Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang


Tác giả: Lũy Niên
Lúc Trần Ninh Hoài vừa xuống đến chân núi niềm thấy Dương An đang lo lắng nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Trần Ninh Hoài đi đến đấy đằng sau lưng y, vỗ vai y hỏi: "An An, em tìm gi vậy?"
Dương An quay lại, sự lo lắng trong mắt cũng vơi bớt đi phần nào.

May quá, hắn không sao.
Dương An nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, ta đợi huynh về.

Huynh có sao không? Vết thương thế nào? Không bị rách chứ?"
Trần Ninh Hoài mỉm cười, hắn vươn tay muốn xoa đầu y nhưng nhớ ra tay mình bẩn nên chỉ có thể bỏ xuống: "Không có sao, đi về nhà.

Tôi có bắt được hai con gà, về nấu canh gà cho em." Trần Ninh Hoài vốn dĩ tính về nhà sẽ làm thịt heo rừng cho y ăn, nhưng thật sự hắn không biết giết heo.

Hơn nữa, đúng lúc bắt được hai con gà.

Vậy làm gà hầm cho y ăn đi.

Thịt heo hắn không biết nhưng thịt gà đối với hắn đơn giản.

Còn con heo rừng kia, mai thử mang lên trấn bán xem thế nào.

Không biết bán được không nhỉ?
...
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Trần Ninh Hoài nắm lấy tay Dương An dắt y đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Trần Ninh Hoài kể cho y nghe những thứ bản thân gặp ở trên núi, lại kể y nghe chuyện may mắn tình cờ nhặt được một con heo rừng.

Xong lại lấy cớ vì nặng mà giấu ở nơi khác.

Trần Ninh Hoài hỏi Dương An liệu y có thể mượn được xe bò hay xe trâu gì không? Nếu không có thật sự với sức người, kéo một con heo rừng đi đường dài quá khó khăn.

Còn nếu không được nữa, y chỉ có thể còn cách là lên trấn rồi lấy heo ra.

Nhưng như thế thật sự rất nguy hiểm.

Nếu lỡ ai đó nhìn thấy thì...
Dương An: "Có, ở nhà Lê Thành có một cái xe trâu.

Để ta qua đó mượn về cho huynh."
Trần Ninh Hoài: "An An, cẩn thận.

Đừng để ai biết.

Thôi để tối, ăn xong tôi đi với em." Ở nông thôn, thứ dùng để thắp sáng rất đắt.

Rất ít người có thể bỏ qua số tiền đắt đỏ chỉ để mua một thứ như vậy.

Phần lớn mọi người đều chọn cách làm xong mọi việc trước khi mặt trời xuống núi.

Đường trong thôn buổi tối cũng rất nguy hiểm, Trần Ninh Hoài lo lắng y đi một mình sẽ không an toàn.
"Được." - Dương An gật đầu.

Nguyên con đường mòn ở bìa rừng chỉ có mình bọn họ, hai người cứ thế vừa nắm tay nhau, vừa đi về nhà.

Ánh hoàng hôn đỏ xuống hai người, tạo nên một khung cảnh ấm áp.
...
Buổi tối, giết một con gà rừng nấu canh gà cho Dương An ăn.

Khi bưng bát canh gà lên uống một ngụm, hai mắt Dương An mở to nhìn về phía Trần Ninh Hoài.
"Sao vậy, không ngon hửm?" - Trần Ninh Hoài nhìn y cười.
Dương An lập tức lắc đầu: "Không có, ngon lắm.

Ta chưa bao giờ uống được bát canh gà nào mà nói ngon như vậy."Canh gà thanh thanh ngọt ngọt, những miếng thịt gà được xé nhỏ mềm mại nấu cùng với khoai sọ.

Khi vào miệng như được hòa tan.

Lúc thấy phu quân cầm khoai sọ, y có nói củ này không ăn được.

Phu quân lại nói ăn được, y khi đó không tin nhưng hiện tại không ngờ nó lại ngon như vậy.
"Vậy phải ăn nhiều hơn nhé?" Trần Ninh Hoài vừa đáp vừa gặp thịt gà vào bát của y.
Dương An gật đầu, ánh mắt cong cong nhìn hắn: "Dạ."
.....
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, hai người dọn dẹp rồi cùng nhau đi đến nhà của Lê Thành.

Nhà của Lê Thành cách nơi hiện tại hắn ở không xa.

Lê Thành là một song nhi, cũng là bạn của Dương An.
Khi hai người đi đến cũng vừa lúc Lê Thành ra ngoài đóng cổng.

Lê Thành nhìn thấy hai người đầu tiên là sửng sốt sau đó chuyển thành vui mừng.
Lê Thành chạy về phía Dương An vui vẻ hỏi y: "Phu quân của cậu tỉnh lại rồi sao?"
Dương An gật đầu nhìn về phía Trần Ninh Hoài nói: "Huynh, đây là Lê Thành."
Trần Ninh Hoài gật đầu chào hỏi với y.
Lê Thành vui vẻ nở nụ cười đáp lại, tỉnh lại là tốt rồi.

Dương An cũng không cần suốt ngày lo lắng nữa.

Lê Thành thấy hai người đi về phía nhà mình, đoán chắc là có việc: "Hai người tìm ta có chuyện gì sao?"
Dương An đáp: "Thành Thành, ngày mai ngươi có dùng xe trâu không? Nếu không có thể cho bọn ta mượn được không?"
Lê Thành mỉm cười, y còn tưởng chuyện gì.

Hóa ra là chuyện bé xíu này: "Không có, hai người đợi chút để ta dắt ra cho." Nói xong lập tức chạy thẳng vào chuồng trâu trong nhà, dắt trâu ra giao cho hai người.
Trần Ninh Hoài: "Cảm ơn ngươi."
Lê Thành mỉm cười đáp lại: "Không cần, cảm ơn ta.

Huynh tỉnh lại là tốt rồi, đỡ cho ngày nào Tiểu An cũng lo lắng cho huynh."
Dương An nghe Lê Thành nói, không hiểu sao hai má cũng mình lại nóng lên.

Bàn tay Trần Ninh Hoài khẽ nắm chặt lấy tay người bên cạnh.
Trần Ninh Hoài: "Lê Thành, ta có việc muốn nhờ.

Chuyện nhà ta chắc ngươi cũng biết.

Liệu có thể giữ bí mật giúp chúng ta được không? Ta sợ Vũ thị biết lại phiền phức."
Lê Thành sảng khoái đáp ứng: "Được." Trong nhà y cũng chỉ còn phu quân,bọn họ đều là người kín miệng, xưa nay đều không thích bàn tán ồn ào.
Dương An gật đầu: "Lê Thành cảm ơn ngươi."

Lê Thành đánh nhẹ lên vai của Dương An, mỉm cười đáp: "Còn khách khí với cả ta luôn.

Thôi hai người mau đi đi, để người ta thấy là toang đấy.

Ta đi vào với phu quân của ta đây." Nói xong liền vẫy tay hai người chạy vào nhà.
Trần Ninh Hoài nắm lấy tay Dương An, bên kia cầm sợi dây trâu dắt đi.

Dương An cũng ngoan ngoan nhấc bước đi theo sau Trần Ninh Hoài.
...
Về đến nhà, sau khi buộc trâu chặt vào cây cột trong sân.

Rồi lại quay ra đóng cửa chắc chắn lại Trần Ninh Hoài mới yên tâm đi vào phòng.
Khi vào phòng Trần NInh Hoài không nhìn thấy Dương An ở đâu, lại quay ra ngoài tìm.

Nhưng nửa đường lại nghe tiếng nước chảy cùng ánh sáng từ lửa đuốc ở sau ván che ở cạnh nhà vệ sinh.

Hắn đoán Dương An đang tắm, nên nhấc chân quay lại phòng.
...
Khi Dương An đi vào phòng, liền nhìn thấy Trần Ninh Hoài đang ngồi ngẩn người trên giường.

Lúc y đi vào, hắn lập tức quay sang nhìn: "An An, lại đây.

Uống miếng nước." Trần Ninh Hoài đưa cho y bát nước được đặt trên giường.
Dương An ngoan ngoãn nhận lấy, uống hết.

Nước này hình như hơi lạ, nước bình thường y uống không có mát, hay ngọt như thế nào.

Cũng không khiến y thoải mái như vậy.

