Lúc này Lý Hà cũng chạy chậm tới cửa, bà xoa xoa nước trên tay, chủ động tiếp nhận hành lý trong tay Thẩm Thanh.
"Hôm nay như thế nào đã trở lại? Nhìn con bị mưa ướt hết cả người rồi, nhanh vào trong nhà thay quần áo đi, đừng để sinh bệnh." Lý Hà quan tâm nói.
Nhìn ngữ khí mẹ đẻ có chút sốt ruột, Thẩm Thanh có chút hoảng hốt, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Nhanh thay quần áo đi, chờ chút nữa cha con trở về, là có thể ăn cơm chiều rồi." Lý Hà hỗ trợ mang hành lý của cô vào phòng, lại dặn dò một câu, mới đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Lý Hà nhỏ giọng gọi mấy đứa trẻ lại, nhẹ giọng dặn dò bên tai từng đứa.
Thẩm Thanh không chú ý tới một màn này, cô lấy bọc quần áo ra, lại phát hiện quần áo bên trong đã ướt sũng hết rồi.
Cô nhớ trước khi lấy chồng, cô còn hai bộ quần áo cũ vẫn để lại ở nhà, liền mở ngăn tủ muốn lấy ra mặc.
Nhưng sau khi mở ngăn tủ ra, cô vô cùng sửng sốt.
Ngăn tủ vốn thuộc về cô, bên trong nhét đầy đồ vật của em hai Thẩm Dao.
Mấy bộ đồ cũ cô để lại trước khi lấy chồng đã biến mất, nhìn kĩ lại, thì ra đã bị người ta lấy ra làm vải lót giày.
Thẩm Thanh cười khổ một tiếng, nhìn dáng vẻ này của mẹ ruột thật đúng với câu "Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi".
Thẩm Dao thấp hơn cô rất nhiều, Thẩm Thanh không thể mặc được quần áo của em ấy.
Thẩm Thanh chỉ có thể tạm chấp nhận tìm khăn khô lau tóc ướt, quần áo chỉ là hơi ẩm, cô vẫn có thể chịu đựng được.
Chính lúc này, trong sân truyền đến tiếng ho khan.
Thẩm Thanh liền biết cha ruột mình Thẩm Đại Sơn đã về.
Cô lau khô nước trên tóc, đi ra ngoài.
"A Thanh? Sao hôm nay con đã về rồi?" Trong mắt Thẩm Đại Sơn hiện lên chút vui vẻ, sau đó lại đổi thành lo lắng hỏi: "Có phải ở nhà chồng bị ủy khuất hay không? Mới nửa năm không gặp mặt, sao lại cảm giác con gầy đi nhiều rồi?"
Thẩm Thanh đối với việc cha quan tâm có chút kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của cô, cha là người không nói nhiều lắm, ông là người trung thực thành thật.
Ở nhà tất cả đều nghe lời mẹ cô nói, sau khi cô kết hôn 5 năm vì một lần ngoài ý muốn mà qua đời.
Kiếp trước cha cô cũng rất ít khi nói lời quan tâm với cô, trong đó cũng có nguyên nhân là Thẩm Thanh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Không đợi Thẩm Thanh nói tiếp, Lý Hà liền nghiêng người trừng mắt nhìn ông, oán trách nói: "Nam Hải tốt như vậy, sao có thể để a Thanh bị ủy khuất? Sao ông có thể suy đoán lung tung chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ như vậy?"
Thẩm Đại Sơn rũ mắt xuống, không nói tiếp nữa.
Lý Hà quay người lại đổi sang bộ dáng thân thiết, lôi kéo tay Thẩm Thanh nói: "Mau lại đây ăn cơm, cha con chính là muốn bị đánh, luôn thích nói hươu nói vượn."
Thẩm Thanh nhìn hết thảy, lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể thốt nên lời.
Cơm chiều là cháo khoai lang đỏ với một chút đậu phộng rang.
Trong lòng Thẩm Thanh có việc, ăn không chút mùi vị.
Ở trên bàn cơm nàng không nhắc tới chuyện ly hôn, người một nhà ngồi xung quanh trước mâm cơm, chính là chuyện xảy ra rất lâu với cô.
Không biết có phải có một chút thân tình, trong lòng Thẩm Thanh sinh ra một tia mong chờ.
Một đời này, người nhà có thể đứng ở bên cạnh mình hay không, có thể bảo vệ quyết định của chính mình hay không.
Sau khi ăn cơm chiều, mặc dù Lý Hà nói không cho nàng làm việc, nhưng Thẩm Thanh vẫn chủ động thu dọn chén đũa.
Cô ngồi xổm bên cạnh ao, thất thần mà chà xát cái chén trong tay, đột nhiên nghe được âm thanh trò chuyện sột soạt từ góc tường truyền đến.
Thẩm Thanh nghe được giọng nói kia chính là của cha mẹ mình, vì thế nàng tò mò đến gần nghe lén.
"Lần này a Thanh trở về khẳng định đã chịu ủy khuất gì đó, con bé gả đi đã hơn một năm, chưa từng oán giận với chúng ta nhà họ Vương không tốt.
Nhưng hôm nay tâm tình của con bé rõ ràng không tốt, khẳng định đã xảy ra chuyện gì." Trong thanh âm Thẩm Đại Sơn còn lộ ra chút lo lắng.
trong lòng Thẩm Thanh ấm áp, kiếp trước cô cũng không biết trong lòng cha lo lắng cho mình, không nghĩ lần này lại như thấy một người cha khác.
"Giữa người trẻ tuổi với nhau, giận dỗi, cãi nhau đều là chuyện rất bình thường.
Có vợ chồng nào sống với nhau lai chưa từng cái nhau? Ông không cần chuyện bé xé ra to." Lý Hà bất mãn nói.
"Bà cũng biết, bà Vương là đức hạnh gì! Không chừng là Thanh chính là bị bà già kia khi dễ không chịu nổi, mới trở về nhà tới.
Lần này tốt nhất nhất là để con bé ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ bao giờ con bé muốn trở về lại nói." Thẩm Đại Sơn thương lượng.
"Không được! Thẩm Đại Sơn ông có phải hồ đồ rồi hay không? Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi! Nào có chuyện cứ bị ủy khuất là chạy về nhà mẹ đẻ? Tôi và ông làm vợ chồng nhiều năm như vậy, có khi nào tôi từng chạy về nhà mẹ đẻ chưa?" Lý Hà lo lắng nói.
"Dù sao tôi cũng không đồng ý, lát nữa tôi lại nói chuyện với con bé, để con bé ngày mai nhanh chóng trở về.
Hiện tại con bé đã là người nhà họ Vương, sao có thế mặc kệ mẹ chông không quan tâm mà chạy về như vậy?"
"Tôi cũng biết bà Vương không dễ ở chung! Nhưng vậy thì thế nào? Con dâu nhà ai mà chẳng phải chịu đựng mẹ chồng? Người khác đều có thể chịu đựng, sao đến lượt nó lại không thể? Thời điểm tôi còn là con dâu, mẹ ông còn quá mức hơn, tôi không phải vẫn ở đây sao?"
Những lời này khiến cho Thẩm Đại Sơn hoàn toàn á khẩu không trả lời được, ông nhỏ giọng bất mãn mà nói: "Như thế nào nói đến chuyện năm xưa rồi."
"Chuyện này ông cũng đừng quản, dù sao hôm nay tôi sẽ nói chuyện lại với a Thanh, nhà mẹ đẻ cũng không phải chỗ tránh nạn cho nó.
Nếu nó lại tiếp tục chọc giận nhà họ Vương, chúng ta cũng không chiếm được chỗ tốt, về sau còn rất nhiều chỗ cần Nam Hải người ta giúp đỡ đấy!"
Sắc mặt Thẩm Thanh trắng bệch, tay không ngừng run rẩy.
Hóa ra ngay từ sớm, cô đã không còn là người nhà họ Thẩm.
Nguyên lai bọn họ đã sớm biết Lưu Kim Mỹ là dạng người gì......
Trong lòng cô đau nhói, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy đau nhói như bị kim đâm vào tay.
Nàng bước chân nặng nề tới trước mặt hai người, lại nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Cha, mẹ, lời hai người nói, con đều nghe cả rồi."
Lý Hà và Thẩm Đại Sơn cứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Vài giây sau, Lý Hà nghiêm túc nói: "A thanh à, kỳ thật mẹ cũng là muốn con tốt.
Con gái sau khi gả đi chính là người nhà chồng.
Còn tùy hứng chạy về nhà mẹ đẻ như vậy sẽ bị tất cả mọi người người phỉ nhổ."
Thẩm Thanh nhịn xuống ủy khuất, bình tĩnh nói: "Chính ngày hôm qua, Vương Linh Linh và Vương Nam Lâm đẩy con xuống sông, nếu không phải con phản ứng nhanh, nhanh chóng bơi lên bờ, khả năng đã sớm chết rồi.
Lưu Kim Mỹ thì khắp nơi bảo vệ con gái mình, cho dù con sốt cao cũng bắt con đứng dậy làm việc.
Vương Nam Hải lại càng nghe lời mẹ, mọi việc đều lấy lời nói Lưu Kim Mỹ làm chuẩn.
Gia đình như vậy con thật sự chịu đủ rồi."
"Đây cũng thật quá đáng! A Thanh hôm nay thân thể con thế nào? Có chỗ nào không tốt không?" Thẩm Đại Sơn quan tâm hỏi, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Lý Hà đẩy hắn một cái, trừng mắt nhìn ông, Thẩm Đại Sơn liền thức thời mà ngậm chặt miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...