Thẩm Thanh cắn chiếc đũa, không nói tiếp.
"Chị Thanh.
Không phải vì chuyện này nên chị mới tức giận với đội trưởng Lâm chứ?" Nguyễn Ca mím môi, cười trộm.
Mặt Thẩm Thanh đỏ lên, phát hiện bản thân quả thật có chút quan tâm quá nhiều.
Hơn nữa không hiểu sao bản thân lại ghen tuông thế này......
"Đừng nói bừa, không phải chị ghen.
Chị chỉ không muốn để người khác hiểu lầm thôi.
Vạn nhất phá hủy nhân duyên của người khác.
Vậy không phải là nghiệp chướng nặng nề sao?"
Nguyễn Ca đương nhiên không tin.
Nếu trong lòng không để ý chút nào, sao lại tức giận như vậy.
Chẳng qua là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Chuyện tình cảm phải tự dựa vào chính mình.
Cô nói nhiều cũng không tốt.
......
Bờ sông.
Thẩm Dao dựa vào bên cạnh cây liễu, kiễng chân chờ mong, trên mặt không che giấu được xuân sắc.
Trên tay cô ta nắm chặt một chiếc khăn tay, ngửi ngửi say mê.
Một lát sau, Cố Phi cũng đi tới bờ sông.
"Hôm nay em hẹn anh tới chỗ này, là có chuyện gì vậy?"
Thẩm Dao nhìn thấy Cố Phi tới, trái tim nhỏ đập thình thịch như gõ trống.
Vẻ mặt cô ta thẹn thùng, đưa khăn tay trong tay tới, "Đây là khăn tay lần trước anh cho em mượn.
Em đã giặt sạch sẽ rồi, trả lại cho anh."
Cố Phi nhàn nhạt cười, "Thì ra là chuyện này.
Anh cũng nói rồi, anh còn rất nhiều.
Em cứ dùng đi, không cần trả lại cho anh."
Thẩm Dao cố chấp lắc đầu, "Không được, đồ vật này là của anh.
Em nhất định phải trả lại cho anh."
Cô ta mặc bộ quần áo mà ngày thường còn luyến tiếc, không dám mặc.
Động tác giơ tay, nhấc chân cũng được nghĩ trước.
Thời điểm đưa trả khăn tay giả vờ không chú ý lộ ra cánh tay trắng nõn, lại như vô tình cọ vào lòng bàn tay Cố Phi.
Cô ta đã tập luyện động tác này ở nhà trước gương rất nhiều lần.
Trên mặt hiện lên tia đỏ ửng thích hợp.
Lỗ tai Cố Phi cũng đỏ lên một chút.
"Vậy......!anh sẽ nhận lấy.
Nếu không có chuyện gì khác thì anh đi trước đây?"
Thẩm Dao khẽ gọi lại tên hắn.
Ngay sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em còn vài bài tập không biết làm......!Em có thể tìm anh phụ đạo một chút không......"
Thành tích trong lớp của Cố Phi cũng xếp số một, số hai.
Đương nhiên là đồng ý luôn với lời thỉnh cầu của Thầm Dao.
Thẩm Dao suy nghĩ một chút, hẹn anh ta buổi chiều sẽ đến nhà họ Thẩm cùng nhau học tập.
Không nghĩ tới, mỗi hành động của hai người đều bị Nguyễn Ca đang quay trở lại đội sản xuất đội cuốc chứng kiến hết thảy.
......
Chạng vạng.
Kết thúc một ngày lao động.
Sau khi nghỉ ngơi ở trong không gian ban ngày, chân Thẩm Thanh đã tiêu sưng rất nhiều.
Mặc dù đi đường vẫn còn hơi đau một chút.
Nhưng, cơ bản vẫn có thể làm một chút việc nhẹ nhàng.
Cô nấu một nồi cháo khoai lang đỏ trước khi Nguyễn Ca tới, lại làm một ít đồ chua, chưng mấy cái màn thầu ngô.
Nguyễn Ca vào nhà vừa định nấu cơm, thì phát hiện tất cả đều đã làm xong.
"Chị Thanh, không phải đã nói để em làm sao?"
Thẩm Thanh bình tĩnh cười, "Chị không nằm yên được.
Sau khi đắp thảo dược xong thì vết thương ở chân chị đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."
Nguyễn Ca ngồi ở bên cạnh cô, nhìn mắt cá chân cô, quả nhiên đã bớt sưng đi không ít.
"Quả thật bớt sưng rồi......!Điều này cũng quá thần kỳ rồi."
"Đắp thảo dược lại nghỉ ngơi một ngày, tiêu sưng cũng rất bình thường.
Đây không phải cũng là chuyện tốt sao?"
"Cũng đúng." Nguyễn Ca không tiếp tục rối rắm chuyện tốc độ vết thương ở chân khỏi hẳn, bưng chén lên uống một ngụm.
"Đúng rồi.
Chị Thanh, Thẩm Dao cũng sắp đến tuổi gả chồng rồi.
Nhà chị chưa giới thiệu đối tượng cho cô ta sao?"
Tay cầm đũa của Thẩm Thanh hơi dừng một chút, ánh mắt tối lại "Hiện tại, chị và nhà họ Thẩm đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không rõ chuyện này của bọn họ."
"Thực xin lỗi, chị Thanh.
Em không nên nhắc tới người không liên quan." Nguyễn Ca vội vàng xin lỗi.
Sau đó, nhịn xuống không nói chuyện chiều nay nhìn thấy.
Nếu chị Thanh không muốn liên quan với người nhà họ Thẩm.
Vậy đương nhiên cũng không muốn nghe chuyện của Thẩm Dao.
Sau khi ăn xong Nguyễn Ca rời đi.
Thẩm Thanh ngồi một mình ở trong sân.
Nghĩ đến hôm qua Lâm Dư cứu mình.
Nhưng bản thân không những không cảm ơn anh ấy, còn đuổi anh ấy ra ngoài.
Trong lòng có chút tự trách.
Cô tập tễnh bước vào trong phòng, lấy ra một đống cải trắng.
Đi một đoạn lại nghỉ một đoạn, mãi cho tới nhà Lâm Dư.
Lâm Dư mở cửa, thấy Thẩm Thanh đến, ánh mắt hiện lên một tia vui sướng.
"Sao cô lại tới đây? Có chuyện gì nhờ Nguyễn Ca hỗ trợ chuyển lời, tôi đi qua đó là được.
Chân cô không tiện, không nên đi lại nhiều." Lâm Dư quan tâm nói.
"Không sao.
Chân tôi đã tốt hơn rất nhiều......!Hôm qua cảm ơn đội trưởng đã cứu tôi.
Tôi còn chưa kịp cảm ơn anh......!Đây là cải trắng tôi tự trồng, đội trưởng lấy một ít về ăn đi."
Lâm Dư vốn định khách khí.
Nhưng nghĩ nếu Thẩm Thanh đưa tới, khẳng định cũng không muốn mang về nên nhận lấy cải trắng.
"Trồng rất tốt.
Thời tiết này cải trắng có thể phát triển lớn như vậy cũng không dễ dàng."
Thẩm Thanh mỉm cười, "Chờ cuối vụ.
Tôi sẽ để lại một chút làm giống, đến lúc đó sẽ mang tới cho anh một chút."
"Vậy thật đúng là quá tốt! Vậy tôi cảm ơn cô trước!"
Hai người nhìn nhau cười, sau đó ăn ý cùng cúi đầu.
Chân Thẩm Thanh bất an vẽ vòng tròn, trong lòng rối rắm nửa ngày.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu trực tiếp hỏi: "Đội trưởng Lâm, có phải anh đã có người lưỡng tình tâm duyệt rồi hay không?"
Lâm Dư trừng to hai mắt, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết.
"Hả? Vì sao cô hỏi như vậy? Tôi có người thích ở đâu?"
Thẩm Thanh cong khóe miệng, giả vờ tùy ý nói: "Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút......"
Lâm Dư mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Như thế nào? Cô hiện tại muốn đổi làm bà mối hay sao?"
Thẩm Thanh cũng mỉm cười theo, "Đúng vậy.
Vậy xin hỏi đội trưởng Lâm thích dạng cô gái như thế nào? Tôi sẽ chú ý giúp anh.
Nếu thật sự có người thích hợp, tôi sẽ giới thiệu cho anh."
Vẻ mặt Lâm Dư đứng đắn, như là đang tự hỏi bản thân chuyện này.
Vài giây sau, ánh mắt anh dừng ở trên người Thẩm Thanh.
Những tia hoàng hôn cuối cùng chiếu đến, phụ trợ làm nổi bật ánh mắt Thẩm Thanh vô cùng sáng, thiếu chút nữa làm anh không rời mắt được.
Ý thức được bản thân thất thố, Lâm Dư lập tức nghiêng đầu, ho khan một tiếng.
"Hiện tại, tôi còn muốn góp thêm một viên gạch cho xã hội chủ nghĩa.
Chuyện nữ như tình trường để sau lại nghĩ đi, nói không chừng......!Rất nhanh, tôi sẽ gặp được người có duyên kia."
Thẩm Thanh cúi đầu che giấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thời gian không còn sớm.
Vậy đội trưởng, tôi về trước đây."
Thẩm Thanh cự tuyệt lời mời đưa cô về của Lâm Dư.
Cô dùng một cành cây chống gậy đi về nhà.
Lâm Dư đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn theo cô, không lưu luyến xoay người rời đi.
Cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt......!rốt cuộc là ý tứ gì......
Bên cạnh tường đất, một đôi mắt oán hận như là muốn phun ra lửa.
Hồ ly tinh!
Rõ ràng buổi sáng thề son sắt cô ta và anh Dư là trong sạch! Nhưng hiện tại lại câu kết làm bậy, ve vãn mê hoặc!
Nhìn trong mắt Lâm Dư bị mê hoặc lúc sáng lúc tối, Giang Ninh quả thực ghen ghét đến phát điên rồi.
Cô ta không hiểu tại sao anh Dư lại đối xử lạnh nhạt với mình.
Nhưng lại tươi cười chào đón đối với người phụ nữ đã từng ly dị này.
Rốt cuộc cô ta kém ở chỗ nào!!
Không.
Bản thân sao có thể kém hơn Thẩm Thanh, là Thẩm Thanh quá giống hồ ly tinh, là Thẩm Thanh dùng thủ đoạn không sạch sẽ mà thôi!
Cô ta nhất định phải nghĩ cách, để anh Dư thấy bộ mặt thật của Thẩm Thanh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...