Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang


Tác giả: Lũy Niên
Ngày hôm qua sau khi dùng bữa ở Nguyên phủ xong thì trời cũng đã trưa, hai người ở lại chơi thêm một lát nhưng lúc về thì trời cũng đã tối.
Sáng sớm hôm sau, Trần Ninh Hoài dậy sớm đi kiểm tra tiến độ luyện tập của người làm trong biệt viện.

Khoảng thời gian gần đây, hai người rất bận nên chẳng thể nào chăm lo được biệt viện nhỏ của mình.

Mọi việc ở trong nhà điều được giao cho Tùng thúc cùng Dung thúc quản lý.

Năng lực làm việc của hai người thật sự cũng không tồi, quản lý mọi việc từ trên xuống dưới của biệt viện rất tốt, hoàn toàn không mắc phải sai lầm gì cả.
Chính vì điều đến nên Trần Ninh Hoài mới có thể tin tưởng để hai người quản lý mọi chuyện ở biệt viện.
Trần Ninh Hoài sải bước đi đến thao trường, từ xa hắn đã nghe được những tiếng hô chứa đầy khí thế.

Đột nhiên, hắn nhấc chân phi lên một nhánh cây to cao ở gần đấy.
Vị trí này có thể khiến cho hắn có thể quan sát được toàn bộ thao trường.Mấy trăm héc ta như được nhỏ lại trong mắt hắn.
Ở bên trong thao trường phần lớn nam tử đang xếp từng hàng ngay ngắn, tập luyện theo từng động tác đã được hướng dẫn và luyện tập từ ngày này qua ngày khác.

Ở hai bên Trung và Tâm đang đứng bên cạnh giám sát và chỉ dẫn lại nếu như có người làm sai.
Ở một hướng khác chỉ có bốn người đang thi đấu đối kháng với nhau.

Từng thế võ, từng tuyệt chiêu được tung ra rất dứt khoát, không ai nhường ai.

Bốn người này được Tứ giám sát.
Ở phía xa xa kia có mấy song nhi đang luyện tập phi tiêu cùng những vũ khí như roi hay xích nhẹ nhàng.

Những người này được Dung thúc giám sát và hỗ trợ.
Song nhi ở trong biệt viện không nhiều, đếm sao thì cũng chỉ có ba người.

Hơn nữa đều là phái yếu cần được nâng niu nên việc luyện tập cũng nhẹ hơn.
Trần Ninh Hoài đứng trên cao quan sát độ khoảng hơn ba mươi phút, thấy tất cả mọi người đều chăm chỉ luyện tập.

Không vì hắn không trực tiếp giám sát mà lơ là thì cũng yên tâm hơn được phần nào.

Hắn không đi trực tiếp đến đó kiểm tra nữa, xoay người nhảy xuống đi về phía phòng bếp ở nhà chính chuẩn bị đồ ăn sáng cho Dương An,
..................................
Lúc Trần Ninh Hoài quay trở về nhà chính đã thấy đồ ăn được bày lên bàn, hắn đảo mắt nhìn về phía nhà bếp thì thấy Dương An đang bận rộn nấu đồ ăn bên trong.
Môi Trần Ninh Hoài cong lên, nhấc chân nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp.

Hắn dừng trước cửa, đầu hơi tựa vào thành cửa.

Khoanh tay, ánh mắt nhìn theo dáng người nhỏ bé đang loay hoay trước mặt.


Sự dịu dàng dành cho người đối diện không thể nào giấu nổi.
Khi Dương An quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Ninh Hoài, ánh mắt y sáng lên vui vẻ nói: "Huynh về rồi.

Mau, rửa tay ăn cơm thôi.

Ta nấu xong rồi."
Trần Ninh Hoài tiến lại gần Dương An, nhấc chiếc đĩa trên tay y lên: "Để tôi." Dứt lời liền hôn lên trán của Dương An một cái, dịu dàng nói: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Dương An ngoan ngoãn nở nụ cười rồi lắc đầu: "Không nằm nữa, muốn dậy nấu thức ăn cho huynh ăn."
Trần Ninh Hoài nghe vậy thì ngây người mất mấy giây, khóe môi vẫn luôn cong.

Ý cười trong mắt còn đậm hơn lúc nãy, dịu dàng đáp lại: "Vậy thì vi phu cảm tạ phu nhân."
Nghe được tiếng phu nhân này của hắn, mặt Dương An bất giác đỏ lên.

Xấu hổ đẩy Trần Ninh Hoài ra ngoài: "Mau, đi ăn.

Không đồ ăn sẽ nguội."
"Được rồi, phu nhân từ từ thôi.

Đừng đẩy sẽ đổ." Trần Ninh Hoài vui vẻ, thuận thế Dương An đi ra khỏi phòng bếp.
....................................
Sau khi hai người dùng bữa xong thì Dương An đi qua nhà của Lê Thành chơi.

Thời gian gần đây hai người không gặp nhau, nên lúc này được thời gian rảnh rỗi nên hẹn nhau lên trấn mua sắm chút đồ.
Trần Ninh Hoài dặn dò y phải cẩn thận rồi mới sang để cho Thập Tam đánh xe đưa y sang nhà Lê Thành.
Còn bản thân hắn hôm nay ở biệt viện sắp xếp nhà xưởng để chuẩn bị làm đợt mắm đầu tiên trong tháng sau.

Dự theo tiến trình này có lẽ hơn một năm sau sẽ có đợt mắm đầu tiên.

Thật ra thì để mà nói thời gian ủ chượp có thể từ sáu đến hai mươi tư tháng, điều này đồng nghĩa với việc giữa năm sau hắn có thể xuất mẻ mắm đầu tiên.

Nhưng bởi vì là đầu tiên nên hắn muốn làm ra một loại mắm có màu sắc cùng hương vị thơm ngon nhất nên thời gian ủ chượp sẽ rất là lâu.

Nhưng ít nhất thì hương vị mà nó mang lại sẽ không khiến bất kỳ ai thất vọng.
Chuyến lu sành được thu mua cũng đã chuyển về đến biệt viện, hiện tại thì chượp gỗ sẽ được chuyển giao vào mấy ngày kế tiếp.

Việc sử dụng loại chượp nào để ủ cũng ảnh hưởng đến chất lượng của mắm, nó có thể tạo ra những đắc điểm rất riêng biệt.
Vậy nên Trần Ninh Hoài chia thành hai nơi ủ chượp riêng biệt, đồng thời hắn còn phải hướng dẫn người làm trong biệt viện.

Hắn chia những người làm thành ba nhóm nhất định.

Nhưng vì phải chuẩn bị ủ chượp một số lượng lớn nên hầu như tất cả người làm trong nhà đều phải học cách từ khâu chuẩn bị đến khâu ủ sau đó là phơi chượp, đảo chượp...

Trần Ninh Hoài cũng đã nghĩ đến việc nhân lực sẽ không đủ, hắn tính sẽ thuê thêm một số lượng người nhất định trong thôn.

Nhưng chuyện này tính sau đã, hiện tại hắn phải phổ cập kiến thức cho những người trong biệt viện về cách chọn lọc và xử lý nguyên liệu
Những bước đầu tiên bao giờ cũng khó khăn, những người trong biệt viện cũng chỉ mới biết qua lời hắn chưa từng thực hành nên chắc chắn sẽ gặp rất nhiều gian nan phí trước.

Nhưng mọi người ai cũng cố gắng học hỏi, thậm chí còn bắt ép mình phải cố gắng nhớ kỹ từ lời mà hắn nói.
Cách giảng giải của Trần Ninh Hoài đương nhiên sẽ không giống với cách giảng bài của Đỗ Nguyệt.

Hắn nói dựa vào sự trải nghiệm cũng với những kinh nghiệm của bản thân đã trải qua từ đời trước.

Hắn sử dụng những câu từ đơn giản nhất để diễn tả, khiến cho ai nghe xong cũng có thể tưởng tượng được.
.......................................
Tầm giữa chiều khi Trần Ninh Hoài còn đang cặm cụi với đống sách bút ở thư phòng thì Tùng thúc gõ cửa đi vào báo có người từ trên huyện đến tìm hắn cùng Dương An.
Trần Ninh Hoài ngẩng đầu lên khỏi đống sách bút, lông mày hơi nhếch lên.

Hắn đang nghĩ liệu có phải Nam Căn đến tìm mình hay không.
Trần Ninh Hoài thả bút xuống nói với Tùng thúc dẫn người đến sảnh chính, hắn sẽ lập tức qua đó.

Đợi khi Tùng thúc rời đi, Trần Ninh Hoài lập tức đứng lên thu dọn lại đống sách cùng giấy tờ trên bàn.

Sau đó sửa sang lại quần áo mới đi ra ngoài.
Dù gặp ai cũng nên gọn gàng, đó là phép lịch sự đơn giản nhất mà bản thân dành cho người đối diện.
.............................................
Lúc hắn ra đến sảnh chính, từ phía sau hắn có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người một nam một nữ.

Cả hai người đều khoác trên mình bộ xiêm y màu xanh nhạt, tà xẻ đôi như áo dài ở hiện đại.

Cổ áo cùng với tay áo đều được đính thêm những lớp lông trắng mềm mại.

Trần Ninh Hoài dám chắc trước đây hắn chưa từng gặp hai người này.
Tại sao họ lại đến đây?
Nhìn thấy hắn đi ra, hai người kia lập tức đứng lên chào hỏi.

Người nam tử mở miệng trước: "Lão bản Hoài An, lần đầu gặp mặt.

Xin lỗi vì đã không thông báo trước mà đã đến làm phiền ngài như vậy."
Trần Ninh Hoài cũng gật đầu chào hỏi lại, đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống.

Sau đó mới ngồi xuống ghế chủ vị: "Xin hỏi chư vị là?"
Người nam tử kia một lần nữa đứng lên, chắp tay về phía hắn.


Ánh mắt người này rất sáng, giống như một người có thể làm được nghiệp lớn.

Thế nhưng khi nhìn vào đó Trần Ninh Hoài làm cảm giác nó chứa đụng rất nhiều tắm tối cùng u khuất.
Người nam tử nói: "Hai huynh muội chúng tôi là người ở huyện thành.

Chúng tôi đến đây để xin lão bản bán cho chúng tôi công thức bánh ngày đó ngài tặng ở Hoài An."
Trần Ninh Hoài nghe xong thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ sẽ có người tìm đến hắn vì mấy loại bánh mà ngày ấy tặng kèm khi mua vải.
Nữ tử kia thấy hắn không nói gì, ánh mắt lộ ra sự đau khổ cùng với sợ hãi.

Nàng nhanh chóng đứng lên, những giọt nước ở hốc mắt sắp trào ra.

Giọng nói trở lên run rẩy.

Nàng quỳ hẳn xuống đất, dập đầu nói với hắn: "Lão bản Hoài An, thú thật với ngài những loại bánh đó có thể cứu sống được nhi nữ của ta.

Xin ngài....!ta xin ngài hãy bán cho ta công thức của chúng...." Dứt lời như sợ Trần Ninh Hoài không đồng ý còn rơi hẳn ba ngón tay lên trời: "Ta....ta có thể thề...ta có thể thề rằng sẽ không nói bất cứ ai công thức bánh của ngài....Xin ngài...cầu xin ngài..."
Trần Ninh Hoài thấy nữ tử như vậy thì hơi sững người, hắn không biết nên nói cái gì.

Từ bao giờ mấy món bánh ngọt của hiện đại lại trở thành thuốc của người cổ đại rồi?
Người nam tử kia thấy muội muội của mình như vậy thì đau lòng.

Y cố gắng đỡ nữ tử lên.

Nhưng nữ tử một mực muốn quỳ, vừa quỳ nàng vừa khóc cầu xin hắn.
Trần Ninh Hoài nhẹ giọng nói: "Hai vị xin hãy ngồi lên ghế.

Đừng quỳ như vậy.

Ta chưa nói sẽ không bán cho hai người."
Nữ tử kia nghe hắn nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt có làm theo tia sáng.

Giống như những tia sáng hy vọng sau giông bão.
Khuôn mặt của nàng rất xinh đẹp, những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt khiến cho nàng càng có vẻ là mềm yếu hơn.

Nàng run rẩy xác nhận lại lần nữa: "Thật...ngài nói thật chứ?"
Trần Ninh Hoài nhìn hai huynh muội gật đầu.
Nhìn thấy hắn gật đầu vị nam tử kia dịu dàng vỗ về muội muội của mình, dìu nàng ngồi lên ghế.
Đợi hai người bình tĩnh lại, Trần Ninh Hoài mới nói tiếp: "Theo lời chư vị thì bánh của ta có thể giúp nhi nữ của hai người.

Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở chư vị, trong những bánh ấy có hàm lượng đường rất nhiều.

