọi người ngứa ngáy trong lòng.
Ngay sau đó, hai nha hoàn mặc y phục màu xanh đi tới, đều có dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú.
Một người điềm đạm một người năng nổ, đứng hai bên kiệu, duỗi tay đỡ người trong kiệu ra.
Một bàn tay xinh đẹp như ngọc vươn ra.
Bàn tay kia nhìn trắng muốt, cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng ở cổ tay có một chiếc vòng tản ra ánh sáng xanh mờ làm nổi bật bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Có cảm giác mềm mại đến mức khiến lòng người chợt nổi lên cảm xúc tê dại.
Nha hoàn bên trái kéo hẳn mành cửa ra, người bên trong khom lưng bước xuống.
Đúng lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua, mọi người theo bản năng hơi hơi nhíu mắt lại.
Đợi đến lúc mở mắt đã nhìn thấy một người mặt y phục màu đỏ đang từ xa bước đến giữa đội nghi trượng kéo dài trăm dặm.
Đó là một vẻ đẹp tuyệt sắc mà không nơi nào có được.
Cung trang gấm hoa đỏ thẫm lay động, váy thêu đám bướm bằng chỉ vàng bay lượn trên những cây hoa Hải Đường với đường nét sắc sảo.
Áo bên ngoài dài tay mềm mỏng làm từ gấm tơ tằm màu đỏ tươi có thêu hình hoa cỏ nhìn vào như một bức tranh mùa xuân tươi mát mà rực rỡ.
Chải búi tóc kiểu Phù Dung Quy Vân càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Vậy mà ở Đại Cẩm triều lại có thể xuất hiện vẻ đẹp như vậy, khắp nơi đều như được nhuộm bởi một màu đỏ rực lửa.
Mày như liễu, đôi mắt như nước mùa xuân, bờ môi đỏ thắm như hoa Anh Đào.
Dung mạo ấy như được khắc họa trong bức tranh miêu tả mỹ nữ ngàn năm, dù không thấy được tiên khí nhưng nếu chẳng may rơi vào trong đó cũng sẽ bị mê hoặc không thể nào thoát ra được.
Nàng từ xa chậm rãi đi đến, tà váy đỏ rực phía sau tung bay, càng đến gần mọi người mới phát hiện được nữ nhân này trang điểm tinh tế hoa lệ, chỗ đuôi mắt được chấm một ít phấn vàng lấp lánh, tăng thêm vẻ đẹp cho gương mặt ấy.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe môi mỉm cười, hai tay bắt chéo trước người, đoan trang lại quyến rũ, trong trẻo lạnh lùng lại có cảm giác mê hoặc lòng người.
Yêu nữ họa quốc.
Trong đầu tất cả mọi người đều đồng thời hiện lên một suy nghĩ.
Nữ nhân như vậy, xứng đáng với bốn chữ “Yêu nữ họa quốc”.
Thái giám kéo dài giọng nói.
“Cung nghênh Hoằng An Quận chúa trở về kinh ——”
Hoằng an quận chúa, sắc mặt mọi người thay đổi.
Mọi người đều nhớ ba năm trước đích trưởng nữ Tưởng gia lấy thân đỡ kiếm, cứu Ý Đức Thái hậu một mạng.
Ý Đức Thái hậu cố ý ban thưởng, mang theo nàng cùng đi Tông miếu.
Trước đó không lâu, Hoàng đế đã chính thức sắc phong nàng trở thành Hoằng An Quận chúa.
Ai cũng biết Ý Đức Thái hậu đối xử với Hoằng An Quận chúa không giống bình thường.
Hiện tại chính mắt nhìn thấy, mới biết được vị Hoằng An Quận chúa này lại có sắc đẹp khuynh thành đến như vậy, nói rằng đây là đệ nhất mỹ nhân cũng không sai.
Mà ngay cả Đế vương cũng không khỏi hơi nheo mắt lại.
Tưởng Quyền đứng trong đám người tất nhiên không cần phải nói, khi hắn vừa nhìn thấy dung mạo của nàng đã biết đó chính là Tưởng Nguyễn, cơ thể không khỏi run lên một chút.
Hắn vẫn luôn biết Tưởng Nguyễn sinh ra đã có nét đẹp gần giống Triệu Mi, nhưng không ngờ nữ nhi này sau khi trưởng thành thế nhưng lại giống phượng hoàng con vừa mới thay lông như vậy, phong thái toàn thân tao nhã hào hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Với dung mạo xinh đẹp như vậy đã đủ khiến mọi nam nhân đều rung động, nhưng chưa chắc rằng nàng có thể mang đến vinh quang cho Tưởng phủ.
Bát hoàng tử Tuyên Ly chăm chú nhìn thiếu nữ tuyệt sắc từ xa đến gần.
Nếu nói ba năm trước hắn chỉ muốn khống chế và lợi dụng Tưởng Nguyễn, thì những gì mà hắn nhìn thấy lúc này, ngoài kinh ngạc, còn có cảm giác nhất định phải thu phục được.
Nữ nhân xinh đẹp ở kiếp này rất nhiều, nhưng thông minh lại xinh đẹp cũng không nhiều, mà thông minh như nàng, xinh đẹp như nàng lại là duy nhất trên đời.
Trong lòng Tuyên Ly rung động, nữ nhân này xứng đáng đứng bên cạnh hắn, nếu hắn là Vua, tất nhiên nàng sẽ là Hoàng hậu!
Hai mắt Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa cũng tỏa sáng.
Thái tử thì càng không cần phải nói, trong mắt thoáng hiện qua vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Mà ngay cả Tứ hoàng tử Tuyên Lãng tầm thường cũng không khỏi lộ ra một chút lưu luyến và yêu mến vào giờ phút này.
Tổng binh đại nhân Cô Tu Văn nhíu nhíu mày, trước đây ông đã biết được từ Cô phu nhân về sự ái mộ của Cô Dịch dành cho đích trưởng nữ Tưởng gia.
Lúc đó ông cảm thấy Tưởng gia coi như là với cao, quan trọng là Tưởng Nguyễn cũng không được Tưởng Quyền coi trọng.
Về sau Tưởng Tín Chi từng bước được thăng chức, Triệu Quang cũng đã thừa nhận cháu gái, Tưởng Nguyễn được sắc phong thành Hoằng An Quận chúa.
Vốn dĩ ông còn cảm thấy như vậy cũng đủ xứng đôi với con trai của mình rồi.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy dung mạo thiếu nữ này xuất chúng như thế, trong lòng lại lo sợ bất an.
Vẻ đẹp như vậy, e rằng sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Hòa Di Quận chúa rúc vào lòng Thục phi, nhìn thấy thiếu nữ này thì trong lòng lại xuất hiện sự thù địch.
Nàng ta cho rằng trong kinh thành của Đại Cẩm triều, dung mạo của mình đã nổi bật lắm rồi.
Ai ngờ thiếu nữ áo đỏ này vừa xuất hiện đã giống như ánh trăng với đom đóm, nàng ta cho rằng mình đã rất xinh đẹp thì lại như trở thành một chuyện cười.
Đến lúc nghe được danh hào Hoằng An Quận chúa, nàng ta lập tức nắm chặt hai tay, vẻ mặt thoáng hiện qua sự oán hận độc ác.
Lời nói của Tiêu Thiều vào ba năm trước đã vĩnh viễn trở thành một cây gai trong lòng Hòa Di Quận chúa.
Lúc đó vốn dĩ nàng ta muốn tìm biện pháp hãm hại Tưởng Nguyễn, ít nhất phải khiến Tưởng Nguyễn sống không bằng chết.
Ai ngờ ý chỉ của Thái hậu muốn mang theo Tưởng Nguyễn đi Tông miếu của hoàng gia, nhờ vậy mới để nàng trốn thoát.
Mười ngày trước nàng ta nghe được tin Tưởng Nguyễn sẽ quay trở lại kinh thành, trong lòng dù giật mình nhưng vẫn suy nghĩ đến tất cả những biện pháp có thể hại người.
Thế nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy dung mạo của Tưởng Nguyễn, trong lòng nàng ta lại khó chịu bực tức tựa như dời sông lấp biển.
Hồ ly! Hẳn là nàng đã dùng gương mặt của yêu nữ này để mê hoặc người như Tiêu Thiều!
Tưởng Nguyễn mỉm cười đi về phía trước, ánh mắt lặng lẽ lướt quanh một vòng, nhìn rõ hết vẻ mặt của mọi người.
Trần quý phi mỉm cười nhìn nàng, tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi gương mặt của nàng.
Nhưng mà Tưởng Nguyễn biết, cái mỉm cười đó mang theo hàm ý.
Ta chờ ngươi đã lâu.
Nàng cũng chờ giây phút này rất lâu rồi.
Khi ánh mắt của Tưởng Nguyễn nhìn thấy đại sư Tuệ Giác đứng ở bên người Hoàng đế cách đó không xa, nàng lại hơi mỉm cười.
Tuệ Giác trông vẫn hiền lành như những gì mà nàng nhớ, chỉ là so với ba năm trước, gương mặt càng bình thản yên tĩnh hơn.
Chỉ cần vừa nhìn đã có cảm giác giống như Phật tổ được cung phụng trong chùa miếu.
Lúc Tưởng Nguyễn rời đi vào ba năm trước, từng nhờ Tưởng Tín Chi đưa cho đại sư Tuệ Giác một trang giấy, viết rõ những chuyện trọng đại có thể sẽ xảy ra trong vòng ba năm.
Bản thân Tuệ Giác vốn thông minh, lại biết chờ đợi thời cơ, có được tờ giấy này thì giống như hổ thêm cánh.
Dựa theo những chỉ dẫn trên giấy rồi như “vô tình” tiết lộ trước Thiên cơ ra bên ngoài, dần dần cũng được vị Cửu Ngũ Chí Tôn trong cung coi trọng.
Tuệ Giác dùng thời gian ba năm cũng đã leo lên được vị trí Quốc sư.
Một quân cờ này, cuối cùng cũng đã đạt đến vị trí mà nó nên đi.
Ánh mắt của nàng lần nữa đảo qua một bóng dáng quen thuộc khác bên cạnh Hoàng đế, thanh niên kia đứng nghiêm, có cảm giác cao ngạo liêm khiết.
Tưởng Nguyễn chú ý tới y phục của hắn đã biến thành triều phục của Chính nhất phẩm.
Nàng từng bước đi về phía trước, càng vui vẻ hơn bởi vì Liễu Mẫn đã trở thành Thái phó đương triều, là quan nhất phẩm rồi.
Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi tốt đẹp, mặc dù ba năm không ở kinh thành, nhưng ván cờ này vẫn được tiến hành từng bước không hề dừng lại.
Nàng đi tới trước mặt Hoàng đế cúi đầu bái lạy.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
Thái hậu đã nhận nàng làm nghĩa nữ, cái này đồng nghĩa với việc nàng không cần lo lắng sẽ có ngày bị đưa vào cung trở thành nữ nhân của Hoàng đế nữa.
Từ đây nàng cũng thoát được vận mệnh vào cung ở kiếp trước.
Ý Đức Thái hậu làm như thế, chính là vì nàng mà suy nghĩ.
Thấy nàng trổ mã ngày càng xinh đẹp, cũng biết rằng chí của Tưởng Nguyễn không ở nơi này, vì vậy đơn giản thỉnh phong, chặt đứt hoàn toàn khả năng Tưởng Nguyễn vào cung.
Bởi vậy, có người mừng thầm, cũng có người thất vọng.
“Bình thân.” Đế Vương thản nhiên nói.
Tưởng Nguyễn đứng dậy, ánh mắt dò xét xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thiều, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Theo lẽ thường, với thân phận của Tiêu Thiều, hôm nay tất nhiên sẽ tham gia.
Hiện giờ không thấy bóng dáng Tiêu Thiều xung quanh, nàng lại nghĩ đến câu mà Tiêu Thiều đã nói trước khi nàng rời đi.
“Ta phải đi Miêu Cương một chuyến.” Từ xưa Miêu Cương là nơi có nhiều nguy hiểm, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn?
Nghĩ vậy, lông mày nàng bất chợt nhíu chặt.
Nhưng nghĩ kỹ lại hủy bỏ ý nghĩ này trong lòng.
Kiếp trước, Tiêu Thiều cũng không chỉ sống đến lúc này, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nàng đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt biết cười.
Chính là Tuyên Ly.
Tuyên Ly nhìn nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, hắn mặc một y phục màu trắng bay bổng nhìn quả thật là công tử như ngọc.
Ba năm không gặp, so với ba năm trước nhìn hắn càng thêm thành thục trưởng thành, giống như một khối ngọc cổ xưa được mài giũa khéo léo, càng thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Nhưng mà nàng đã sớm lĩnh giáo bộ mặt thật của người này rồi.
Tưởng Nguyễn cười nhạt một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét.
Tuyên Ly sững sờ, hắn cho rằng ba năm trước Tưởng Nguyễn vì Tưởng Tố Tố mà giận dỗi thì ba năm sau hắn mới nhận ra rõ Tưởng Nguyễn cũng không phải bởi vì Tưởng Tố Tố mới chán ghét hắn.
Mà là xuất phát từ đáy lòng Tưởng Nguyễn, giống như trời sinh đã ghét cay ghét đắng hắn.
Hắn tự cho mình không làm chuyện gì khiến Tưởng Nguyễn ghét, nhưng mỗi lần Tưởng Nguyễn thấy hắn cũng đều biểu hiện ra sự xa cách và chán ghét.
Tuyên Ly nhíu nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên lại cười rộ lên.
Không sao, cho dù như thế, hắn cũng có lòng tin khiến cho Tưởng Nguyễn thích mình.
Nữ nhân mà hắn nhìn trúng, sao có thể dễ dàng chạy thoát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...