Khi y uống nước này vào liền cảm thấy cơ thể thoái mái đến kỳ lạ.
Trần Ninh Hoài lấy bát không từ tay y, xoa đầu y nói: "Ngoan, lên giường ngủ đi! Tôi đi tắm, lát quay về với em."
Dương An ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn đi ra cửa mới leo lên giường.
...
Lúc Trần Ninh Hoài tắm xong đi vào, Dương An đã ngủ mất.

Có lẽ vì mấy ngày hôm nay phải chăm sóc cho chính chủ, nên y rất mệt.

Dương An vốn muốn đợi Trần Ninh Hoài về rồi ngủ, nhưng nằm lên giường rồi lại không kiềm được mà ngủ mất.
Trần Ninh Hoài nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nằm xuống giường.

Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Dương An suy nghĩ làm cách nào để làm giàu ở nơi này.

Suy nghĩ một hồi cũng từ từ rơi vào giấc ngủ.
...
Khi Trần Ninh Hoài tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng.

Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Ở nơi này hầu như mọi người đều chỉ súc miệng nhưng Trần Ninh Hoài không chịu nổi khi không đánh răng nên lén lấy bàn chải từ trong không gian ra đánh.

Sau đó lại biến vào bên trong.


Phải tìm cơ hội tìm được nguyên liệu thay thế để bàn chải đánh răng ở đây mới được.

Trần Ninh Hoài nhìn đông nhìn tây, chắc chắn không có ai.

Lập tức đi đến xe trâu, suy nghĩ một cái con heo rừng hôm qua đã nằm yên trên xe trâu.

Trần Ninh Hoài kiếm một mảnh vải bẩn nằm dưới đất trong nhà, che kín lại.

Để tránh cho người khác nhìn thấy lại nhìn lắm chuyện.
Lúc hắn sắp xếp xong xuôi, Dương An cũng đã tỉnh dậy.

Lúc y tỉnh lại không thấy Trần Ninh Hoài đâu, lo lắng nhảy thẳng xuống giường chạy ra ngoài ngay cả giày vải cũng không đeo.
Trần Ninh Hoài nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn y: "Em tỉnh rồi à?" Rồi lại nhìn xuống chân y, lông mày hơi nhíu hắn đứng dậy đi đến gần y: "Sao lại không đeo giày? Cẩn thận đất đá đau chân." Dứt lời liền bế xốc y lên, đi vào trong phòng.
Dương An bất ngờ bị hắn bế lên, hai tay theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn.

Sau nhận ra gì đó không hợp lại bối rối bỏ tay ra.

Hai má vì xấu hổ mà đỏ ửng.

Y chưa bao giờ thân mật với hắn như vậy.
Trần Ninh Hoài thu hết biểu cảm của y vào mắt, bật cười.

Đáng yêu thật.
Hắn đặt y xuống dưới, ngồi xổm xuống đất.

Nhẹ nhàng nâng chân y lên phủi bụi cát dưới chân.

Bàn chân của Dương An rất nhỏ, một tay của Trần Ninh Hoài thôi cũng đủ nắm hết.

Có lẽ vì chân luôn đeo giày, nên bàn chân của Dương An rất trắng.

Những đốt ngón chân nhỏ xinh, sạch sẽ.

Ánh mắt hắn hiện lên ý cười, nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân y.

Trần Ninh Hoài lấy đôi giày được đặt ngăn ngắn bên cạnh đeo lên cho y.

Hắn nghĩ: Bàn chân của vợ nhỏ rất trắng, nên mang giày màu nào thì đẹp nhỉ?
Khuôn mặt Dương An đỏ bừng, y không dám nhìn vào mặt của phu quân nữa.

Dương An không ngờ, Trần Ninh Hoài sẽ làm như vậy.

Hắn phủi bụi trên chân y, còn nắn nữa....
"Sau này xuống giường phải mang giày vào mới được chạy đi đâu.

Không được để chân trần mà chạy ra ngoài." Trần Ninh Hoài biết khi nãy y lo lắng cho hắn nên mới vội vã chạy ra ngoài, hắn nhỏ giọng nói thêm: "Tôi sẽ không đi đâu hết, tôi sẽ ở bên em nên đừng lo lắng."
Dương An ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Không hiểu sao y lại tin...hắn nói thật.
...
Hai người thu dọn xong mọi thứ, lập tức dắt trâu men theo đường mòn khác mà lên trấn.

Khi hai người đi trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Lúc ra đường chính lên trấn cũng không có một bóng người nào.

Đến cổng trấn, mới thấy nhiều người đi lại.

Trần Ninh Hoài nhìn xung quanh không biết nên bán ở nơi nào.

Quán ăn? Hay mang ra chợ?
Cuối cùng, Trần Ninh Hoài vẫn mang theo Dương An đến chỗ quán ăn to nhất trần - Huyền Nhật Quán.


Khi hai người đên quán đã nhìn thấy ở trước cửa có hai người.

Không biết họ nói cái gì, nhưng Trần Ninh Hoài có thể chắc chắn rằng họ đang cần thịt heo rừng.

Trần Ninh Hoài bảo Dương An ngồi trên xe, còn mình thì nhảy xuống đi thẳng đến chỗ hai vị kia.
"Xin hỏi, hai vị có phải đang cần tìm thịt heo rừng?"
Hai người kia nghe được tiếng lập tức quay lại.

Trước mắt họ là một thanh niên có làn da đen kịt, chắc do đày nắng nhiều.

Trên người tuy mặc bộ quần áo chắp vá đầy chỗ, nhưng ánh mắt của hắn lại mang cho người ta áp lực không đơn giản.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Trần Ninh Hoài đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó mới gật đầu: "Ngươi có?"
Trần Ninh Hoài cũng gật đầu đáp lại.

Ánh mắt lia về phía xe trâu.

Hai người đàn ông trung niên kia cũng nhanh chóng nhìn qua.

Bọn họ thấy trên xe trâu có một thiếu niên da hơi ngăm đen ngồi ở bên đó, còn có một thứ gì đó rất to được vải che lại.
Người đàn ông trung niên kia nhìn Trần NInh Hoài, ánh mắt mang theo sự dò xét: "Ngươi chắc chắn là heo rừng?"
Trần Ninh Hoài thản nhiên đáp lại: "Tôi săn ở trên núi."
"Vậy đi theo ta." Nói xong lại quay về phía người đàn ông trung niên còn lại: "Phùng trưởng quầy, làm phiền rồi."
Người đàn ông được xưng là Phùng trưởng quầy kia khách khí đáp lại: "Không sao, có là tốt.

Có là tốt ròi."
Đợi người đàn ông trung niên kia chào khách khí với Phùng trưởng quầy xong, lập tức dắt Trần Ninh Hoài cùng Dương An đi đến cửa sau của một biệt viện to lớn.

Người đàn ông trung niên tự mình mở to cửa rồi đưa hai người đi vào.
"Theo ta."
Trần Ninh Hoài đỡ Dương An xuống, rồi dặn dò y theo mình xong mới kéo xa trâu tiến vào biệt viên.
Người đàn ông trung niên kia sai người đóng cửa vào, rồi bảo hai người đợi ở đây không được chạy lung tung rồi nhanh chóng đi tìm đầu bếp trong biệt viện.

Có vẻ như người đàn ông trung niên này không nhận biết được nên cần tìm người có chuyên môn.

Nếu không đã chẳng bảo bọn hắn đến đây.
....
Trần NInh Hoài đứng nói chuyện với Dương An một hồi lâu, người đàn ông trung niên kia mới quay lại bảo hai người bỏ tấm vải xuống.

Trần Ninh Hoài gật đầu kéo tấm vải xuống.

Đầu bếp trong biệt viện nhìn thoáng qua cũng biết là lợn rừng, quay lại gật đầu nhẹ với người bên cạnh.
Người đàn ông trung niên kia nhìn hai người: "Hai ngươi tính bán với giá sao?"
Trần Ninh Hoài thản nhiên đáp: "Ba lượng."
Con heo này 100 cân, mà 30 văn một cân.

1000 văn bằng một lượng.

Vậy nên lấy ba lượng.

Nếu tách lẻ ra từng bộ phận con heo này còn đáng giá hơn.
Người đàn ông trung niên gật đầu, ông nhìn con lợn rừng này cũng trên dưới trăm cân.

Giá này không đắt.

Ông đưa cho hai người năm lượng, coi như tiền công thêm.

Trần Ninh Hoài nhận tiền thấy dư thêm hai không hỏi cũng biết là người ta cho thêm.

Hắn hiện tại đang rất nghèo cũng không cần làm màu làm mè.

Người ta cho thì mình xin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui