Sống Lại Thập Niên 70 Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta


"A Thanh! Con làm sao vậy? Trước kia con chưa bao giờ oán giận những chuyện như thế này." Lý Hà oán trách, tiếp tục nói: "Làm gì có con dâu nhà ai không phải làm những việc này? Khi mẹ gả cho cha con, trong nhà nghèo đói không có gì ăn còn phải nhìn sắc mặt bà nội con.

Hiện tại con so với mẹ còn hạnh phúc hơn!"
"Điều kiện nhà họ Vương gia tốt như vậy! Nếu không phải mạng con tốt, sao chúng ta có thể kết thông gia với nhà họ được? Chẳng lẽ con vừa muốn cuộc sống tốt đẹp lại vừa muốn mẹ chồng tốt bụng nữa sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?" Lý Hà thử thuyết phục.
"A Thanh, mẹ trong lòng con ủy khuất, chuyện này nháo một lần là đủ rồi, ngày mai con trở về xin lỗi Nam Hải, cố gắng sinh hoạt cho tốt, biết không?"
Trong lòng Thẩm Thanh thở dài thật sâu.
"Con sẽ không trở về, con đã nói sẽ ly hôn với Vương Nam Hải, chờ Cố thư ký trở về, chúng con lập tức đi làm thủ tục." Thẩm Thanh cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh.
"Cái gì! Chuyện lớn như vậy sao bây giờ con mới nói? Rốt cuộc con làm chuyện gì để Nam Hải tức giận như vậy, sao lại muốn ly hôn với con?" Lý Hà trừng lớn hai mắt, đôi tay run run.
"A Thanh! Bằng không cha mẹ cùng con trở lại nhà họ Vương, nói chuyện lại với Nam Hải, chuyện lần này là nhà họ Vương sai, sao hắn ta có thể đề cập tới chuyện ly hôn?" Thẩm Đại Sơn ở bên cạnh cũng nóng nảy.
Lý Hà không hài lòng, kéo tay Thẩm Đại Sơn, nói: "Chuyện này sao có thể tính lên đầu Nam Hải được? Nói đến cùng là do a Thanh không có bản lĩnh! Không có cách nào xử lý tốt mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu và quan hệ với cô em chồng.

Ngày mai mẹ và cha con sẽ đi cùng con trở lại nhà họ Vương! Chúng ta xin lỗi người ta một tiếng."

Thẩm Thanh cười lạnh, nói: "Con sẽ không xin lỗi.

Hơn nữa lần này là con đưa ra đề nghị ly hôn."
Những lời này đối với hai người chính là sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc há to miệng đến nỗi nhét vừa nắm tay.
Lý Hà không thể tin mà trừng lớn đôi mắt, quát: "Thẩm Thanh con có phải điên rồi hay không! Mối hôn nhân tốt như vậy con nói ly hôn thì ly hôn sao? Con có hỏi qua ý kiến ta và cha con không? Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể để con coi như trò đùa được? Phụ nữ đã ly hôn như giẻ lau đã dùng rách vứt đi, nửa đời sau đều không dám ngẩng đầu!"
Thẩm Đại Sơn cũng sốt ruột khuyên nhủ: "A Thanh à, con không thể xúc động như vậy! Nhà ai không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Chuyện này con tức giận thì được, nhưng không thể đề cập đến chuyện ly hôn!"
Thẩm Thanh để chậu chén đang rửa trong tay xuống mặt đất, không nhanh không chậm mà nói: "Đây là hôn nhân của con, con đã quyết định muốn ly hôn, ai cũng không có cách nào thay đổi quyết định của con."
"Phụ nữ đã từng ly hôn thì sao? Con có thể dựa vào chính mình đôi tay để sống, không cần tiếp tục làm việc vất vả vì nhà của người khác, ngày tháng tự mình kiếm sống sẽ càng hạnh phúc." Thẩm Thanh kiên định mà nói.
Lý Hà oa oa than khóc, sau đó tựa vào trong ngực Thẩm Đại Sơn.
"Trong một năm ngắn ngủn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước kia a Thanh của ta nghe lời nhất, sao có thể nói ra những lời hồ đồ này!" Lý Hà khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, thanh âm rất nhanh thu hút ba đứa con khác trong phòng đi ra.
"Cha, mẹ con sao vậy?" Thẩm Dao sốt ruột hỏi.
Thẩm Đại Sơn vội vàng phất phất tay, quát to: "Chuyện người lớn các con không cần quan tâm, nhanh đi vào phòng! Đúng rồi, ra đóng kĩ cửa sân lại."
Ông không muốn người ngoài nhìn thấy một màn mất mặt này.
Thẩm Dao nhìn thấy Lý Hà khóc nức nở, lại nhìn vẻ mặt Thẩm Thanh bình tĩnh bên cạnh, giống như hiểu rõ chuyện gì đó.
Cô ta không ở lại, nghe theo lời Thẩm Đại Sơn đóng kĩ cửa, sau đó dắt theo hai đứa em trai đi vào phòng.
Thẩm Đại Sơn lo lắng tiếng Lý Hà làm hàng xóm chú ý, liền đỡ Lý Hà, gọi Thẩm Thanh vào trong phòng.
Thẩm Thanh đã đoán trước được phản ứng của Lý Hà, trong lòng cô đã sớm chuẩn bị, cho nên sau khi ngồi xuống có thể bình tĩnh rót cho mình một chén nước.
Sắc mặt Thẩm Đại Sơn phức tạp nhìn Thẩm Thanh, nhẹ nhàng nói: "A Thanh, kỳ thật cha rất hiểu tâm tình của con, cũng biết con chịu rất nhiều ủy khuất, con có thể chờ Nam Hải đồng ý, về nhà ở một thời gian, điều chỉnh tâm tình cho tốt.

Còn chuyện ly hôn, cha khuyên con vẫn nên nghĩ lại thật kĩ."
"Cảm ơn ý tốt của cha.


Nhưng con đã nghĩ kỹ rồi, con nhất định phải kết thúc cuộc hôn nhân này.

Nếu hai người đã biết con ở nhà họ Vương sống không tốt, vì sao lại bắt con trở về? Đây không phải là đẩy con vào hố lửa hay sao?"
Lý Hà nghe xong lời này, nước mắt giàn giụa chỉ vào Thẩm Thanh mắng: "Mày là cái đồ không có lương tâm! Cái gì gọi là chúng ta đẩy mày vào hố lửa? Nhà họ Vương rốt cuộc không tốt chỗ nào? Mày gả qua, người hưởng phúc không phải là mày sao?"
"Cái phúc khí con không nhận nổi, ai muốn thì cho người đó." Thẩm Thanh lạnh lùng nói.
Lý Hà vịn vào bàn đứng dậy, run run rẩy rẩy hỏi: "Rốt cuộc là vì lý do gì để mày kiên trì ly hôn? Nếu mày không nói được lý do hợp lý, tao dù có chết cũng sẽ không đáp ứng!"
Thẩm Thanh thở dài một hơi, nhìn thẳng Lý Hà nói: "Vương Nam Hải hắn ta không có khả năng sinh đẻ, con không muốn thủ tiết.

Hơn nữa mẹ hắn lại muốn ôm cháu trai sớm, Vương Nam Hải vì bảo trì mặt mũi, người cảm thấy hắn sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ để cho con bêu danh vô sinh? Con còn vài chục năm nữa, chẳng lẽ đều sống như vậy sao?"
Lời vừa dứt, Lý Hà hít một ngụm khí lạnh, ngã ngồi ở trên ghế.
Nghe thấy đề tài này, sắc mặt Thẩm Đại Sơn cực kỳ mất tự nhiên, xoa xoa tay tìm cớ hút thuốc lá chạy ra sân.
Sau khi Lý Hà dừng lại vài phút, rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: "Loại lời nói này về sau trước mặt người ngoài ngàn vạn lần không thể nói! Dù sao Nam Hải cũng là chủ nhiệm, chuyện này nếu truyền ra sẽ mất hết mặt mũi của hắn, cả đời đều không dám ngẩng đầu."
Thẩm Thanh cười ha hả.
Mặt mũi có quan trọng như vậy sao? Áo trong không để ý lại để ý một tầng da mặt bên ngoài kia.
Đàn ông có đảm đương tự nhiên sẽ thừa nhận chính mình có vấn đề, chỉ có loại đàn ông không ra gì mới vì mặt mũi mà để vợ mình khó xử.
"Vương Nam Hải sĩ diện, con chẳng lẽ thì không? Giữa chúng ta ngay cả chuyện vợ chồng đều không có làm, con có thể mang thai thế nào? Về sau người bị xem thường cũng phải nhận thay sao?"

Anh mắt Lý Hà tránh né, khuyên nhủ: "Bị nói vài câu cũng không rơi miếng thịt.

Có thể nhịn thì nhịn, chờ về sau Nam Hải dọn vào trong thành, mày chính là người thành phố, ai sẽ còn nói mày nữa? Đến lúc đó hai đứa lại nhận nuôi một đứa con trai, nuôi dưỡng từ nhỏ thì khác gì con mình tự sinh đâu."
"Mẹ người không cần khuyên con, chuyện ly hôn con đã quyết định rồi.

Không đơn giản chỉ là nguyên nhân này, dù sao con và Vương Nam Hải không có khả năng tiếp tục ở bên nhau."
Thẩm Thanh đã hiểu rõ.
Mặc kệ Vương Nam Hải có sai lầm lớn bao nhiêu, ở trong mắt người khác đều là hắn không sai, chỉ cần hắn có tiền có quyền, thì vĩnh viễn ở phía chính xác.
Cho dù nói thêm với người nhà, cũng chỉ là lãng phí nước miếng.

Cô không muốn tiếp tục dây dưa quá nhiều, chuyện kết hôn không phải do cô làm chủ, chuyện ly hôn cô nhất định phải nắm chặt quyền chủ động trong tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui