"Trong miệng không có một lời đứng đắn nào." Lâm Dư lắc đầu, không tiếp tục hỏi anh nữa.
Ngô Giang nhìn Lâm Dư không có nhiều hứng thú. Chờ một lát thấy không thú vị thì rời đi.
Tay Lâm Dư cầm bút viết, trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng Thẩm Thanh.
Ngày mưa hôm đó, Thẩm Thanh cô đơn một mình đứng ở dưới tàng cây, trong mắt sương mù dày đặc. Chỉ một cái liếc mắt này, anh liền đau lòng cho cô gái gặp phải khó khăn trước mắt này.
Lại gặp nhau lần nữa, trong mắt cô ấy đã có thêm một phần mạnh mẽ.
Ở trong mắt anh, Thẩm Thanh giống như là một bông hoa huệ mưa.
Phần lớn các loài hoa đều không chịu được sức mạnh của mưa gió bão bùng. Mà hoa huệ mưa sau khi mưa rền gió dữ qua đi sẽ nở thành bông hoa xinh đẹp, thanh lệ nhất.
Lâm Dư nghĩ đến Thẩm Thanh, khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười.
Đúng vậy, có lẽ là bản thân thích cô ấy.
Nhưng mà tâm ấy của cô ấy thì thế nào nhỉ?
Lâm Dư nghĩ đến hình ảnh ngày ấy Thẩm Thanh vừa nói vừa cười với người khác. Trong lòng không khỏi buồn bực.
Đối với cô, mình có lẽ chỉ là một người đội trưởng mà thôi.
......
Nhà họ Vương.
Bởi vì, Vương Nam Hải là kết hôn lần hai. Cho nên, hôn lễ này cũng không tổ chức lớn.
Cha mẹ hai bên chỉ mời bạn bè đến ăn một bữa cơm đơn giản, mua một chút kẹo cưới và phân phát cho những người trong đội. Như vậy coi như là đã kết hôn xong.
Triệu Lâm đương nhiên là không hài lòng. Đây chính là lần đầu tiên cô ta kết hôn. Cô ta cũng muốn vẻ vang gả đến nhà họ Vương.
Nhưng mà, Vương Nam Hải không muốn làm. Cô ta cũng chỉ có thể giả vờ hiểu chuyện, nuốt xuống ủy khuất này.
Đêm tân hôn.
Triệu Lâm thẹn thùng ngồi ở trên giường, trong lòng chờ mong.
Đợi chờ hồi lâu, Vương Nam Hải mới đi vào phòng.
Triệu Lâm nhìn Vương Nam Hải loạng choạng đi vào phòng, vội vàng chạy tới đỡ người.
Ngửi được mùi rượu trên người, Triệu Lâm không nhịn được oán trách, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Tối nay chính là đêm tân hôn của chúng ta đó!"
Vương Nam Hải vười đến hai mặt đỏ bừng, không nói gì.
"Sao lại uống thành như vậy!" Triệu Lâm cố sức đỡ Vương Nam Hải lên giường, sau đó lại đẩy anh ta lên.
"Nam Hải, bằng không em đi nấu cho anh chút canh giải rượu nhé? Đêm nay dù sao cũng là đêm tân hôn của chúng ta......"
Lời còn chưa nói xong, Vương Nam Hải đang nằm trên giường đã ngáy vang.
Triệu Lâm tức giận không chịu được, cố tình lại không làm gì được Vương Nam Hải.
Ngồi ở mép giường giằng, bế tắc hồi lâu, cô ta vẫn quyết định thử lại một lần. Vạn nhất có tác dụng thì sao?
Triệu Lâm khóa kỹ cửa phòng, sau đó bò lên trên giường, nằm ở bên cạnh Vương Nam Hải.
"Uống say khướt như vậy, mặc quần áo như thế sao có thể đi ngủ? Em cởi giúp anh nhé." Triệu Lâm nhẹ giọng nói.
Sau đó, cô ta cởi hết quần áo trên người mình và Vương Nam Hải ra, rồi quấn chăn lại.
Cho dù là uống say, chỉ cần không phải say không còn biết gì. Cô ta không tin không có cách nào.
Một lúc lâu sau, Triệu Lâm tức giận đá Vương Nam Hải một cước.
Cô ta đã nghĩ mọi cách. Nhưng Vương Nam Hải lại không có một chút phản ứng nào, giống như ng·ười ch·ết.
Lúc này, Triệu Lâm rất tức giận. Hôn lễ quá tàn nhẫn. Đêm tân hôn trôi qua kỳ cục như vậy!
Càng nghĩ càng tức giận, Triệu Lâm xoay người sang bên kia ngủ.
Mà lúc này, Vương Nam Hải đáng lẽ phải ngủ say lại mở nửa đôi mắt.
Anh ta có thể cảm nhận vừa rồi Triệu Lâm làm chuyện gì. Nhưng mà, thân thể không biết cố gắng này......
Trong lòng Vương Nam Hải càng cảm thấy chán nản. Bản thân có tiền có thế! Nhưng cố tình không hưởng thụ được nữ sắc! Điều này cũng quá tr·a t·ấn người.
Đây còn chỉ là đêm đầu tiên. Đêm mai lại phải chịu đựng như thế nào......
Lúc này, còn có một người còn buồn bực hơn. Đó chính là Lưu Kim Mỹ.
Bà ta áp tai vào trước cửa phòng hai người. Nhưng nghe nửa ngày lại chỉ nghe thấy tiếng ngáy, trong lòng làm sao có thể không lo lắng.
Bà ta thậm chí muốn xông vào, hướng dẫn hai người một lần.
Dựa theo tốc độ này, khi nào bà ta mới có thể bế được cháu đích tôn!
Đêm tôn hôn còn xem như bình yên vô sự.
Nhưng buổi tối ngày hôm sau thì không được tốt như vậy.
Triệu Lâm rửa bát xong thì đã sớm ở trong phòng chờ đợi Vương Nam Hải.
Chờ mãi tới khi trời tối, Vương Nam Hải mới chậm rãi đi vào.
Triệu Lâm lập tức đứng dậy nghênh đón, "Anh đã vất vả, mệt mỏi cả ngày rồi. Để em rửa chân cho anh."
Vương Nam Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may chỉ là rửa chân.
Triệu Lâm rót nước ấm, cởi giày, vớ giúp Vương Nam Hải, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn chân Vương Nam Hải.
Vương Nam Hải sửng sốt, này nào phải rửa chân? Đây là muốn mạng rồi.
"Để anh tự mình làm đi......"
"Không sao. Hiện tại, chúng ta đã là vợ chồng. Hãy để em phục vụ anh thật tốt." Triệu Lâm ôn nhu nói.
Sau khi rửa chân xong, Triệu Lâm kéo tay Vương Nam Hải đi tới mép giường.
"Hôm nay có chút mệt......" Vương Nam Hải ngáp một cái.
Triệu Lâm nhẹ nhàng cười, nói "Tối hôm qua là đêm tân hôn của chúng ta. Đáng tiếc, anh ngủ quá say...... Đêm nay, anh cũng không thể lại chạy trốn."
Rõ ràng là đang nói lời tán tỉnh. Nhưng ở trong tai Vương Nam Hải lại giống như là lấy mạng.
Bàn tay mềm mại của Triệu Lâm xẹt qua bên môi Vương Nam Hải, sau đó che lại.
Vương Nam Hải: Loại trình độ này thì anh có thể!
Sau đó, hơi thở của hai người trở nên dồn dập. Không đợi Vương Nam Hải phản ứng lại, Triệu Lâm đã cởi quần áo của anh ta ra.
Đang muốn tiến hành bước tiếp theo......
Triệu Lâm ngây ngẩn cả người.
Ng·ay sau đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Cô ta nhìn lại với vẻ hoài nghi......
"Này......"
Vương Nam Hải xấu hổ cười, "Hôm nay thật sự quá mệt mỏi...... Không có tâm trạng."
Triệu Lâm cắn chặt môi, sau đó nước mắt rơi xuống.
Loại phản ứng này của Vương Nam Hải có thể nói là vô cùng nhục nhã với cô ta!
Không có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được việc chồng mình không có chút hứng thú nào với mình......
Nhìn Triệu Lâm khóc vô cùng thương tâm. Trong lòng Vương Nam Hải thực sự có chút áy náy, giống như lúc ban đầu anh ta đối xử với Thẩm Thanh.
Nhưng mà cũng có khác biệt.
Thẩm Thanh da mặt mỏng, những việc này cô cũng không hiểu.
Mỗi lần đều là ngoan ngoãn chờ. Đợi không được quả thật có chút thất vọng. Nhưng cũng không phản ứng kịch liệt như vậy.
"Lâm Lâm...... Hôm nay, anh thật sự chỉ là mệt mỏi. Em cho anh một chút thời gian được không."
Triệu Lâm cắn môi, nhìn thái độ mềm mỏng của Vương Nam Hải, đành phải gật đầu.
Nửa đêm, trong lòng cô ta không cam lòng lại thử một lần. Nhưng kết quả, vẫn phải làm cô ta thất vọng.
Cô ta khôn khéo hơn Thẩm Thanh nhiều, trong lòng đương nhiên cũng cảm giác được một ít không thích hợp.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi đêm Vương Nam Hải đều lấy một số lý do khác nhau để trốn tránh. Điều này càng làm trong lòng Triệu tích tụ rất nhiều oán hận.
Mấy ngày nay, Lưu Kim Mỹ luôn canh chừng ở ngoài cửa phòng hai người. Nhưng không nghe được một chút động tĩnh nào. Trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
Bà nhớ tới trước đó, Thẩm Thanh từng nói đến chuyện sống như góa phụ trong khi chồng còn sống......
Lúc ấy chỉ nghĩ Thẩm Thanh nói bậy. Hiện tại, càng nghĩ trong lòng càng cực kỳ bất an.
Rốt cuộc, bà ta không nhịn được kéo Triệu Lâm đến bên cạnh dò hỏi.
"Lâm Lâm, con gả đến nhà họ Vương chúng ta đã mấy ngày. Con đã quen chưa?"
Trong lòng Triệu Lâm mang theo tức giận, thấp giọng nói: "Cũng tốt ạ."
Lưu Kim Mỹ lại hỏi, "Phương diện kia, con và Nam Hải......"
Sắc mặt Triệu Lâm đột nhiên trở nên không kiên nhẫn, "Mẹ, mấy ngày nay Nam Hải không phải nói quá mệt mỏi, thì chính là đau eo, đau chân. Trong lòng con cũng muốn nhanh chóng cho ngài thêm một đứa cháu trai. Nhưng tình huống không cho phép ạ."
Sau đó, cô ta lại hỏi: " Nam Hải có phải hay không có cái gì...... Bằng không vì sao mỗi lần đều không muốn?"
Lưu Kim Mỹ lập tức đen mặt.
"Con nói lời này là có ý gì? Nam Hải là người đàn ông của con! Con cứ bôi nhọ nó như vậy sao?"
Bà ta có thể hoài nghi con trai của mình. Nhưng, Triệu Lâm là vợ, tuyệt đối không được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...