Nếu như ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."
Người nam nhân kia dùng ánh mắt cảm kích đáp lại hắn: "Thật cảm ơn lời nhắc nhở của lão bản.

Chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."

Trần Ninh Hoài gật đầu rồi cất tiếng gọi Tùng thúc rồi sai người đi lấy bản công thức ở thư phòng.
...................................
Rất nhanh hai người đã câm được công thức làm bánh trong tay.

Vị nữ tử kia cầm nó trong tay nâng niu mấy tờ giấy như báu vật vô giá.

Hốc mắt nàng lại đỏ bừng lên, nhẹ nhàng hành lễ với Trần Ninh Hoài: "Ơn cứu mạng này của lão bản cả đời này Lan Hoa xin khắc cố ghi tâm, sau này nhất định sẽ báo đáp."
Trần Ninh Hoài: "Báo đáp thì không cần, chỉ là chuyện đơn giản mà thôi."
Vị nam tử kia nhìn về phía hắn, thẳng thắn hỏi: "Xin hỏi lão bản không biết giá cả của những công thức như thế nào?"
Trần NInh Hoài lắc đầu: "Không tính tiền."
Hai ngươi nghe trong lập tức sững sốt.

Bọn họ không nghĩ đến hắn dễ nói chuyện, càng không nghĩ đến việc hắn sẽ không lấy tiền.
Dù gì những loại bánh này bọn họ cũng đã thử cho người nghiên cứu nhưng không thể làm ra được.

Điều này có nghĩ là đây có thể là thứ gia truyền nhưng theo lời của hắn thì lại có cảm giác những thứ này rất nhỏ, không đáng để bận tâm.
Người nam tử kia ngập ngừng: "Chuyện này..." Trong ánh mắt lộ ra vài phần không biết nên làm sao.
Trần Ninh Hoài thấy y như vậy thì phất tay: "Đùng để ý, ta nói không tính là không tính.

Nếu cảm tháy không hợp tình thì cứ đến ủng hộ phu nhân của ta mấy xấp vải là được."
Lúc này người nam tử mới gật đầu: "Ân cứu mạng của lão bản, Lan Hành xin ghi nhớ."
Sau này rất định báo đáp.
Câu sau y không nói ra, bởi vì y biết có nói cũng sẽ bị hắn từ chối.

Chuyện này chỉ cần y ghi nhớ rõ là được, sau này nhất định sẽ báo đáp lại hắn.
......................................
Sau khi hai người rời đi, Trần Ninh Hoài lại tiếp tục công việc còn dang dở của mình khi này.

Khi hắn nhìn lên một lần nữa thì trời cũng đã ngả vàng, Trần Ninh Hoài nghĩ sao giờ này Dương An vẫn còn chưa về?
Hắn đứng dậy tính đi ra ngoài tìm y thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Đợi hắn khi hắn nói "vào đi: thì cửa thư phòng bị mở từ bên ngoài.
Dương An xách một hộp gỗ nhỏ từ bên ngoài đi vào.

Đôi mắt của y tràn ngập ý cười, long lanh đáng yêu: "Ninh Hoài nghỉ ngơi thôi, trời đã sắp tối rồi."
Trần Ninh Hoài thấy y lập tức nhấc chân đi đến, khuôn mặt thả lỏng hỏi y: "Em về từ lúc nào?"
Dương An ngoan ngoãn đáp: "Ta về được hơn một canh giờ rồi.

Lúc nãy, khi đi về ta có mua một con gà làm súp cho huynh ăn.

Mau đến ăn không nguội mất." Vừa nói y vừa đặt hộp gỗ lên bàn, rồi mở nắp hộp bưng chiếc bát sứ vẫn còn bốc khối thì bên trong ra.
Trần Ninh Hoài dịu dàng nắm lấy tay y, xoa hai bàn tay y rồi dùng hai tay mình ủ ấm cho y: "Lạnh hết rồi."
"Có sao? Ta thấy ấm lắm mà." Dương An ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt vừa mềm mại vừa vui vẻ.
Y vừa dứt lời đã nhìn thấy hắn cúi đầu xuống hôn lên lòng bàn tay mình, hơi thở của hắn theo từng câu chữ va phải da tay y: "Không có, lạnh lắm."
Dừng hai giây hắn mới nói tiếp:
"Vậy nên hãy để ta sưởi ấm cho em nhé, phu nhân?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận