Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang


Khi về Trần Ninh Hoài vẫn men theo con đường cũ để về nhà, hắn không muốn tìm phiền phức nên vẫn luôn men theo con đường này để đi.

Khi cách nhà chỉ còn một khoảng, Trần Ninh Hoài bỗng nhiên dừng xe lại.

Hắn nhìn thấy một người đang nằm ngất ngưởng bên đường.

Trần Ninh Hoài nhanh chóng dừng ngựa lại, nhảy xuống đi về phía người kia.

Hắn nhìn người nằm dưới đất, là một nam nhân.

Tuổi đời không lớn, dáng người cao lớn.

Nhưng trên người hắn có quá nhiều vết thương, quần áo trắng trên người thấm đậm những vết máu loang lổ.

Nhìn vừa xấu lại vừa ghê.

Trần Ninh Hoài ngồi xuống, đặt tay đến lỗ mũi của người nọ.

May mắn, người này còn thở!
Ngay lập tức, Trần Ninh Hoài liền bế xốc người nọ lên rồi chạy một mạch về phía xe ngựa, đặt người nọ vào bên trong xe.

Trần Ninh Hoài lại dùng ý niệm lấy ra một nắm lá ngải cứu trong không gian kèm thêm chút muối.

Xong hắn dùng tay bóp nát lá ngải cứu, rồi cho thêm chút muối vào xoa đều.

Sau đó đắp lên những vết thương lớn trên người người nọ.

Hắn không dám cho người này uống linh tuyền trong không gian, hắn sợ khi tỉnh lại người nọ có thể nghi ngờ.

Nên chỉ có thể lấy chút nước suối pha loãng cho người nọ uống một ít.

Như vậy cũng đủ để giữ lại mạng sống cho người này.
Xong xuôi lập tức đi ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp về muộn.

Trần Ninh Hoài cắn răng cho ngựa quay đầu, thúc ngựa chạy như điên về lại trấn.

Cứu mạng người quan trọng hơn.
Nhưng phải nhanh lên nếu không An An sẽ lo lắng.
....
Sau khi lên đến trấn, hắn lập tực chạy đến y quán gần nhất.

Không đợi người làm trong y quán đến hỏi, hắn đã bế người nọ chạy thẳng về phía đại phu.
"Đại phu, người này bị thương.

Xin hãy xem giúp."
Đại phu đang ngồi kiểm kê thuốc, nghe hắn nói lập tức đứng lên: "Theo ta." Dứt lời lập tức đi thẳng về phía phòng khám bên trong.
Trần Ninh Hoài theo đại phu vào bên trong, đặt người nọ xuống giường rồi đứng sang một bên.

Sau khoảng một khắc, đại phu cuối cùng cũng băng bó vết thương xong cho người kia.

Đại phu vừa lau tay vừa đi về phía hắn nói: "Trên người y có những vết thương rất sâu, có thể là do bị dao chém phải.

Nhưng vì được cầm máu kịp thời nên mới có thể giữ lại được tính mạng.

Nếu không có thể vì mất máu mà chết, nhưng tuy đã qua nguy hiểm nhưng vẫn cần phải chăm sóc thêm."
Trần Ninh Hoài đáp lại: "Đa tạ đại phu, không biết ta có thể để người này ở đây hay không? Thú thật với ngài, ta còn có việc phải rời đi.

Ta sẽ trả tiền trước những chi phí thuốc men và chăm sóc.

Cảm phiền người chăm sóc người nọ giúp ta."
Đại phu nhìn hắn rồi gật đầu: "Được, vậy mời đi hướng này thanh toán."
Đến khi Trần Ninh Hoài đi ra khỏi y quán, sắc trời cũng đã tối.

Hắn nhanh chóng lên ngựa một lần nữa chạy như điên ra khỏi trấn.
...
Khi Trần Ninh Hoài về đến gần chân núi, một lần nữa lại nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Người kia có lẽ vì lo lắng mà đi đi lai lại, vừa đi vừa nhìn về phía trước.
Khóe môi Trần Ninh Hoài bất giác cong lên, hắn thả chậm tốc độ dừng trước mặt y.
Dương An nhìn thấy xe ngựa dừng trước mặt theo bản năng trở nên cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống y lại trở nên vui vẻ.
"An An." - Trần Ninh Hoài đi về phía y.
"Huynh về rồi! Không có sao chứ?" - Dương An lo lắng nhìn hắn một vòng.
Trần Ninh Hoài mỉm cười xoa đầu y: "Tôi không sao, xin lỗi vì đã về muộn như vậy! Giữa đường gặp phải chút chuyện, đi tôi đưa em về! Trời đã tối rồi, về nhà tôi kể em nghe chuyện hôm nay."
"Dạ." Dương An ngước mắt nhìn chiếc xe ngựa, y tò mò không biết phu quân của mình lấy đâu ra chiếc xe ngựa xinh đẹp này.

Nhưng phu quân nói đợi lát nữa về sẽ kể y nghe, nên y cũng không hỏi.

Y tin phu quân của mình.
Lúc Trần Ninh Hoài bế Dương An lên xe ngựa, lại khiến y đỏ mặt một trận.

Hắn nhìn y như vậy lại bật cười, vợ nhỏ thật sự rất dễ đỏ mặt.

Đáng yêu thật!
...
Về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, hai người chỉ còn cách lấy củi đốt lửa làm ánh sáng.


Cơm nước Dương An đã nấu xong xuôi, Trần Ninh Hoài về lập tức bị Dương An đẩy đi tắm.

Còn y đi hâm nóng lại đồ ăn.
Lúc Trần Ninh Hoài tắm rửa xong đi ra lập tức nhìn thấy Dương An ngoan ngoãn ngồi trên bộ bàn ghế giữa sân đợi hắn ăn cơm.

Trong đùi còn có miếng vải màu đen, hắn đi đấy lấy đi miếng vải trên đùi y: "An An không nghe lời, lúc trưa tôi đã dặn em như thế nào? Không được may đồ trong bóng tối."
Bị hắn cướp đi miếng vải trong tay Dương An theo bản năng mở to mắt long lanh ngẩng đầu nhìn về phía người cướp đi, y biết mình làm sai mím môi nhẹ nhàng đáp: "Ta xin lỗi, ta...ta muốn tranh thủ làm cho xong cho huynh có quần áo mới để mặc."
Trần Ninh Hoài ngồi xuống bên cạnh y, đặt miếng vải lên bàn xong mới quay lại nhìn y: "Tôi biết, nhưng tôi hiện tại không cần đồ mới gấp như vậy.

Tôi cũng không muốn em vất vả..."
"K...không vất vả, em muốn làm!" Không đợi hắn nói hết câu, Dương An đã chặn lời.

Đôi mắt y mở to, vừa rụt rè vừa lo lắng nhìn y.

Nói xong liền mĩm chặt môi, y không cảm thấy vất vả.

Ngày xưa khi còn bé, y nhìn thấy nương may quần áo cho cha.

Cha y sau khi nhìn thấy đã rất vui, ánh mắt cha khi đó tràn ngập hạnh phúc.

Khi ấy, y có một mong ước rằng sau này bản thân có thể may đồ cho phu quân của mình.

Y muốn phu quân của mình cũng cảm thấy hạnh phúc như cha y ngày đó nhận được quần áo từ nương vậy.

Nên y mới gấp gáp may quần áo cho hắn, y muốn nhìn thấy hắn vui vẻ, hạnh phúc chứ không u buồn nữa.
Dương An nhìn thấy được sự thay đổi của Trần Ninh Hoài sau khi tỉnh lại, đôi mắt ấy của hắn không còn u buồn như xưa nữa.

Đôi mắt của hắn hiện tại rất sáng, tựa như được ánh sáng ấm áp bao bọc ấy vậy.

Dương An muốn Trần Ninh Hoài mãi như bây giờ, đừng trở nên u buồn như ngày trước nữa.

Khóe môi Trần Ninh Hoài khẽ cong lên: "An An ngoan, là tôi không thích gấp nên An An cũng đừng làm gấp gáp.

An An phải làm chậm thôi, nếu không tôi sẽ buồn đấy."
Dương An nhìn hắn, tại sao lại không thích gấp? Phu quân của y không muốn nhanh mặc áo mới sao?
"Có phải huynh...không thích mặc quần áo ta may không?" - Lông mi Dương An rũ thấp xuống, run rẩy như sắp khóc.

Hai tay y nắm chặt lấy quần mình, môi dứt lời cũng mím chặt lại
Trần Ninh Hoài nhìn thấy y như vậy không biết nên nói làm sao, hắn không muốn y may quần áo trong bóng tối.

Bởi hắn nghe người khác nói may đồ trong bóng tối rất đễ hỏng mắt.

Đôi mắt của Dương An rất đáng yêu, hắn không muốn vì mấy bộ quần áo của mình mà làm hỏng đôi mắt đáng yêu ấy.
Trần Ninh Hoài nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay đang nắm chặt quần của y ra, nhẹ nhàng nói với y: "Không có, tôi thích mặc quần áo do chính tay An An may.

Nhưng may đồ trong bóng tối sẽ ảnh hưởng đến mắt, sẽ khiến mắt yếu đi.

Chính vì vậy nên tôi không thích gấp, An An cũng sẽ không cần gấp."
Dương An ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn y, tròng mắt đen nhánh long lanh trong trẻo mở to.

Trần Ninh Hoài có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt y.

Dương An có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy nên được yêu thương.
"Vậy nên hứa với tôi sau này đừng may quần áo vào buổi tối nữa nhé?"
Ánh mắt Dương An cong cong nhìn y, y biết phu quân lo cho mình.

Y cũng không muốn phu quần phải lo lắng, y mỉm cười gật đầu: "Hứa với huynh, Ninh Hoài."
"An An ngoan." - Trần Ninh Hoài xoa đầu y.

"Tôi lấy cơm cho An An ăn nhé?"
"Dạ."
...
Sau khi ăn cơm xong, hai người dọn dẹp xong hết mọi thứ.

Trần Ninh Hoài lấy cỏ khô cùng chút nước suối trong không gian cho ngựa uống.

Lại vuốt ve lông ngựa một lát, sau đó mởi rửa tay đi vào phòng.
Dương An ngồi trên giường nhìn hắn đi vào, khi nãy phu quân đã kể cho y nghe về chuyện trên trấn cùng ngựa từ đâu mà có.

Trần Ninh Hoài đóng cửa lại rồi mới đi lại gần giường trúc ngồi lên: "An An đi ngủ thôi, ngày mai tôi đưa em lên trấn rồi hai ta cùng về nhà cha nương nhé?"
Dương An gật đầu đáp: "Vâng."
Trần Ninh Hoài là phu quân của y, phu quân của y đi đâu y đi đấy.

...
Sáng hôm sau, hai người giận rất sớm.

Lại thu dọn mọi thứ trong nhà một hồi rồi mới lên xe ngựa đi ra khỏi thôn.

Trước khi đi, Trần Ninh Hoài đưa cho Dương An một bộ quần áo lập lĩnh - lục thân màu xám y lấy ra từ trong không gian.

Hắn không thể để cho Dương An mãi mặc bộ quần áo đầy mảnh vá như vậy.

Hôm qua, khi hắn đi vào không gian lục quần áo may mắn lại lôi ra được một bộ cổ phục số nhỏ hơn size của hắn khá nhiều.

Hắn cũng không biết tại sao lại có size này trong đống đồ cổ phục của hắn.


Lúc đầu Dương An còn rất ngạc nhiên, y cầm quần áo lập lĩnh mà phu quân đưa lòng đầy dấu hỏi nhưng muốn hỏi rồi lại thôi.

Vải bộ quần áo mà phu quân đưa cho y rất mát, rất thích hợp mặc trong những ngày hè nóng nực này.

Nhưng bộ đồ này rất đẹp, y không muốn mặc.

Nhưng hắn nói y không mặc thì chỉ có thể vất đi.

Nên y gật dầu đồng ý.
Bộ lập lĩnh màu xám này mặc trên người Dương An thật sự rất đẹp, khoác lên người của Dương An càng tôn nước da ngăm của y.

Khiến cho y thêm vài phần khỏe khoắc hoạt bát giống như công tử nhà giàu vô lo vô nghĩ.
Trần Ninh Hoài mặc trên người bộ lập lĩnh màu đen khác, bộ đen kia ngày hôm qua lúc bế người kia đến y quán bị dính máu.

Tuy rằng màu đen thì không thấy rõ, nhưng Trần Ninh Hoài không thích nên đã vứt nó đi.
...
Khi hai người đến trấn cũng mới chỉ qua hai khắc, đi xe ngựa nhanh hơn đi đường rất nhiều.

Trần Ninh Hoài sợ Dương An đi xe ngựa không quen nên cố tình đi chậm lại, nếu không sẽ nhanh hơn.
Đầu tiên, Trần Ninh Hoài đến y quán xem người nọ thế nào.

Khi hắn đến người kia cũng vừa mới tỉnh.

Đại phu vừa dắt hai người vào vừa nói: "Y hồi phục nhanh hơn lão nghĩ, thật sự là kỳ tích.

Nhưng bã kia cầm máu rất tốt, nhưng nhà lão làm y đã ba đời lại ngu ngốc không biết thứ bã kia là gì." Đại phu ngao ngán than thở, lão cũng không nghĩ Trần Ninh Hoài là người cầm máu cho người kia.

Nhìn hắn thật sự không giống một người biết về y dược.
"Là lá ngải."
Đại phu nghe hắn nói lập tức ngạc nhiên: "Đó là loại lá gì? Có thể cho lão biết hình dáng ra sao không?"
Trần Ninh Hoài nghe đại phu ngạc nhiên mới nhận ra ở nơi này không có lá ngải.

Hắn vẫn bình tĩnh đáp lại: "Ta cũng không biết, là được một vị bằng hữu tặng cho.

Vẫn luôn không dùng, hiện tại mới có cơ hội."
Đại phu nghe hắn nói không biết tiền tiếc nuối, một loại thuốc mới mà lão lại không biết.

Đại phu dẫn họ đến cửa liền rời đi, Trần Ninh Hoài dắt tay Dương An vào bên trong.

Khi hai người đi vào, người kia đang nửa ngồi nửa dựa lên thành giường.

Nhìn thấy hai người lập tức đề phòng hỏi: "Hai ngươi là ai?"
Trần Ninh Hoài kéo ghế lại dìu Dương An ngồi xuống mới đáp lại người kia: "Kẻ cứu ngươi."
Người kia nghe hắn nói là người cứu mình, lập tức ngạc nhiên.

Ngay sau đó, xốc chăn lên tính đứng dậy nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương khiến cho người kia đau đến điếng người.
Trần Ninh Hoài thấy vậy lập tức nói: "Cẩn thận, mạng của ngươi mới được cứu từ quỷ môn quan về phải biết trân trọng."
Dương An nhìn hắn rồi lại nhìn người kia, nhẹ nhàng kéo góc áo hắn hỏi: "Phu quân, có cần gọi đại phu cho hắn không?"
Người kia đau đớn ôm lấy vết thương ở phần bụng, không đợi Trần Ninh Hoài đáp lời đã nói: "Không cần, tại hạ không sao!" Người kia hơi dừng lại quan sát hai người rồi mới nói tiếp: "Ơn cứu mạng của hai người có chết tại hạ cũng sẽ không quên! Thật sự rất cảm ơn hai vị ân nhân.

