Trở lại trong phòng.
Lâm Niệm nhìn thoáng qua cải trắng trong tay Lâm Dư.
Sắc mặt tối sầm xuống.
"Thẩm Thanh mang tới sao anh?"
"Ừm."
Lâm Niệm có chút không hài lòng, "Anh, có phải anh và Thẩm Thanh thân thiết quá mức hay không?"
Lâm Dư đặt cải trắng lên trên tủ bát ở bên cạnh, "Anh và đồng chí Thẩm Thanh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Cô ấy có khó khăn, anh không thể trơ mắt ra nhìn."
Lâm Niệm biết anh trai mình chính là người có tinh thần tượng nghĩa rất cao.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô đặt quyển sách trên tay xuống, ngồi ở bên cạnh Lâm Dư, "Anh, anh nói thật đi.
Có phải anh có......ý tưởng gì khác với Thẩm Thanh kia hay không?"
Vành tai Lâm Dư lập tức đỏ ửng.
Cô gái nhỏ này sao lại không e lệ gì, lại hỏi trực tiếp bản thân như vậy.
"Em đừng nói chuyện lung tung, bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ? Không cần ảnh hưởng tới danh dự đồng chí Thẩm Thanh."
Lâm Niệm cắn môi.
Đến thời điểm này rồi còn bảo vệ Thẩm Thanh, sao anh trai không nghĩ đến bản thân danh dự bản thân mình chứ.
"Anh, Thẩm Thanh và anh không thích hợp.
Anh tốt nhất không nên có suy nghĩ khác......!Nếu anh thật sự muốn kết hôn, em thấy chị Giang Ninh rất thích hợp.
Chị ấy cũng có ý với anh."
Lâm Dư cau mày, "Bài tập của em đã làm xong rồi sao? Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào."
Nói xong thì ra ngoài sân làm việc của chính mình.
Lâm Niệm ở trong phòng tức giận muốn dậm chân.
Thẩm Thanh trước kia là chị dâu của Vương Linh Linh.
Cô không muốn chị ta lại vào nhà mình.
......
"Dao, đã giờ này rồi sao con còn không rời khỏi giường?" Lý Hà nhấc chăn lên, la lớn.
"Mẹ, hôm nay con đau đầu......!Không muốn làm việc......" Thẩm Dao bộ dáng không có chút sức lực nào.
Lý Hà nửa tin nửa ngờ sờ sờ trán cô ta, lại sờ trán bản thân, "Bình thường mà.
Tối hôm qua không phải vẫn không có chuyện gì sao? Như thế nào sáng nay lại không thoải mái?"
Thẩm Dao nhẹ nhàng khụ một tiếng, "Mẹ, con thật sự không thoải mái......"
"Ta thấy con chỉ giả vờ làm biếng thôi.
Sao trước kia không phát hiện con nhiều chuyện như vậy." Lý Hà bất mãn nói.
Thẩm Dao mở chăn ra, lại quấn chặt vào.
"Mẹ, hôm nay cho con nghỉ ngơi đi.
Chờ con khỏe, con nhất định sẽ xuống đồng làm việc với người, không bao giờ oán giận nữa." Thẩm Dao cầu xin nói.
"Thật chiều con hư rồi, con gái nhà nhà ai mà không phải làm việc.
Ta thấy lúc này cũng phải trị chứng lười biếng của con rồi."
"Được rồi, đây là lần cuối cùng.
Nếu con còn muốn đến trường học, thời gian kế tiếp phải chăm chỉ chút."
Thẩm Dao vội vàng gật đầu bảo đảm, "Mẹ, người yên tâm.
Về sau, con nhất định sẽ gánh phần lớn chuyện trong nhà."
Lý Hà khó chịu nhìn cô ta một cái rồi rời khỏi phòng.
"Ở nhà trông chừng em trai! Đừng nằm cả ngày."
"Vâng."
Nhìn Lý Hà và Thẩm Đại Sơn đều đã rời đi.
Thẩm Dao lập tức nhảy ra khỏi giường.
Trong lòng cô ta rất vui vẻ.
Hôm nay, Lý Hà và Thẩm Đại Sơn muốn lên núi đào dược, phải tới chạng vạng mới trở về.
Hôm nay, cô ta muốn ở chung với Cố Phi một mình cả ngày.
Ai cũng không thể quấy rầy bọn họ.
Sau khi Thẩm Dao rời giường thì đi gội đầu, lại dùng khăn lông lau người.
Trở lại phòng, cô ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua gặp Cố Phi.
Mặc dù, cô ta cũng muốn đổi bộ quần áo khác.
Nhưng quần áo của cô ta ít đến đáng thương.
Bộ này đã là bộ tốt nhất rồi......
Soi gương chải đầu, thắt tóc hai bím.
Sau đó, lặng lẽ chạy đến phòng Lý Hà trộm dùng một ít kem bảo vệ da.
Nhìn bản thân trong gương, Thẩm Dao cực kỳ vừa lòng.
Hết thảy đã chuẩn bị tốt.
Cô ta gọi hai người em trai rời giường.
"Cường ơi, hôm nay chị có việc quan trọng.
Chị cho em 5 hào.
Em dẫn theo Hạo sang nhà bà ngoại chơi một ngày, được không?"
Thẩm Cường vừa nghe có tiền, hai mắt sáng trưng.
Nhưng sau đó lại bĩu môi, "Đến nhà bà ngoại phải mất nửa giờ, chỉ có 5 hào......"
Sắc mặt Thẩm Dao khó coi, "Một đồng được chưa? Chị cho em một đồng.
Các em đến nhà bà ngoại chơi đến buổi chiều lại trở về."
Thẩm Cường biết tốt thì dừng lại, cầm tiền dẫn theo Thẩm Hạo rời khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn lại một mình bản thân, trong lòng Thẩm Dao vô cùng mong chờ.
Sắp đến 10 giờ, Cố Phi tới.
Thẩm Dao vội vàng đón người vào nhà chính.
"Em còn rất nhiều đề chưa làm được.
Hôm nay lại phải phiền toái anh......" Thẩm Dao mềm mại nói.
Cố Phi mỉm cười, "Không sao.
Chúng ta là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên."
Cố Phi ngồi ở đối diện Thẩm Dao, Thẩm Dao cầm sách bài tập đưa về phía anh ta.
"Anh xem đề bài này giúp em xem làm như thế nào với?" Thẩm Dao dán sát vào Cố Phi, đẩy sách đến trước mặt anh ta.
Cố Phi mặt không đỏ tim không đập giải thích đề một lần.
Thẩm Dao dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, cánh tay nhìn như lơ đãng cọ vào trên người Cố Phi.
Cố Phi giống như là không phát hiện được, bình tĩnh viết lời giải.
Thẩm Dao nhẹ nhàng cắn môi.
Dung mạo cô ta cũng không kém, phát triển cũng tốt hơn bạn cùng lứa tuổi.
Cố Phi chỉ cần có một chút ý từ với mình, đều không thể ngăn cản được.
Mắt thấy Cố Phi tập trung giải bài tập.
Trong lòng cô ta cũng nóng nảy.
Cô ta gọi Cố Phi tới, chính là vì muốn tạo không khí ái muội.
Chỉ cần cô ta thuận lợi ở bên cạnh Cố Phi, đến lúc đó là có thể gả đến Cố gia.
Theo cô ta biết, anh trai Cố Phi đang tham gia quân ngũ.
Điều kiện ở các mặt khác của Cố Phi đều không tồi.
Nếu có thể thành công gả đến Cố gia, về sau cũng không lo không tìm được công việc tốt, cuộc sống ngày qua ngày cũng tốt hơn.
Nhưng nhìn bộ dáng không thông suốt của Cố Phi này, trong lòng Thẩm Dao cũng gấp không chịu được.
Dựa theo tốc độ như vậy, đến khi tốt nghiệp trung học, cô ta và Cố Phi cũng không có tiến triển mới.
"Cố Phi?"
"Hả?"
Thẩm Dao giả vờ ngượng ngùng xoắn xít, "Anh có người mình thích hay không......"
Tay viết chữ của Cố Phi ngừng lại, ngơ ngác lắc đầu, "Không......!Hiện tại việc học quan trọng hơn......!Anh cũng chưa nghĩ đến những cái đó."
Thật đúng là đồ đầu gỗ!
Thẩm Dao yên lặng chửi thầm trong lòng.
Nhưng mà, nếu trong lòng anh ấy không có ai, vậy thì không khó theo đuổi.
Thẩm Dao lớn mật đưa tay tới gần, hỏi ở bên tai hắn: "Vậy anh thích con gái như thế nào?"
Ánh mắt Cố Phi né tránh, nhỏ giọng nói: "Anh không biết......"
"Vậy anh có cảm thấy em xinh đẹp không?" Đôi mắt Thẩm Dao chưa tình ý, nhìn qua cực kỳ động lòng người.
Dáng vẻ này nếu như bị người khác nhìn thấy, thì nước miếng có thể làm chết đuối cô ta......!Nhưng hiện tại không bỏ qua, thì khi nào mới có cơ hội?
Mặt Cố Phi lập tức đỏ ửng, "Xinh đẹp......!Rất đẹp."
Tim Thẩm Dao đập thình thịch.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ lớn mật.
Nhưng lại sợ hãi làm Cố Phi phản cảm.
Trong lòng cô ta rối rắm vạn phần.
Cô ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Cô ta phải cố gắng mưu tính vì chính tương lai của bản thân.
Nếu không, sau khi tốt nghiệp.
Cô ta cũng chỉ có thể trở về trồng trọt......
Nghĩ đến đây, Thẩm Dao quyết tâm, cúi người khẽ hôn lên mặt anh ta.
Ngay sau đó lập tức đỏ mặt ngồi trở về.
Cố Phi ôm mặt, ánh mắt mê mang.
"Em......!Em đây là có ý tứ gì......"
Thẩm Dao cắn môi, hờn dỗi nói: "Ngốc! Chẳng lẽ anh nhìn không ra ý tứ của em sao."
Cố Phi đỏ mặt cúi đầu, nở nụ cười si ngốc.
Thẩm Dao mím môi cười trộm.
Nhìn dáng vẻ thì bản thân liều một phen là đúng rồi.
Hôn cũng đã hôn, dựa theo tính cách Cố Phi thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...