Mãi đến khi được cõng về giường, Thẩm Y Y bị bốn cha con ra lệnh cưỡng chế nằm ở trên giường.
Lúc nhìn bọn họ bận trước bận sau bưng trà dâng nước cho cô, cô mới có hơi hoài nghi có phải mình đã giả bộ hơi quá rồi không?
"Mẹ, có phải mẹ còn sợ hãi không ạ?" Ánh mắt Đại Bảo đo đỏ.
Cậu bé là đứa bé nhìn tận mắt Thẩm Y Y bị heo rừng xông đến, vì vậy khóc dữ nhất, sợ nhất cũng là cậu bé.
"Không sợ, mẹ không hề sợ chút nào." Thẩm Y Y vội vàng an ủi cậu bé, nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của cậu bé, Thẩm Y Y đau lòng muốn chết, an ủi: "Đừng khóc, chẳng phải mẹ đã an toàn rồi sao?"
"Vâng!" Đại Bảo lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ đầy kiên định: "Mẹ, chờ con lớn rồi sẽ là con bảo vệ mẹ!"
"Ừ." Thẩm Y Y vội vàng đáp.
Tiểu Bảo lăn người bò lên giường, vụng về dùng cơ thể nho nhỏ của mình ôm mẹ, giọng nói ngây ngô: "Tiểu Bảo cũng bảo vệ mẹ!"
Nhị Bảo từ bên ngoài xông tới: "Nếu lúc ấy con cũng có mặt thì tốt rồi, một đ.ấ.m là có thể đánh bay heo rừng, hừ, xem nó còn dám ức h.i.ế.p mẹ của con không!"
Thẩm Y Y đang cảm động đến rơi nước mắt: "..."
Có hơi buồn cười rồi, làm sao bây giờ?
Thẩm Y Y dở khóc dở cười kéo bọn nó đi ra ngoài, vừa hay đụng phải Lý Thâm đã pha xong một ly sữa lúa mạch.
Anh thấy cô đi ra, nhướng mày: "Sao em ra đây?"
"Ở bên trong có chút khó chịu..." Thẩm Y Y hơi chột dạ, nhưng lời nói dối mình đã bịa thì vẫn phải bịa tới cùng.
Lý Thâm chững lại, không nói cái gì nữa, đưa sữa lúa mạch trong tay cho cô, bảo: "Pha cho em đấy, uống đi."
"Ôi." Thẩm Y Y cười ngượng ngùng nhận ly, uống một ngụm, thấy Tiểu Bảo ngóng mắt nhìn cô, cô ngồi xổm xuống cho Tiểu Bảo uống một hớp.
Tiểu Bảo lắc đầu: "Mẹ, mẹ uống đi."
"Mẹ uống không hết, chúng ta uống chung." Thẩm Y Y nói.
Lúc này Tiểu Bảo mới vô cùng vui mừng giữ tay mẹ uống để uống sữa.
Tiểu Bảo uống xong, Thẩm Y Y lại lần lượt cho Đại Bảo và Nhị Bảo uống.
Lý Thâm ở bên cạnh nhìn: "..." Chỉ anh là không có.
Uống xong sữa lúa mạch, Thẩm Y Y cầm theo ghế nhỏ ngồi dưới mái hiên, dùng kìm cắt móng tay cắt móng tay cho bọn nhỏ.
Lý Thâm chăm con là một người khá ẩu, sẽ rất ít khi chú ý tới những chi tiết nhỏ này, nếu mẹ Lý thấy thì cắt giúp, nếu quên thì đều là mấy đứa nhỏ tự mình cắn.
Lúc này móng tay của bọn nó cũng không dài cho lắm, có điều trong móng tay dính bùn đen, phải tỉa lại rửa sạch sẽ.
Mấy đứa nhỏ rất ngoan, ngoan ngoãn đứng xếp hàng đến lượt từng đứa.
Lý Thâm không cần đi làm việc, cầm một chiếc ghế nhỏ đã hỏng mất một chân cũng ngồi ở dưới mái hiên cắt.
Mùa thu, mặt trời xuống núi rất nhanh, ánh mặt trời cực nóng dần dần trở nên ấm áp tường hòa.
Bên ngoài bắt đầu có người hô heo rừng đã làm thịt xong rồi, bảo đại diện tất cả các hộ qua sân phơi lúa nhận thịt heo.
Thịt heo rừng căng dày, hơn nữa mùi vị rất nặng, Thẩm Y Y không thích.
Cho nên thật tình là cô không muốn đi, xương ống và móng heo cô mua hôm nay đã đủ một nhà năm người ăn rồi.
Nhưng mà nếu như không đi thì nhất định sẽ bị người nói ra nói vào, cho nên cô vẫn có ý định qua cầm một ít về.
Lý Thâm lại đang sửa một cái bàn, Thẩm Y Y dẫn mấy đứa nhỏ đi qua.
Bên sân phơi lúa rất náo nhiệt, bởi vì rất lâu chưa được ăn thức ăn mặn nên có vài người ngay cả việc dưới ruộng cũng chẳng quan tâm nữa, tới trước nhận thịt về nhà.
Lúc Thẩm Y Y mang theo ba đứa nhỏ đến, đội ngũ lãnh thịt đã xếp thành hai hàng thật dài, cô tự giác dắt mấy đứa nhỏ qua xếp hàng.
Thịt này làm sao mà có, mọi người cũng đã biết gần như đầy đủ.
Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt như có như không rơi vào trên người cô, e ngại tính tình cô bình thường cao ngạo, xem thường người khác nên không có ai chào hỏi cô.
Thẩm Y Y cũng không cố ý tự làm mình ê chề, chỉ là ngẫu nhiên đối mắt với người nào đó thì cô sẽ mỉm cười ra ý chào một cái.
Nhưng điều này cũng đủ làm sôi trào, những người trí nhớ tốt một chút còn nhớ rõ sự ngang ngược lúc Thẩm Y Y vừa xuống nông thôn, cái này không làm được cái kia không biết làm, trên tay không cẩn thận bị một vết thương nhỏ cũng sẽ hô to gọi nhỏ, cứ như sắp mất mạng tới nơi, bảo người ta đưa cô lên trạm y tế của thị trấn để xử lý vết thương.
Sau khi gả cho Lý Thâm, càng không làm việc, cũng xem thường người trong thôn, trừ phi nhất thiết, nếu không cũng rất ít phản ứng gì với thôn dân.
Người trong thôn nghèo, nhưng mọi người biết tức giận, vô thân vô cố ai bằng lòng “nâng bi” cho cô.
Vì vậy dù cho thường ngày đụng phải cô cũng đều không chào hỏi.
Hôm nay cô vậy mà nở nụ cười với bọn họ?
Mọi người đều kinh ngạc.
Đương nhiên Thẩm Y Y cũng biết thanh danh của mình trong thôn là như thế nào, nhưng việc này thật sự cô cũng rất vô tội, nhưng cô lại không thể nói với người trong thôn: "Cáo lỗi với mọi người, trước kia đều là kịch bản, tôi dựa theo kịch bản mà thôi."
Vì vậy, có thể cứu vớt quan hệ thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà không thể cứu vớt thì thôi.
Đội ngũ bước lên rất tốc độ, rất nhanh đã đến phiên Thẩm Y Y rồi.
Thịt là trưởng thôn phân, trưởng thôn thấy cô, mỉm cười chào hỏi với cô, còn cắt cho cô nhiều hơn người khác năm cân.
Người đến đây lãnh thịt lập tức trở nên tế nhị.
Trưởng thôn liền nhìn ra, cất cao giọng nói: "Nếu không có vợ Lý Thâm, chúng ta sẽ không ăn được thịt heo rừng, chớ nói chi là người ta suýt nữa bởi vì con heo rừng này mà bỏ mạng, cho người ta thêm năm cân thịt chẳng lẽ không nên sao?"
Trưởng thôn vừa nói xong, có không ít người cảm thấy có lý, nhưng cũng có người vẫn cảm thấy bất mãn, cảm thấy heo rừng tự đụng vào cây, cũng là mấy người Trần Cường lên núi khiêng heo rừng trở về, cô không bỏ công bỏ sức gì, dựa vào cái gì có thể được nhiều thịt heo như vậy?
Thôn Thanh Thủy có tổng cộng chín mươi mấy hộ gia đình, có hơn sáu trăm nhân khẩu, phân chia theo đầu người thì thịt heo rừng này bình quân mỗi người cũng chỉ chừng được nửa cân.
Bởi vì là vụ mùa thu, trong thôn bàn bạc gia đình có sức lao động nhiều thì chia thêm một ít, cho nên lấy sự khác nhau về số lượng lao động mà số lượng thịt nhận của mỗi gia đình cũng khác.
Có vài nhà lực lượng người lao động ít, trẻ em nhiều, thịt được phân vốn dĩ đã ít rồi lại bị giảm còn giảm hơn.
Nào có thể bình tâm tĩnh khí, có phê bình kín đáo với nhà Thẩm Y Y cũng rất bình thường.
Nhà họ Lý vốn nên là để cho Đại Hoa ở nhà nấu cơm đến lãnh, nhưng Giang Ái Linh không yên tâm Đại Hoa cho lắm, cảm thấy cô bé tuổi còn quá nhỏ, quá đơn thuần, thịt bị cắt bớt cũng không biết.
Bởi thế bèn xung phong nhận việc tới đây lãnh thịt.
Mẹ Lý cũng lo lắng Đại Hoa, nghe Giang Ái Linh muốn tới nên đã cho phép.
Giang Ái Linh xếp ngay đằng sau Thẩm Y Y, nhìn thấy Thẩm Y Y bị làm khó, không khỏi nhìn có hơi hả hê.
Thẩm Y Y không có chú ý tới Giang Ái Linh, càng không nhìn ánh mắt của người khác.
Sau khi trưởng thôn nói xong, cô nói thẳng: "Trưởng thôn, cháu cũng không có công lao gì, nhắc tới heo rừng, giải quyết nó nhiều nhất vẫn là mấy người Cường Tử khiêng heo rừng xuống.
Hay là bác chia cho bọn họ nhiều hơn chút? Về phần nhà chúng cháu, người khác được chia thế nào, nhà chúng cháu sẽ chia thế nấy!"
Trưởng thôn thoáng cái đã ngầm hiểu ý của Thẩm Y Y, lập tức nở nụ cười.
Ông ấy chỉ đề nghị cho một mình cô thêm năm cân, có vài thôn dân đã tức tới giơ chân, cô liền đề nghị chia thêm mấy cân cho mấy người Cường Tử, còn có đầy đủ lý do chính đáng, vậy những thôn dân bất mãn chẳng phải sẽ tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hay sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...