Mẹ Lý ỉu xìu về nhà.
Cha Lý phát hiện tâm trạng của bà khác thường, liền hỏi một câu.
Mẹ Lý lập tức bắt đầu kể khổ: “Chẳng phải tôi chỉ nói một câu nếu vợ Trần Cường sinh con trai thì càng tốt sao? Nó còn phản bác tôi, nói bây giờ Vượng Tài chính là con trai của Cường Tử, nhưng Vượng Tài vốn không phải là con trai của Trần Cường mà!"
"Bây giờ người ta chính là con trai của Trần Cường, ít nhất trên danh nghĩa thì là vậy! Bà nói thẳng không phải cũng không đúng.” Cha Lý rít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói.
Mẹ Lý nghẹn họng, vẫn nói: “Thế chuyện sinh con gái thì sao? Thằng hai không hề nghĩ ngợi đã nói không sinh, bọn nó đều còn trẻ vậy kia mà, thêm đứa con gái thì đã sao?"
"Bây giờ bà lại muốn có cháu gái à?" Cha Lý cạn lời: “Người ta sinh ra ba đứa cháu trai cho bà còn chưa đủ sao?"
"Tôi!" Mẹ Lý muốn nói “con cháu đâu ai chê ít”, nhưng không biết tại sao mà lại không nói ra miệng.
Cha Lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vạch trần bà: “Bà sống bình yên giúp đi, muốn có cháu gái thì đi thương mấy đứa Đại Hoa đi!”
Mẹ Lý hừ hừ hai tiếng: “Được được được, tôi biết rồi, tôi không thèm quan tâm chuyện bọn nó nữa được chưa!”
Cha Lý tin bà mới lạ, mỗi lần đều nói mặc kệ, nhưng mỗi lần đều không nhịn được!
Nhưng cha Lý không có nói bà nữa, mặc dù lão bà này hơi nhiều tâm tư chút, thích xen vào chuyện người ta một chút, nhưng chung quy vẫn có một đặc điểm tốt, đó chính là sẽ không xung đột chính diện với nhà thằng hai.
Chỉ cần không nảy sinh xung đột chính diện thì sẽ không huyên náo tới mức quá khó coi.
Cuối cùng cũng chỉ là bản thân tự làm bản thân tức giận mà thôi.
Bên này, Lâm Đại Nữu ngủ cũng không an ổn, tiếng khóc chói tai của đứa bé khiến cô ấy tỉnh giấc, cô ấy mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là thấy Trần Cường nằm ở trên giường lò ngủ như chết.
Mà đứa bé nằm bên cạnh anh ấy thì đang oa oa khóc lớn.
Cô ấy muốn đi đến ôm con, nhưng hơi nhúc nhích, cảm giác đau đớn như phô thiên cái địa ở miệng vết thương cuốn tới, cô ấy đau đến nhe răng trợn mắt, ngừng lại.
Sau đó lại cảm thấy dưới người không thoải mái, cúi đầu nhìn xuống, cái chăn dưới người cô ấy bởi vì thấm m.á.u sản và chất lỏng khác mà ươn ướt, Thẩm Y Y giúp cô ấy lau chùi thân thể nhưng không có ôm cô ấy qua một bên, mà Trần Cường có lẽ ngay cả cái chăn đang đắp trên người cô ấy cũng chưa từng xốc lên, hiển nhiên cũng không giúp cô đổi cái chăn dưới người đi.
Dính nhơn nhớt rất không thoải mái, cô ấy muốn di chuyển nhưng lại là một trận đau đớn kịch liệt.
Đứa bé có lẽ là đói bụng, tiếng khóc càng ngày càng chói tai, Trần Cường rầm rì hai tiếng, vẫn ngủ giống như heo chết.
Lâm Đại Nữu muốn gọi anh ấy: “Cường Tử ơi? Cường Tử ơi?"
Cô ấy bởi vì lúc sinh hét quá to, giọng nói bây giờ rất khản, ngay cả tiếng khóc của đứa bé cũng không lớn hơn được, chớ nói chi là đánh thức Trần Cường rồi.
Lâm Đại Nữu cắn răng, chịu đựng đau đớn cực lớn nhích từng tí từng tí qua.
Di chuyển mỗi một tí, sắc mặt của cô sẽ trắng hơn một tí, trán toát mồ hôi lạnh, mu bàn tay nổi gân xanh, cuối cùng đã chạm đến Trần Cường rồi, cô đẩy anh.
"Hả?" Trần Cường đột ngột mở mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Đại Nữu, bị giật mình một cái, ngay cả con sâu ngủ cũng tỉnh lại: “Em… em bị sao vậy?"
Lâm Đại Nữu không có nói mình đau, chỉ chỉ đứa bé ở một bên: “Có lẽ nó đói bụng."
Trần Cường nghe xong, bế con lên, nâng đến trước mặt Lâm Đại Nữu: “Vậy em cho con b.ú sữa đi.”
Anh ấy hoàn toàn không biết phụ nữ có thai mới đẻ con là có sữa mẹ ngay.
Phần bụng và miệng vết thương của Lâm Đại Nữu nóng rát đau đớn, thở hổn hển nói: "Bây giờ em chưa có sữa, phải ngày mai hoặc là ngày mốt mới có thể có, anh đi nấu ít nước cơm cho em bé, nấu đặc một chút."
"Vậy em đi..." Trần Cường vừa định nói để cô ấy thì nhớ tới cô ấy vừa mới sinh xong, cuối cùng là tự mình đi, nhưng đặt đứa bé đang khóc ở bên người cô ấy.
Lâm Đại Nữu chỉ có thể nhịn đau nhức dỗ dành đứa bé, còn chưa dỗ nín thì vừa sờ lên người đứa bé, đái rồi.
Cô ấy nhịn đau ngồi xuống, tay thay tã cho đứa bé đều đang run rẩy, sau khi thay xong, cô ấy đã sức cùng lực kiệt rồi, thật sự không còn sức dọn dẹp cô, cô ấy ném tã xuống đất, nằm lại trên giường lò.
Trần Cường đã nấu xong cơm bưng tới đây, tay chân vụng về cho ăn đứa bé uống, đứa bé từ từ thiếp đi, anh ấy quay đầu cũng thiếp đi.
Lâm Đại Nữu đói bụng đến mức ngủ không được, phát hiện bên cạnh có bát cháo gạo kê táo đỏ, nhịn đau đứng lên, sờ vào chén, lạnh tanh.
Lại nhìn sang Trần Cường, đã ngủ.
Cô ấy thật sự đã đói lả, cuối cùng vẫn ăn.
Ăn xong có chút không thoải mái, sau khi hơi qua cơn đau rồi, mơ mơ màng màng ngủ chưa được một lúc, đứa bé lại khóc lên, bởi vì uống nước cơm nên đứa bé lại đái.
Thời tiết hôm nay, ban đêm gần như đã đến không độ, nếu không đổi rất có thể sẽ lạnh.
Thấy Trần Cường ngủ ngon ngáy khò khò, Lâm Đại Nữu chỉ có thể lại chịu đựng đau giúp đứa bé đổi tã.
Điều tra tấn người chính là buổi tối đứa bé dễ thức, không phải nước tiểu thì là ị, nếu không phải thì là khóc.
Mà bản thân Lâm Đại Nữu, vừa mới sinh sản xong, huyết dịch tuần hoàn, cảm giác muốn tiểu tăng mạnh, cộng thêm lúc sinh còn bị thương, vì vậy đi vệ sinh hết sức khó khăn, ngồi xổm không được, vừa ngồi xổm là đau, hơn nữa rõ ràng cảm thấy mắc tiểu nhưng lại không tiểu được, vừa dùng lực là lại kéo miệng vết thương.
...!Cô ấy gần như cả đêm không ngủ.
Bảy, tám miếng tã quăng dưới đất, sáng ngày hôm sau Trần Cường đã tỉnh lại, nhìn thấy thì cực kỳ kinh ngạc.
Anh ấy không nói gì, bởi vì Lâm Đại Nữu không nấu cơm được nên anh ấy vội vội vàng vàng đi nấu cơm.
Nấu cơm xong, anh ấy bưng thức ăn vào trong phòng xong là đi ra ngoài, anh ấy còn phải chăm sóc mẹ Trần bị bại liệt.
Vượng Tài nhìn sắc mặt mẹ cậu bé hơi tái nhợt, rất lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Lâm Đại Nữu trấn an con trai nói mình không sao cả, sau đó kêu Vượng Tài nhặt tã trên mặt đất, để một bên.
Cô ấy nhịn đau cho con gái ăn, vừa cho ăn còn phải vừa dỗ dành, đến cuối cùng, lại là ăn cơm lạnh canh nguội.
Buổi trưa, tã không đủ, Lâm Đại Nữu bảo Trần Cường đi giặt.
Trần Cường nhặt hai ba chiếc đi giặt, giặt xong trở về phơi khô vẫn có thể ngửi được mùi phân thối và mùi khai của nước tiểu.
Lâm Đại Nữu thử cho bé b.ú lần đầu, cô ấy đau đớn dữ dội, nhưng mãi vẫn không chảy sữa.
Buổi chiều, Trần Cường đi lên thành phố một chuyến.
Bên mẹ Trần đã đại tiện, bây giờ Vượng Tài ngủ chung một phòng với mẹ Trần, cậu bé ngửi thấy được mùi đã chạy tới nói với Lâm Đại Nữu.
Vượng Tài vốn muốn giúp bà ấy xử lý, nhưng mẹ Trần c.h.ế.t sống không muốn Vượng Tài giúp bà ấy, nói có thể đợi Trần Cường trở về.
Sự đau đớn trên thân thể Lâm Đại Nữu có lẽ đã c.h.ế.t lặng, nhưng đứa bé cứ khóc mãi.
Dù cô ấy dỗ dành như thế nào cũng không được, trong lòng kìm nén khó chịu, muốn khóc, nhưng cô ấy ra sức nháy mắt, không để mình khóc lên.
Chạng vạng, Trần Cường đã trở về, cầm về hai bình sữa lúa mạch, hai cân táo đỏ và hai cân đường đỏ, cũng không có thiếu trứng gà, là mua về cho Lâm Đại Nữu bổ sung dinh dưỡng để chảy sữa.
Thật ra Lâm Đại Nữu không dám ăn nhiều, bởi vì ăn nhiều phải đi nhà vệ sinh, mà đi nhà vệ sinh đối với cô ấy là một cực hình!
Nhưng vì con, cô ấy vẫn ăn.
Vào buổi tối, sau khi lại trải qua một phen hành hạ, cuối cùng đứa bé đã uống được sữa mẹ.
Vào ban đêm, Lâm Đại Nữu trừ đổi tã cho đứa bé còn phải cho đứa bé b.ú sữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...