Chiếc khuyên tai khảm ngọc hình hoa hồ điệp bị rơi xuống, Bạch Chỉ vừa định cúi xuống nhặt, không ngờ Tiêu Thiều còn phản ứng nhanh hơn, đã cầm khuyên tai trên tay.
Tay Bạch Chỉ chợt run, nghi ngờ nói.
“Sao ngài lại có đồ của tiểu thư?”
Tiêu Thiều ngẩn người.
“Tưởng Nguyễn?”
“Đây là hoa tai của tiểu thư nhà ta.” Bạch Chỉ nói.
“Đã bị mất mấy năm rồi, tại sao ngài lại có nó?”
Tiêu Thiều nghiêng đầu liếc nhìn Dạ Phong, tên kia chỉ biết đờ người nhìn lại.
Đám người Triệu Nguyên Phong ngờ vực nhìn hắn, Tiêu Thiều đi tới cạnh vách núi.
Ngoài dự đoán của mọi người, đột nhiên vén vạt áo nhảy xuống, động tác của hắn quá nhanh, không ai phản ứng kịp, Dạ Phong chỉ kịp hét lên một tiếng.
“Chủ tử!”
Núi Huyệt Nghi mây mù lượn lờ, chỉ thấy cây cỏ lấp đầy khe núi, trong lành thanh mát đẹp đẽ, ấy thế mà chứa đựng vô vàn sát khí.
Dạ Phong vọt tới vách núi, vẻ mặt tự trách không gì sánh nổi, Quan Lương Hàn hoàn hồn sau cơn khiếp sợ, dần bình tĩnh lại, bước tới vỗ vai Dạ Phong.
“Tiêu Thiều có khinh công xuất chúng, không nắm chắc mười phần sẽ không ra tay.
Ngươi về trước đi, Triệu đại nhân và ta sẽ phái binh lính xuống dưới tìm người.”
Tuy hắn cũng kinh ngạc không rõ tại sao Tiêu Thiều lại nhảy xuống vách núi, nhưng hắn hiểu rõ sư đệ của mình trước giờ không phải người tùy hứng, chuyện này ắt có nguyên do.
Dạ Phong nghe hắn nói vậy, bản thân cũng hiểu rõ bản lĩnh của Tiêu Thiều, chắc rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới ổn định lại cảm xúc, trở về chỗ Quan Lương Hàn.
Lúc đi ngang qua Bạch Chỉ, lại không nén được mà nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Bạch Chỉ nghe Quan Lương Hàn nói sẽ phái người xuống tìm thì thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng thăm nom Liên Kiều đang không rõ sống chết bên cạnh.
Trong lòng nàng đầy nghi vấn, Cẩm Anh vương và Tưởng Nguyễn không thân quen, tại sao hoa tai lại nằm trên người hắn.
Đôi khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp là đôi khuyên tai trước đây Triệu Mi thích nhất, là thứ bà có trước khi xuất giá, và luôn rất thích đôi khuyên tai ấy.
Nó được chế tác vô cùng tinh xảo, vật liệu lại hiếm, sau khi Tưởng Nguyễn lớn lên, Triệu Mi đã tặng nó lại cho Tưởng Nguyễn.
Khi vừa nhận được đôi khuyên tai này, Tưởng Nguyễn luôn đeo trên người, không ngờ sau một lần ra ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy chỉ còn một chiếc mà thôi.
Một chiếc khuyên tất nhiên không thể đeo, nên nàng cất đi.
Sau đó, chính vật ấy trở thành di vật của Triệu Mi, cũng vì lẽ đó Tưởng Nguyễn đã bỏ nó vào một chiếc hộp rồi khóa lại, lúc nào cũng trân trọng lau chùi.
Chiếc khuyên tai trong hộp vẫn còn đó, một chiếc khác lại ở trên người Tiêu Thiều, chuyện này rốt cuộc là sao?
Bạch Chỉ không thể nào nghĩ thông.
Không riêng gì Bạch Chỉ, Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị cũng vậy, trong mắt họ, Tiêu Thiều vì Tưởng Nguyễn mới nhảy xuống vách núi, nhưng theo hiểu biết của họ về Tiêu Thiều thì hắn không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Nếu nói hai người có giao tình thì cũng không đúng, xét thấy biểu hiện của nô tỳ bên cạnh Tưởng Nguyễn, hoàn toàn không giống.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, người vẫn phải tìm, Triệu Nguyên Phong vung tay lên.
“Ta giải Lý An và tù binh quân Xích Lôi về thành, Nghị nhi con theo Quan tướng quân, đi thăm dò nơi Nguyễn nhi rơi xuống.” Trầm tư chốc lát, hắn lại nặng nề nói thêm một câu.
“Nhất định phải tìm thấy.”
Tuy thời gian Tưởng Nguyễn và Triệu phủ thân cận rất ngắn ngủi, nhưng người Triệu gia thật sự xem nàng là tiểu thư phủ tướng quân, hắn là cữu cữu mà đã đau lòng như vậy, nếu Tưởng Tín Chi biết… Triệu Nguyên Phong lắc đầu, lòng thầm thở dài một tiếng, e rằng sẽ có một phen đại loạn.
Rừng sâu núi thẩm, địa thế vách núi rất cao, tuyết đọng ở giữa vẫn chưa tan, tuyết đóng cao chừng nửa thước, mỗi một bước chân, lạnh lẽo và đau đớn tựa kim đâm thấu xương.
Nước mưa không ngừng rơi xuống, gió càng lạnh hơn, cơ thể cảm nhận cái lạnh mỗi lúc một rõ.
Tưởng Nguyễn thất thiểu bước đi ở đáy cốc, xiêm y trên người bị dính tuyết trộn lẫn bùn đất đã sớm bẩn đến không nhìn nỗi, thảm hại vô cùng.
Nàng lờ đi những thứ kỳ lạ xung quanh, cứ đi thằng về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một hang núi xuất hiện ở đằng xa, lúc này mới dừng lại.
Nàng xiết chặt xiêm y, tìm thấy cửa vào hang động.
Sơn động này không rộng, cửa hang có bụi cây rậm rạp che khuất, miễn cưỡng có thể ngăn được một ít gió lạnh.
Trời dần tối xuống, Tưởng Nguyễn ngồi dựa vào nơi sâu nhất trong hang động, khẽ thở phào, lúc này mới vén tay áo lên, để lộ vết thương trên vai.
Xiêm y trắng tinh đã sớm ướt đẫm, dính sát vào cánh tay, thoáng thấy được vết thương rướm máu, nàng lấy tay kéo, tiếng vải và miệng vết thương tách ra truyền tới, y phục bị xé toang, tách ra khỏi vết thương.
Vết thương sâu rướm máu, da thịt lẫn lộn, có lẽ là khi rơi xuống thì bị nhánh cây quẹt phải.
Vốn dĩ nàng có mang theo thuốc trị thương, nhưng không biết có phải lúc bị té đã rơi mất hay không, nên giờ mới không thấy nữa.
Tưởng Nguyễn để vết thương phơi bày giữa không khí, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa động.
Núi Huyệt Nghi miệng hồ lô có địa thế hiểm yếu, đứng trên núi có thể nhìn thấy mây mờ bay phất phới, nhất là buổi sáng ngày xuân, mây mù chưa tan, mặt trời hé lộ, đứng trên đỉnh núi sẽ thấy bầu trời đỏ rực tựa như đang ở trong một buổi tế trời, tiếng gió vang vọng, mưa sương rơi xuống, hoa thơm cỏ biếc, thật sự là tiên cảnh nhân gian.
Kiếp trước, Tuyên Ly từng dẫn nàng đến đây xem mặt trời mọc.
Nàng khiếp sợ trước cảnh đẹp lộng lẫy kia, Tuyên Ly ôm eo nàng nhảy xuống đáy cốc, nàng sợ đến mức thét lên thành tiếng, lại nghe thấy Tuyên Ly cao giọng mà cười.
Thì ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đáy vực Huyệt Nghi, vậy mà lại đẹp đến nhường này.
Phía dưới đám mây không phải sườn đá lởm chởm, ngược lại độ dốc rất bằng phẳng, cho dù lỡ trượt chân, cũng chỉ sẽ rơi xuống cách đó không xa.
Khi ấy nàng quý trọng mỗi thời mỗi khắc ở bên Tuyên Ly, nhất là sau khi tiến cung, nàng thường xuyên mường tượng lại cảnh tượng khi hai người bên nhau.
Bố cục và địa thế núi Huyệt Nghi, nàng biết rõ hơn bất kỳ ai.
Cũng vì thế, nàng nghĩa không hề bận tậm mà nhảy xuống, trong màn mây, rơi xuống bệ đá, sau đó nương theo ký ức mà từ từ bò xuống.
Quan binh xuống từ một chỗ khác ở dưới đáy vực, không nhìn thấy bãi đá, chỉ có thể vừa đi vừa gọi tên nàng.
Dọc theo đường di, nàng xé rách vạt váy cột trên nhánh cây làm dấu, Triệu gia phái người tới chỉ cần nhìn thấy ký hiệu, chắc chắn sẽ tìm thấy nàng.
Tưởng Nguyễn thấm mệt, khẽ nhắm mắt lại, tự mình nuôi quân, ý đồ mưu phản, cái tội danh này đã đủ phủ tể tướng bị dìm xuống vực sâu rồi.
Mà nàng lại dính líu quá nhiều, khó tránh khỏi việc bị người khác hoài nghi, chỉ có thể giả vờ bị Lý An đẩy xuống vách núi.
Như vậy, Lý An tội càng thêm tội, gánh thêm một tội mưu hại gia quyến của quan lại triều đình, mà nàng, có thể sạch sẽ thoát khỏi chuyện này, loại bỏ tất cả hoài nghi.
Chỉ là, tính toán mọi thứ, lại không tính được thân thể của nàng quá yếu đuối, nên nàng mới không thể không tìm một chỗ tránh gió.
Từ nhỏ thân thể nàng đã nhiều bệnh, sau khi bị đưa tới thôn trang lại bị cả nhà Trương Lan hành hạ, bệnh tình càng thêm dai dẳng, sau đó còn vì chuyện của Trần Chiêu mà rơi xuống nước, gần như họa vô đơn chí, thân thể càng yếu hơn.
Kiếp này nàng được trở về phủ trước một bước, có sự chăm sóc của Liên Kiều và Bạch Chỉ, thân thể nhìn tốt hơn ngày xưa nhiều, ai ngờ hôm nay đụng phải chuyện này, nơi đây gió thổi lạnh run, nàng vốn đã thấy cả người suy yếu, nếu ở lại đây chờ cứu viện, e là không đợi kịp người đến cứu, mình đã hôn mê bất tỉnh trước rồi bị dã thú tha đi mất.
Bất đắc dĩ phải tìm một hang động, mặc dù có thể tránh gió, nhưng nàng vẫn thấy lạnh thấu xương, rét run từng cơn, xiêm y trên người đã bị tuyết làm ướt hết, lúc này không có thứ gì để giữ ấm, nếu thật sự phải ở trong tình trạng này một đêm, thật sự không biết cuối cùng kết quả sẽ như thế nào?
Tưởng Nguyễn vuốt ngực trái, đang nghĩ liệu có nên ra ngoài tìm vài tảng đá chặn cửa hang lại không, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, ngồi xuống cực nhanh, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân rất khẽ, trầm ổn, từng bước chậm rãi mà kiên định, không có tiếng gọi, cũng không còn tiếng động gì khác, không phải quan binh, lòng Tưởng Nguyễn trầm xuống, sắc trời đã tối, người bình thường sẽ không tới chỗ như thế này, rốt cuộc kẻ bên ngoài là ai?
Tiếng bước chân kia hướng thẳng về phía hang động mà đến.
Tưởng Nguyễn đưa tay vào tay áo, thanh đao nàng giấu vẫn còn, Tưởng Nguyễn siết chặt thanh đao lạnh như băng, nhìn chằm chằm cửa sơn động bị che sau lùm cây.
Từng bước, từng bước chân, gõ nhịp vào lòng nàng.
Tiếng bước chân ngừng lại cách cửa hang một khoảng, Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, lùm cây bị đánh văng, một bóng người cao gầy xuất hiện ở cửa hang động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...