Không biết tại hạ có thể biết qúy danh của người?"
Trần Ninh Hoài bình tĩnh nhìn người kia: "Muốn biết tên người khác, không phải trước tiên giới thiêu tên mình hay sao?"
Người kia nghe hắn nói như vậy hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng mỉm cười đáp lại: "Thật sự thất lễ quá, tại hạ danh Nguyễn Trọng Quân, tự Huyền Minh."
Trần Ninh Hoài ngồi xuống ghế bên cạnh Dương An đáp: "Trần Ninh Hoài, đây là phu quân của ta, Dương An." Nói xong cầm chén trà vừa mới rót đưa cho Dương An, rồi mới nói tiếp: "Ngươi trêu chọc mà để bị thương nặng như vậy?"
"Không giấu gì ân nhân, bản thân tại hạ là người từ xa đến đây.

Đường đi vì không thuận mà gặp phải cướp giữa đường.

Không may bị chúng cướp mất tài sản trên người còn đả thương.

Nếu như không có hai vị ân nhân đây, tại hạ thật sự không biết xác của mình được vứt ở đâu." Nguyễn Trọng Quân khổ sở nhớ lại.
Trần Ninh Hoài cầm tách trà nên nhấp một cái.

Nếu ở đó thật sự có cướp thì vô cùng nguy hiểm, nhà ở đó.

Dương An lại hay đứng đó chờ hắn về.

Nếu như có chuyện thật sự không thể lường được.

Phải mau mua đất xây nhà mới được.
"Ân nhân, không biết tại hạ có thể nhờ ngài chuyển hộ bức thư đến người nhà không?"
Trần Ninh Hoài gật đầu.
Nguyễn Trọng Quân vui mừng nở nụ cười cảm ơn: "Đa tạ ân nhân."
"Gọi ta là Ninh Hoài là được.

Đừng ân nhân." Khóe miệng Trần Ninh Hoài giật giật hai cái, hắn cứu người là thật nhưng không có nghĩ hắn quen hai chữ "ân nhân" lúc nào cũng treo ở cửa miệng người kia.
...
Trần Ninh Hoài dắt Dương An theo sự chỉ dẫn của Nguyễn Trọng Quân đến biệt viện ở phía bắc trấn.

Biệt viện này so với nhà phú hộ và Đặng Phong thì nhỏ hơn rất nhiều.

Sau khi giao thư cho quản gia trong biệt viện, Trần Ninh Hoài lại dắt Dương An đi mua một số đồ dùng trong nhà.


Một thêm một ít gạo, thịt thà, cùng những loại thức ăn khác.

Số đồ ăn hôm trước mua, hai người đã ăn hết.

Cũng phải mua chút đồ biếu cha nương bên nhà nên tiện thể mua luôn cho hai người.
Xong khi thanh toán xong, Trần Ninh Hoài lại kéo Dương An đến tiệm vải lần trước.

Bà chủ thấy hai người mua vải lần trước quay lại, lần này vải trên đồ hai người mặc thật sự rất kỳ lạ.

Bà đã bán hai mươn mặt cũng tự nhận nhìn thấy vô số loại vải, nhưng nhìn mãi vẫn không biết đó là loại vải gì.

Nhưng chắc chắn hai người này không chỉ là dân thông thường.

Nếu không tại sao tự nhiên từ hai kẻ ăn mặc rách nát nát sau một đêm lại trở nên cao sang quý phái như vậy? Còn đi cả xe ngựa nữa, phải biết xe ngựa rất đắt.

Một cỗ cũng phải trăm hơn trăm lượng bạc trắng.

Chính vì thế, bà chủ càng thêm tận tình.
Không phụ sự mong đợi của bà chủ, Trần Ninh Hoài mua rất mười mấy xấp vải khá đủ thể loại màu, còn kèm theo hai mươi mấy xấp vải loại tốt.

Còn đặt mua thêm chục bộ quần áo, năm bộ mua hè và năm bộ mùa đông cho Dương An.

Còn của Trần Ninh Hoài trước lúc vào tiệm Dương An nói nhất định đồ của hắn phải do y may, nói sao cũng không khuyên được nên hắn bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý với y.
Trần Ninh Hoài lại mua thêm một tấm chăn mỏng và một tấm chăn dày.

Hắn mua chăn dày về để lót xuống dưới, thật sự ở hiện đại nằm đệm đã quen đến đây mới chỉ nằm không hai ngày lưng hắn đã đau sắp chết rồi.

Thanh toán xong xuôi, lại nhờ người làm đem lên xe hộ.

Quần áo đặt làm bà chủ hẹn ba ngày sau sẽ xong, nên hai người đặt cọc tiền hẹn ba ngày sau đến lấy rồi nắm tay nhau lên xe ngựa.

Khi tiễn hai người đi bà mắt bà chủ còn cười tít hẳn lại.

Bắt được khách quý rồi.
Trần Ninh Hoài lại đánh xe ngựa đến y quán lấy thuốc khi nãy lúc về có nhờ đại phu bốc giúp.

Xong xuôi trời cũng đã vào trưa, hai người liền đánh xe về.
....
Buổi chiều, Trần Ninh Hoài tay cầm đồ tay dắt Dương An đi đến Dương gia.

Lần này Trần Ninh Hoài không trốn tránh dân trong thôn nữa.

Hai ngày trước hắn lựa chọn trốn tránh vì thứ nhất bản thân không quen thuộc với nơi này.

Thứ hai, hắn không muốn xuất hiện với vẻ ngoài khố rách áo ôm kia để cho người ta chê người.

Hiện tại, tiền trong tay không thiếu.

Hắn có thể lo cho Dương An cùng gia đình y đầy đủ.

Hắn không sợ Vũ thị đến làm loạn, hắn chỉ không muốn phiền phức tìm đến mình.

Hiện tại, nếu như bà ta dám đến hắn cũng không ngại tính sổ luôn một lượt với bà ta.

Dù rằng người bà ta hành hạ đuổi đi không phải hắn, nhưng hắn đã tiếp nhận thân xác của nguyên chủ thì cũng nên làm điều gì đó để báo đáp.
Khi ai người ra khỏi nhà cũng chính là khoảng thời gian người dân trong thôn đi làm về nhiều nhất.

Người dân trong thôn nhìn thấy Trần Ninh Hoài và Dương An đều vô cùng ngạc nhiên, có người còn chẳng tin vào mắt mình mà lấy tay dụi dụi mấy lần.

Đùa à? Không phải bảo là Trần Ninh Hoài cả đời không đi lại được nữa sao?
Tại sao giờ lại đi lại bình thường thế kia? Còn bộ quần áo mới trên người nữa? Bộ quần áo kia cũng phải mấy trăm văn, không lẽ lão đại Trần gia phát tài rồi?
Người dân trong thôn nhìn qua nhìn lại nhau, lại nhìn về phía Dương An cùng Trần Ninh Hoài.

Một người anh tuấn, mặc dù làn da có hơi ngăm đen nhưng ánh mắt vô cùng sáng.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu đen, bên trên còn có những họa tiết sinh động đẹp mắt được thuê bằng chỉ vàng.

Không hiểu sao thôn dân hiện tại chỉ cần nhìn nhấc chân đi thôi cùng cảm thấy khí chất của những thiếu gia nhà giàu, xuất thân cao quý.

Hắn nắm tay một song nhi, song nhi kia mặc trên mình một bộ quần áo màu xàm càng làm tôn thêm nước da ngăm của y.

Khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy y là môt song nhi vui vẻ, hiếu động.

Ánh mắt song nhi cong cong nhìn cậu trai bên cạnh, trong ánh mắt đều tràn ngập hạnh phúc.
"Kia có phải lão đại Trần gia không? Sao tôi thấy bà bảo nó bị liệt mà?"
"Ai biết đâu, tôi nghe nương nó đồn.

Không lẽ nó giả bệnh lừa cha nương nó? Mà cũng có khả năng ở cái nhà ấy sớm muộn gì cũng bị con mụ nó hành chết."
"Tôi thấy á, lão đại Trần gia tai nạn qua đi lại trở nên khác xưa rồi.

Chắc gặp được món hờ nào đó nên mới khác xưa.

Nhìn bộ quần áo của nó xem tôi đoán cũng phải mấy trăm văn đấy."
"Chỉ vàng kìa đúng không? Sáng chói luôn tôi cá phải mấy lượng bạc đấy."
...
"Mấy bà nhìn túi lão đại Trần gia cầm trên tay kìa, toàn thịt là thịt.

Cũng phải mấy trắm văn đấy."
Lời vừa dứt vô số ánh mắt thèm thuồng của thôn dân dán lên túi thịt mà Trần Ninh Hoài cầm trên tay.

Nông dân nghèo cả năm chắt chiu tiết kiệm từng chút.

Chỉ những ngày quan trọng mới có thể ăn thịt.
Trần Ninh Hoài giả bộ không thấy những ánh mắt thèm thuồng của thôn dân, hắn quay sang cười với lại Dương An.
Hai người đi thêm một đoạn cuối cùng cũng đến Dương gia.

Nhà của Dương gia hiện tại cũng chỉ là một căn nhà nhỏ có ba phòng nhỏ đơn sơ, diện tích trong nhà cũng không rộng.

Trần Ninh Hoài ước tình chưa đến 25m vuông bề ngang.


Ba phòng nhỏ được xếp theo hình vuông, chính giữa sân nhìn ra phía tây nam.

Vừa bước vào sân đã nhìn thấy một bộ bàn ghế bằng trúc.

Trần Ninh Hoài đoán rằng được làm thủ quan bằng tay, khi hắn nhìn qua cũng có thể nhận biết được bộ bàn ghế này được làm rất tỉ mỉ và khóe léo.
Dương An vừa bước vào cổng đã chạy thẳng vào nhà gọi: "Cha, nương.

Con về rồi."
Nương của Dương An - Ngọc thị nghe được tiếng song nhi nhà mình ngay lâp tức vứt công việc đang dở dang chạy ra nhìn: "An An..." - Bà còn chưa kịp định hình đã cảm nhận được một cơ thể ấm áp ôm chầm lấy mình
Dương An ôm nương của mình dịu đầu vào lòng bà: "Nương, con về rồi."
Khốc mắt Ngọc thị đỏ hoe, ba ngày trước nghe tin song nhi nhà mình bị nhà bên kia đuổi ra ngoài cùng với song tế.

Bà vô cùng đau khổ, tự trách bản thân cùng áy náy.

Bà muốn đi tìm song nhi của mình về nhà thế nhưng song nhi của bà đã gả ra ngoài, nếu như lúc đó bà đưa song nhi của mình về nhà sẽ bị người đời bới móc.

Bà có thể chịu được những điều đó, nhưng song nhi nhà bà còn rất nhỏ.

Thằng bé không thể chịu những lời đàm điếu ác nghiệt của người đời.

Vậy nên bà chỉ có thể nhịn lại nỗi đau xé lòng ấy, giấu nghẹn trong lòng không dám nói.

Ngày ngày nhìn song nhi nhà mình ở bên chăm sóc song tế.
"Về là tốt, về là tốt." - Ngọc thị nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Dương An.
Một lát sau, Dương An mới buông Ngọc thị ra.

Ánh mắt mang theo ý cười nói với bà: "Nương, cha đâu rồi? Ca ca đã đỡ hơn chưa?"
Ngọc thị ngạt đi nước mắt chuẩn bị rơi, mỉm cười dịu dàng đáp: "Cha con ông ấy đi ra vườn hái rau rồi, còn ca ca của con cũng đã hơn rất nhiều.

Hôm nay thằng bé đã đi lại được rồi."
Dương An kéo tay bà, gật gật đầu: "Nương, Ninh Hoài đến thăm cha nương."
Nghe y nói, Ngọc thị lúc này mới nhìn về phía cậu trai vẫn luôn đứng ở cổng.

Làn da không còn đen như ba ngày trước bà gặp nữa, khuôn mặt cũng có khí sắc hơn, không còn hốc hác như trước nữa.

Bà nhìn vào đôi mắt của hắn, rất sáng.

Khóe môi cậu trai còn nở nụ cười nhàn nhàn với bà.

Ngọc thị lo lắng nói với hắn: "Ninh Hoài, mau vào đây ngồi! Vết thương trên người còn chưa khỏi, mau vào đây ngồi.

Đừng đứng ở đấy nữa."
Trần Ninh Hoài đáp vâng, rồi mới đi đến phía bộ bà ghế bằng trúc.

Hắn đặt đồ lên trên mặt bàn, quay lại mỉm cười nới với Ngọc thị: "Nhạc mẫu, đáng lý con nên qua thăm người sớm hơn.

Nhưng xảy ra chút chuyện...nên chậm trễ đến giờ, mong người bỏ qua cho con."
Ngọc thị ngạc nhiên nhìn hắn, bà không nghĩ đến Trần Ninh Hoài nói đến chuyện này đầu tiên, rất nhanh sau đó bà nở một nụ người hòa ái: "Đừng để ý đến chuyện đấy, hiện tại con tỉnh là đã vui lắm rồi." Bà hiện tại mới chú ý đến bộ đồ trên người hai đứa con của bà, thiết kế tinh xảo, đường may tỉ mỉ.

Đây hẳn không phải thứ chỉ dùng hai ba văn tiền mua được.

Bà nhìn song tế rồi lại nhìn song nhi nhà mình đang mỉm cười nhìn chằm chằm phu quân của mình.

Ý cười trong mắt càng thêm đậm.

Bà không cần biết trước đây xảy ra chuyện gì, bà chỉ cần biết sau khi song tế tỉnh lại song nhi nhà bà không còn lo lắng nữa.

Bà chỉ cần thấy song nhi của mình vui vẻ, vậy là được.
...
Cũng không lâu sau đó, cha Dương cũng từ vườn rau về đến nhà.

Trên tay ông còn cầm cây rau bắp cải.

Lúc vào đến cổng nhìn thấy một cậu trai xa lạ, trên người mặc quần áo đẹp ngồi trò chuyện với con trai ông.

Ông còn tưởng con trai mình quen biết thiếu gia nhà giàu, làm ông lo lắng một hồi.
Nhưng khi biết đó là song tế nhà mình, tất cả chỉ còn lại ngạc nhiên và vui mừng.

Mấy hôm trước, ông gặp song nhi nhà mình thấy thằng bé không nói chuyện về song tế.

Ông còn nghĩ song tế của ông vẫn chưa tỉnh lại.

Không ngờ chỉ mới qua một ngày, song tế lại khỏe mạnh như người bình thường ngồi trò chuyện với con trai ông.
Trần Ninh Hoài nhìn thấy người đàn ông trung niên từ cửa bước vào, thấy ông cầm hai cây rau bắp cải liền nghĩ đó là nhạc phụ của mình.

Hắn lập tức đứng lên chào hỏi.

Hai người lại trò chuyện qua lại.

Nhạc phụ hỏi sức khỏe hắn, tuy ông hỏi rất nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận đuọc ông thật sự lo lắng cho mình.

Nên một chút khó chịu cũng không có, hắn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của ông.
...
Rất nhanh, cơm chiều đã được chuẩn bị xong.

Ca ca của Dương An - Dương Bình bởi vì trên người vẫn còn vết thương nên đã đi nghỉ trước.

Nên trên bàn chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Trần Ninh Hoài theo thói quen được thiết lập nhanh chóng từ hai ngày qua gắp thức ăn cho Dương An.

Suýt nữa mấy lần dùng đũa của mình đút cơm cho Dương An trước mặt nhạc phụ, nhạc mẫu.
Mỗi lần như vậy hai mấ Dương An đỏ bừng, nhưng trong mắt đều chan chứa sự hạnh phúc.

Ngọc thị cùng Dương phụ nhìn thấy toàn bộ, ý cười trong mắt đều đậm hơn.

Họ quay lại nhìn nhau nở nụ cười.
Bọn họ có thể nhìn thấy được song tế đối xử rất tốt song nhi của bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui