Tưởng Tín Chi vừa mới cùng Quan Lương Hàn đánh thắng trận vào kinh, nay lại lập thêm một công lao lớn như thế.
Mặc dù Quan Lương Hàn tự mình điều binh là làm trái với luật lệ, nhưng tính mạng của bách tính nặng như trời, chuyện có phân nặng phân nhẹ, triều đình chậm chạp không hạ xuống ý chỉ trách phạt, ý của hoàng đế đã rất rõ ràng, tội không thể che lấp được công lao.
Quan Lương Hàn thân kinh bách chiến, lại có danh tiếng Chiến Thần của Đại Cẩm triều, những thứ này đối với hắn cũng không phải quá quan trọng.
Nhưng người đột nhiên xuất hiện như Tưởng Tín Chi thì khác, vốn còn trẻ tuổi đã làm phó tướng, chuyện này như dệt hoa trên gấm, người có lòng thì ngay lập tức suy đoán, con đường làm quan ngày sau của Tưởng Tín Chi ắt sẽ lên như diều gặp gió, không nghĩ tới nhiều thế hệ của Tưởng gia là văn thần, nhưng lại xuất hiện một võ tướng là Tưởng Tín Chi.
Vì vậy mấy ngày nay trước cửa Tưởng phủ ngựa xe như nước, nhưng lại không phải đến để nịnh bợ Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền âm thầm lau mồ hôi, cả nhà phủ tể tướng đã bị giải vào đại lao, chuyện này lành ít dữ nhiều, cho dù cuối cùng may mắn được thả ra, nếu Lý gia muốn khôi phục lại sự vinh sủng vô hạn như lúc trước, chỉ sợ cũng rất khó.
Mà thế lực của Bát hoàng tử bị hao tổn, vào lúc này từ trên xuống dưới ở trong triều đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, kể cả Hạ gia cũng không có động tĩnh gì.
Tưởng phủ dựa vào Hạ gia, Hạ gia dựa vào Tuyên Ly, nếu như Tuyên Ly có vấn đề gì, tất nhiên Tưởng phủ cũng sẽ không còn cái gọi là tiền đồ.
Vốn Tưởng Quyền còn lo lắng chuyện này, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Tưởng Tín Chi, cứ thế khiến cho một Tưởng phủ đã có nguy cơ sụp đổ lại xuất hiện tình huống phồn hoa như gấm này.
Hắn một bên ứng đối với đồng liêu đến nịnh bợ, nhưng trong lòng lại hết sức phức tạp.
Nếu như người mang đến vinh dự cho Tưởng gia là Tưởng Siêu thì cũng không sao, nhưng lại cứ phải là Tưởng Tín Chi.
Nhìn vào hôm nay đúng là Tưởng Tín Chi đã đưa đến cho Tưởng gia không ít chỗ tốt, nhưng mới về đến phủ đã không coi ai ra gì, nếu như thật sự được hoàng đế coi trọng vài phần, sau này không phải là muốn lật trời ở Tưởng phủ sao.
Đích trưởng tử này, lúc trước thì không để hắn vào mắt, bây giờ càng ngày càng có năng lực, nếu như sau này toàn bộ gia nghiệp của Tưởng phủ rơi vào tay hắn, ở đâu còn có phần của Tưởng Siêu cùng với Tưởng Tố Tố, trong mắt Tưởng Quyền nhanh chóng lướt qua sự ấm ức.
Tâm tình Tưởng Quyền phức tạp, tất có người tâm tình so với hắn càng bết bát hơn.
Sau mấy ngày kể từ khi xảy ra chuyện ở đập Ba Xương, số ly chén bị đánh vỡ trong Nghiên Hoa uyển và Tố Tâm uyển nhanh chóng tăng lên.
Hạ Nghiên vừa đúng lúc này trúng phong hàn nằm liệt giường, người làm trong phủ đã lặng lẽ đồn đãi, Hạ Nghiên bởi vì Tưởng Tín Chi lại lập công lần nữa nên tức giận mà sinh bệnh.
Đồn đãi càng nhiều, cũng không biết như thế nào đã truyền ra đến phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, mọi người nghị luận ầm ĩ, nói, nhìn xem, thì ra tài nữ Hạ Nghiên danh chấn kinh thành ngày đó, sau khi vào phủ vẫn không tránh được biến thành một độc phụ bụng dạ hẹp hòi.
Ngày bình thường đoan trang rộng lượng, thái độ khoan dung dễ tha thứ gì đó đều là giả bộ.
Nếu không vì sao đại thiếu gia vừa lập công, lại đột nhiên ngã bệnh chứ?
Lời này truyền đi truyền lại, cuối cùng lại truyền về bên trong Tưởng phủ, gần như vào ngày hôm sau, bệnh của Hạ Nghiên đã khỏi rồi.
Hạ Nghiên khỏi bệnh rồi, Tưởng Siêu lại bị bệnh, nhốt mình trong viện đóng cửa không ra ngoài.
Ngay cả chính thất đều biến thành bộ dáng này, vì vậy những di nương và thứ nữ khác trong Tưởng phủ khi gặp phải Tưởng Nguyễn, đều hiện ra một chút kiêng kị.
Bất kể những người khác trong Tưởng phủ có thái độ gì, huynh muội Tưởng Tín Chi vẫn dương dương tự đắc, nếu nói trong phủ còn người nào vui mừng, đó chính là Tưởng lão phu nhân.
Tưởng lão phu nhân một mực triền miên trên giường bệnh, đến cùng cũng là người đã đến tuổi sáu mươi, bệnh tới thì như núi đổ bệnh đi thì như kéo tơ, nghe được tin Tưởng Tín Chi được thăng làm phó tướng trở về đã vô cùng phấn chấn.
Nhưng Tưởng Tín Chi sau khi trở về kinh thành thì công việc trong quân bận rộn, thân thể Tưởng lão phu nhân cũng không còn linh hoạt, khó khăn lắm một ngày này có thể xuống giường đi lại một chút, đã không thể đợi được gọi huynh muội Tưởng Nguyễn đến gặp.
Ở bên trong Quế Lan Viện, Tưởng lão phu nhân hài lòng nhìn thanh niên diện mạo hiên ngang trước mặt.
Bà đã lớn tuổi, lúc trước sủng ái nhất chính là Tưởng Siêu được nuôi dưỡng bên người từ nhỏ, nhưng gần đây Tưởng Siêu nhiều lần làm bà thất vọng, ngược lại là Tưởng Tín Chi, đột nhiên đánh thắng trận quay trở về kinh, khiến cho bà thay đổi triệt để cách nhìn.
So sánh với tình cảm nhiệt tình của Tưởng lão phu nhân, Tưởng Tín Chi lại có vẻ lễ độ mà lạnh nhạt.
Khách khí có thừa, thân cận chưa đủ.
Cứ như vậy mãi, Tưởng lão phu nhân cũng nhìn ra thái độ của Tưởng Tín Chi, sắc mặt dần dần không còn hòa ái như lúc nãy nữa.
Mà Tưởng Tín Chi cũng là người đã mài giũa trong quân đội, đối với sự trầm mặc cố ý của Tưởng lão phu nhân làm như không thấy, Tưởng Nguyễn thì càng không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Tưởng lão phu nhân ngoài sáng trong tối nhắc nhở Tưởng Tín Chi phải tương trợ Tưởng gia nhiều hơn, nếu có thể, cũng giúp đỡ Tưởng Siêu, dù sao sau này Tưởng phủ cũng là do hắn thừa kế, tốt xấu gì Tưởng Siêu cũng là đệ đệ của hắn.
Nhưng Tưởng Tín Chi lại ung dung thản nhiên đùn đẩy trở về, đánh một quyền thái cực, cuối cùng cái gì cũng chưa từng nhận lời.
Cả đời Tưởng lão phu nhân vô cùng khôn khéo, gặp phải huynh muội Tưởng Nguyễn dầu muối đều không ăn như thế, trong lòng tất nhiên có chút không vui, hàn huyên thêm vài câu, thái độ dần dần lạnh xuống.
Nhấc tay chỉ nói là buồn ngủ rồi.
Đợi sau khi Tưởng Nguyễn rời đi, bà mới nói với Thải Tước đứng bên người.
“Vốn tưởng rằng là một báu vật, thì ra chỉ là thứ không biết thức thời.”
“Đại thiếu gia oán hận phu nhân, đợi sau khi hết giận, dĩ nhiên là tốt rồi, dù sao cũng vẫn là người một nhà.” Thải Tước khuyên nhủ.
“Oán giận ở đâu chứ, rõ ràng là thù hận.’’ Tưởng lão phu nhân thở dài thật sâu.
“Tùy bọn hắn giày vò đi, Hạ Nghiên cũng nên chịu chút đau khổ.” Mặc dù bà thương yêu Tưởng Siêu, nhưng cũng không phải không là Tưởng Siêu thì không được.
Sau cùng thì Tưởng Quyền cũng không phải là con ruột của bà, bà chỉ muốn che chở cho vinh hoa của Tưởng phủ là tốt rồi, đương gia tương lai của Tưởng phủ là Tưởng Siêu hay Tưởng Tín Chi, đối với bà mà nói, thật ra không có gì khác biệt.
Tưởng Nguyễn cùng với Tưởng Tín Chi đi ra khỏi Quế Lan Viện, Tưởng Nguyễn nói.
“Tổ mẫu tức giận với huynh thật rồi.”
“Ta cũng không hiếm lạ gì vị trí đương gia của Tưởng phủ.’’ Giọng nói Tưởng Tín Chi trầm xuống.
“Càng đừng nói đến trợ giúp.”
“Tốt nhất là không cần.” Tưởng Nguyễn cười nói.
Bởi vì Tưởng phủ, chung quy sau này cũng sẽ sụp đổ.
Người sắp chết, cần gì phải phí tâm vào những vinh hoa phú quý lúc còn sống chứ.
Đang nói, lại thấy từ trong vườn hoa lộ ra vạt áo, Tưởng Nguyễn mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng nói.
“Nếu như tổ mẫu đã thừa nhận đại ca là đương gia, tất nhiên chính là tâm ý của tổ mẫu.
Đại ca tất phải suy xét cho thật tốt.”
Tưởng Tín Chi hơi kinh ngạc, nhìn biểu tình của Tưởng Nguyễn dường như đã hiểu ra gì đó, nên thuận theo cười nói.
‘‘Đúng vậy.”
Vạt áo trong bụi hoa lóe lên thật nhanh, Tưởng Nguyễn cùng Tưởng Tín Chi liếc nhau, đều nở nụ cười.
Hai huynh muội ở Tưởng phủ thoải mái nhàn nhã, tất nhiên cũng có người không được thong dong như vậy.
Ví dụ như phủ tể tướng bị đóng cửa tra xét, người Lý gia bị nhốt trong tù.
Tất cả mọi người trong phủ tể tướng bị bắt nhốt vào đại lao, nhưng lại để lọt mất một người là Lý An.
Nhị thiếu gia Lý gia bỏ trốn, toàn bộ kinh thành lùng bắt khắp nơi, đều không tìm ra được bóng dáng của hắn.
Đây là việc lớn trong kinh, mỗi ngày đều có bộ khoái lục soát tìm người trong kinh thành.
Nhị thiếu gia Lý phủ thông minh tuyệt đỉnh từ nhỏ, lại không biết núp ở nơi nào, chỉ là lấy sự cẩn thận của hắn, sợ rằng sẽ không dễ bị bắt được như vậy.
Mà bên trong một con hẻm nhỏ nghèo nàn, một gian nhà trọ lung lay sắp đổ vô cùng bẩn thỉu, nước mưa mấy ngày liên tiếp đã khiến cho nóc nhà của quán trọ bị lật ra một nửa.
Ở trong mưa gió tung hoành, dường như một giây sau quán trọ sẽ sụp xuống.
Một tên mặc áo xám đi tới, chưởng quầy đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, không ngờ tới giờ này còn có người đến, vội vàng khách khí nghênh đón.
“Khách quan, ở trọ hay ăn cơm?”
“Một gian phòng hạng trung.” Người áo xám móc ra một khối bạc vụn nhỏ.
“Đưa thức ăn vào trong phòng.” Dứt lời nhấc chân lên lầu.
Quán trọ đã lâu năm không sửa sang gì, lại ở trong một hẻm nhỏ tối tăm trong khu ổ chuột, người giàu thì khinh thường ở nơi như vậy, người nghèo thì lại không có tiền để ở.
Cho nên khách trong tiệm cực kì ít.
Chưởng quỹ kia cười đáp lại, cùng đi lên lầu tìm phòng cho người áo xám này.
Tìm được phòng ở, chưởng quầy đi xuống dưới lầu, người áo xám đóng cửa lại, chậm rãi cởi xuống áo ngoài dính đầy bụi bẩn, bên dưới lớp áo ngoài bẩn thỉu, lại là một khuôn mặt tuấn tú, chỉ là vẻ mặt có chút âm u dữ tợn.
Người này chính là Lý An.
