Ý Đức Thái hậu không biết, Tưởng Nguyễn đúng là người chuyển thế, nhưng không phải là Nguyên Dung Công chúa, người con gái ngoan hiền hiểu chuyện, hy sinh bản thân vì đại cục của bà.
Kiếp trước nàng nhu nhược ngu ngốc, bị lừa đến mức mắt nhỏ máu, rồi chuyển thế sửa chữa lỗi lầm.
Nàng là Tưởng Nguyễn giờ đang cười đùa vui vẻ nhưng lại có thể âm độc giết người.
Thế gian luân hồi, tự có nhân quả, lời Tuyên Ly nói với nàng ở kiếp trước.
Ở kiếp này, tất cả đều trở thành thứ để nàng đối phó với Tuyên Ly.
Ý Đức Thái hậu yên lặng càng lâu, ở trong mắt mọi người chính là bà càng đau lòng vì số phận của Tưởng Nguyễn.
Hòa Di Quận chúa nhìn Ý Đức Thái hậu như thế, trong mắt lóe lên một chút không vui, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyễn mang thêm vài phần âm độc.
Sắc mặt Tưởng Tố Tố trắng bệch, nàng ta vốn đã trắng nõn, giờ không khác gì tờ giấy, bình thường thanh lệ thoát tục giờ phút này nhạt nhẽo vô vị, còn mang thêm vẻ ốm yếu bệnh hoạn.
Trần quý phi thấy Tưởng Nguyễn không lợi dụng tình huống mà đưa ra yêu cầu, mắt càng dịu dàng, còn mở miệng nói mấy câu an ủi.
Thật giống tài nữ Giang Nam đang đứng bên cầu bỗng nhìn thấy một con thỏ bị thương, ôm lấy nó nâng niu trong lòng.
Bà ta nói.
“Đứa trẻ đáng thương, người cũng đã qua đời, ngươi nên nhìn về tương lai.”
Tương lai? Tất nhiên sẽ nhìn rồi.
Tưởng Nguyễn vẫn cúi đầu nghĩ, ở tương lai, nàng sẽ nhìn những người này bị phá hủy từng chút một, trở thành tế phẩm báo thù của nàng.
“Đa tạ nương nương thương xót.” Tưởng Nguyễn nói.
“Bổn cung bỗng nghĩ tới một việc.” Trần quý phi cười cười nhìn về phía Hoàng đế.
“Hoàng thượng, thần thiếp nhìn thấy Đại tiểu thư Tưởng gia rất tốt, biết kính trên nhường dưới, lễ nghĩa, thật lòng rất thích.
Giờ nghe nàng nói như vậy cũng đau lòng vô cùng.
Thần thiếp xin Hoàng thượng đồng ý với thần thiếp một nguyện vọng.”
“Ái phi có nguyện vọng gì?” Hoàng đế ngồi ở trên cao, không có quá nhiều lòng dạ của nữ nhân.
Ký ức về Nguyên Dung Công chúa cũng cực kỳ nhạt nhòa.
Đối với ông, Tưởng Nguyễn không có gì đặc biệt! Giờ nghe thấy Trần quý phi nói thì thuận thế hỏi.
Trần quý phi cười liếc nhìn Tưởng Nguyễn.
“Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, không biết thần thiếp có phúc khí để nàng làm con dâu hay không?”
Yên tĩnh! Tất cả đều yên tĩnh.
Tưởng Tố Tố đang ngồi ở dưới, sau khi nghe Trần quý phi nói xong câu đó, sắc mặt tái mét hẳn đi, ngay cả môi đã tô son cũng trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, giống như muốn ngã ra đằng sau.
May có Hạ Nghiên lặng thinh đỡ ở một bên, bằng không thì không biết sẽ như thế nào.
Sắc mặt người người Triệu gia cũng ngẩn ra.
Trần quý phi đang có ý gì?
“Ý ái phi là…?” Hoàng đế hỏi.
“Tiểu Bát giờ cũng đã đến tuổi thành thân.
Chỉ là thấy tuổi của Đại tiểu thư Tưởng gia còn nhỏ, có thể chờ sau khi cập kê, thành hôn rồi về làm đương gia chủ mẫu của phủ Tiểu Bát, làm chính phi.”
Nếu vừa rồi là yên tĩnh, giờ phút này lập tức nghe được tiếng mọi người hít sâu một hơi.
Là chính phi!
Thân phận của Tưởng Quyền mặc dù không thấp, Tưởng Nguyễn với tư cách Bát hoàng tử phi vẫn còn có chút trèo cao.
Nếu là Trắc Phi còn tạm được.
Khi nãy Trần quý phi vừa nói, tất cả mọi người nghĩ rằng bà ta muốn Tưởng Nguyễn làm Trắc Phi, ai ngờ lại là chính phi.
Phàm là người có hiểu biết thì đều thấy sau này ngôi vị Thái tử có thể là của Bát hoàng tử, Hoàng đế tương lai của Đại Cẩm triều.
Tưởng Nguyễn chẳng phải sẽ trở thành Hoàng hậu hay sao? Đây chính là một vốn bốn lời.
Ánh mắt Tưởng Quyền phức tạp, ông ta muốn lôi kéo quan hệ với Tuyên Ly, vì thế có thể gả đi một đứa con gái là tốt nhất.
Hôm nay Trần quý phi đã nói lên nguyện vọng của ông ta bấy lâu, tất nhiên cầu còn không được.
Nhưng tại sao lại là Tưởng Nguyễn? Vì sao không phải Tưởng Tố Tố?
Tưởng Tín Chi lại nắm chặt hai tay, hắn thật sự không ngờ, ý tốt của mình lại biến thành như thế này.
Mặc dù hắn không hài lòng với Tiêu Thiều nhưng lại càng không tin tưởng Tuyên Ly.
Dù sao Tuyên Ly vẫn là người hoàng gia, nghĩa là gì? Thê thiếp thành đàn, hậu viện lục đục với nhau còn nguy hiểm hơn cả ngoài quan lại.
Sao hắn có thể để Tưởng Nguyễn đi vào nơi như thế? Vì sao Trần quý phi phải kéo Tưởng Nguyễn xuống nước? Nếu là Tưởng Tố Tố chẳng phải tốt hơn sao? Tưởng Quyền vui vẻ, vẹn cả đôi đường.
Sao hết lần này đến lần khác lại là Tưởng Nguyễn.
Trong lòng Tưởng Tín Chi hạ quyết tâm, nếu Hoàng đế thật sự đồng ý thì lát nữa dù hắn có luận công kháng chỉ, cũng muốn đổi lấy tự do cho Tưởng Nguyễn.
Tiêu Thiều nghe được lời của Trần quý phi thì đôi lông mày nhíu lại, đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt, giống như viên đá quý màu đen.
Sau đó cụp mắt che đi cảm xúc bên trong, chỉ thấy không khí quanh người như hạ thấp nhiệt độ.
Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn bên kia, nàng hơi cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt.
Tiêu Thiều hơi chột dạ, nói thế nào đi chăng nữa thì Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi.
Mặc dù nàng ấy hận Tuyên Ly dù không rõ lý do, nhưng nhất định sẽ không đồng ý đâu.
Trần quý phi được sủng ái, trước mặt Hoàng đế xin nguyện vọng, nhỡ không may Hoàng đế đồng ý thì cự tuyệt sẽ là kháng chỉ đấy.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, thật ra thì không phải không có biện pháp.
Nếu như bây giờ hắn tiến lên nói với Hoàng đế rằng muốn cầu hôn Tưởng Nguyễn, thì có thể tránh được vận mệnh Tưởng Nguyễn gả cho Tuyên Ly.
Chỉ là cũng chưa chắc Tưởng Nguyễn muốn gả cho hắn.
Tiêu Thiều là người của Cẩm Y Vệ, hằng năm đều ở bên ngoài, cũng bị lây một số tính nết giang hồ, lại vẫn hiểu được quy củ của đệ tử thế gia.
Hắn hiểu việc lập gia đình quan trọng như thế nào đối với nữ nhân, với tính cách của hắn thì đời này không cần kết hôn.
Tưởng Nguyễn là ân nhân cứu mạng của hắn, mặc dù vị ân nhân này mới chỉ mười một tuổi, nhưng nếu nàng gặp nguy hiểm thì tất nhiên Tiêu Thiều sẽ tuân thủ lời thề, ra tay tương trợ.
Chỉ là đổi từ phủ Bát hoàng tử thành phủ Cẩm Anh vương, Tưởng Nguyễn có đồng ý hay không?
Thục phi đột nhiên phì cười một tiếng, nói.
“Tỷ tỷ sao lại tùy tiện chỉ hôn như vậy, không nói đến việc Bát điện hạ có biết chuyện này hay không? Riêng việc Đại tiểu thư Tưởng gia ở trước mặt chúng ta đây cũng là khuê nữ trên đầu quả tim của Thượng thư.
Sao tỷ tỷ không hỏi xem tiểu thư nhà người ta có đồng ý gả cho Bát điện hạ không?”
Đối chọi gay gắt như vậy, chân mày Trần quý phi cũng không nhíu một cái, ngược lại, bà ta nhìn về phía Tưởng Nguyễn, giọng nói càng nhu hòa dễ gần.
“Là do bổn cung quên mất.
Đại tiểu thư Tưởng gia, ngươi có coi trọng Tiểu Bát nhà ta không?”
Câu hỏi như rất thân thiện dí dỏm, giống như lời trêu ghẹo của phu nhân gia đình bình thường, nhưng Tưởng Nguyễn chỉ im lặng cười lạnh.
Trần quý phi hỏi những lời này thật hay, nàng có thể nói cái gì, rất khó trả lời.
Nếu như không đồng ý gả cho Tuyên Ly, đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, chính Hoàng đế cũng sẽ không tha cho nàng.
Còn nếu như đồng ý thì khác gì tự mình nhảy vào hố lửa?
Tất cả mọi người im bặt, chờ nghe câu trả lời của Tưởng Nguyễn.
Các nữ quyến tất nhiên là bất bình, nam quyến thì dễ nhìn ra Tưởng Tín Chi và Cô Dịch đang chỉ hận không thể xông lên đưa Tưởng Nguyễn lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Đổng Doanh Nhi cũng âm thầm lau một vệt mồ hôi vì Tưởng Nguyễn, các nàng tự nhiên hiểu rằng Tưởng Nguyễn cho tới giờ đều không muốn gả vào Hoàng thất.
Trong nội tâm Triệu Quang rung mạnh, mới nhận cháu gái về, chưa gì đã bị cuốn vào trận tranh đấu này.
Lần đầu tiên, Triệu Quang cảm thấy sự bất lực của mình.
Ông không dám cá cược toàn bộ phủ Tướng quân để kháng chỉ giúp Tưởng Nguyễn, mặc dù giờ đây trong lòng ông như đang rỉ máu.
Lý thị đi cùng con dâu, gần như vặn nát khăn tay trong lòng bàn tay, ánh mắt đau khổ.
Tưởng Nguyễn tỏ ra như cực kỳ khó xử, mãi chưa có câu trả lời.
“Chuyện này…”
Đầu nàng hạ thấp hơn, nhưng trong lòng bình tĩnh như mặt hồ.
Nụ cười Trần quý phi sâu hơn.
“Một đứa trẻ dễ thẹn thùng.
Hoàng thượng, thiếp thân thấy đây là một nhân duyên rất tốt.
Không biết Hoàng thượng có nguyện làm Nguyệt lão một lần không? Thay Tiểu Bát quyết định.”
Vẻ mặt Hoàng đế thoải mái, cũng không có dáng vẻ sẽ ngăn lại.
Vẻ mặt Tiêu Thiều lạnh lùng, nghĩ nghĩ một lát, tay đặt chén trà xuống, đang muốn đứng lên đề nghị cầu hôn.
Ai ngờ còn chưa đứng dậy thì nghe được giọng nói khác vang lên.
“Ai gia không đồng ý.”
Trong nội tâm Tưởng Nguyễn đã đếm đến ba, nghe thấy lời này nàng nở nụ cười, từ từ ngẩng đầu lên, cũng gần như theo giọng nói kia, nàng trả lời.
“Bầm quý phi nương nương! Nguyễn nương không muốn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...