Từ trước đến nay Lý An thông minh hơn người, lại kiêu ngạo tự phụ, nhưng hôm nay chỉ có thể như một con chó nhà có tang mà trốn đông trốn tây, trốn tránh sự đuổi bắt của quan phủ.
Từ nhỏ đến lớn, có ai mà không tâng bốc hắn, nói hắn là hy vọng của phủ tể tướng, hắn khinh thường Lý Dương bình thường quần áo lụa là trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng ghê tởm Lý Đống cả ngày chỉ biết hoang dâm vô độ.
Hắn muốn đứng trên kẻ khác, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác.
Trên thực tế, quả thật hắn cũng đã làm được, cho nên hắn cũng không nghĩ tới, một ngày kia hắn lại thua thảm hại như vậy, nhất là, thua ở trong tay của một nha đầu mười một tuổi!
Mấy ngày này, hắn đem đầu đuôi sự việc suy nghĩ lại thật cẩn thận, rốt cuộc xác định, tất cả chuyện này đều do Tưởng Nguyễn làm ra không sai.
Hắn khó nén được sự khiếp sợ trong nội tâm, từ khi Tưởng Nguyễn thiến Lý Dương, gần như là từng bước từng bước nhằm vào Lý gia, bất kể nàng đến cùng vì mục đích gì, khiêu khích trắng trợn như vậy, còn khiến cho phủ tể tướng thua một ván lớn như vậy, khiến cho Lý An không thể nào cam tâm!
Nhất là, gần đây trên đường phố lại truyền ra một tin tức, nói hoàng đế thấy vô số châu báu trong phủ tể tướng, thậm chí còn nhiều hơn cả so với quốc khố, long nhan giận dữ, đã có sát tâm, muốn ít ngày nữa sẽ chém đầu cả nhà phủ tể tướng.
Những lời này mặc dù chỉ là lời đồn trên phố, nhưng nguồn gốc lại xuất phát từ trong cung.
Lại nói thật thật giả giả, khiến người không lần ra thật giả.
Lý An cũng tự hiểu được, cho dù là vì để lấp đầy quốc khố, hoàng đế cũng rất có thể sẽ lấy đi tính mạng người của phủ tể tướng.
Nhưng cứ như vậy, phủ tể tướng sẽ không còn cơ hội để trở người rồi!
Không được, phải làm chút gì đó.
Không thể ngồi chờ chết, không thể nhìn phủ tể tướng chỉ vì một lần sụp đổ đập chứa nho nhỏ mà cứ như vậy ngã xuống.
Hắn đã nghe được tin tức, trong kinh mưa rơi không ngừng, những nhà giàu có thường đi đến chùa miếu nổi danh nhất trong kinh thành — Bảo Quang Tự để cầu phúc.
Mà Tưởng Nguyễn ngày sau sẽ đi cùng với những tiểu thư khác của Tưởng gia, thuận tiện quyên góp chút tiền nhang đèn.
Bảo Quang Tự ở trên một vách núi đá cách kinh thành rất xa, núi cao hang sâu, đường xá xa xôi, chính vì vậy, hương khói mới dồi dào, mọi người cho rằng như vậy mới thể hiện được sự thành tâm.
Mà tất cả tiểu thư của Tưởng phủ đều tiến về hướng Bảo Quang Tự, không thể nghi ngờ đây là một cơ hội tốt.
Hắn phải lật ngược một ván trước khi hoàng đế đưa ra quyết định với phủ tể tướng, chuyện này cần phải ra tay từ Tưởng Nguyễn, nhưng hôm nay hắn không thể quang minh chính đại xuất hiện, càng không có cách nào để tiếp cận Tưởng Nguyễn.
Trước tiên chỉ có thể bắt Tưởng Nguyễn lại, sau đó… Để cho chính nàng ta thừa nhận tất cả đều là một âm mưu.
Từ nhỏ Lý An đã dùng mưu kế để đả thương người khác, chưa từng đưa ra quyết định trực tiếp như vậy.
Nhưng, đây là biện pháp duy nhất.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tự mình ra tay, hắn tin tưởng Tưởng Nguyễn có chắp cánh cũng khó có thể thoát được.
Chậm rãi, hắn lấy ra một vật như tấm lệnh bài từ trong ngực, vật kia lớn cỡ một bàn tay, làm vô cùng tinh xảo, Lý An nắm chặt lệnh bài trong tay, sau đó chậm rãi nở nụ cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...