Sống Lại Thập Niên 70 Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta


Vương Nam Hải hừ lạnh một tiếng.
Anh ta đã cho Thẩm Thanh cơ hội, là chính Thẩm Thanh không quý trọng.
Nếu cô ta nhất định phải ly hôn, vậy anh ta cũng không cần níu giữ nữa.

Nếu hiện tại vẫn nói năng mềm mại, chính là vứt hết mặt mũi của anh ta.
Vương Nam Hải lạnh giọng nói: "Thẩm Thanh, đây là chính cô lựa chọn, về sau sống không tốt, cũng không cần hối hận."
Thẩm Thanh cười nhạt nói: "Anh yên tâm, không ly hôn tôi mới có thể hối hận."
Vương Nam Hải cắn chặt răng, "Lời này cô nói quá sớm rồi, nếu cô đã quyết định rồi, vậy hiện tại chúng ta tìm Cố thư ký kí tên."
Dứt lời, hai người một trước một sau đi ra khỏi sân.
Nhìn hai người rời đi, người xem náo nhiệt cũng bùng nổ.
"Không ngờ Thẩm Thanh lại kiên cường như vậy, cô ta thật sự muốn ly hôn với Vương chủ nhiệm."
"chậc chậc, Vương chủ nhiệm người ta cho bậc thang, cô ta lại không thèm.

Thật sự ngoan cố, về sau sẽ có lúc cô ta hối hận."
"Nếu nữ nhân dưới bầu trời này đều giống cô ta, chẳng phải là muốn lật trời rồi sao?"
"Dù sao chuyện cũng không liên quan đến chúng ta, về sau Thẩm Thanh sống khổ sở, cũng là do cô ta xứng đáng, tự tay đẩy người đàn ông tốt như vậy ra ngoài."
Hai người đã đi xa đương nhiên không nghe thấy những lời này.
Thẩm Thanh đi ở phía trước Vương Nam Hải, tâm tình vô cùng sung sướng, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
Vương Nam Hải đi ở phía sau, nhìn thân hình yểu điệu của cô, trong lòng cũng không dễ chịu.

"Hừ, cóc ghẻ còn học đòi thiên nga, cho rằng mặc váy vào thì không còn là thôn phụ sao? Buồn cười."
"Quản anh cái rắm." Thẩm Thanh tức giận, nói.
"Thô tục!"
"Quản anh cái rắm."
Vương Nam Hải:......
Đúng là muốn lật trời rồi.
Thẩm Thanh sau khi bị rơi xuống nước như là bị quỷ nước nhập vào người, không giống trước kia một chút nào.
Trước kia Thẩm Thanh mặc dù là một thôn phụ, nhưng nói chuyện ôn nhu, trước nay chưa từng tranh luận với anh ta, càng đừng nói miệng lời thô tục!
Vương Nam Hải nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm thân hình nhẹ nhàng như chim phía trước, lại nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Nhà Cố thư ký.
Nhìn đơn xin ly hôn trước mặt, Cố thư ký cảm thấy đầu to gấp đôi.
Ông ta giữ chức nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nhà ai muốn ly hôn, nhìn hai người đều mang gương mặt lạnh băng, trong lòng phát sầu.
"Hai người các cô các cậu vì sao muốn ly hôn? Cuộc sống đang tốt đẹp, có khó khăn gì mà không thể vượt qua được?"
Vương Nam Hải lạnh lùng, liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Vậy ngài phải hỏi cô ta, cô ta sống chết muốn ly hôn với tôi, vậy tôi sẽ thỏa mãn cô ta."
Thẩm Thanh nhìn Cố thư ký, nghiêm túc nói: "Cố thư ký, ngài ký tên đi, trước đó đã có vô số người khuyên tôi, nhưng tâm ý tôi đã quyết.

Mặc kệ ngài nói như thế nào, việc ly hôn này đã định rồi."
Vương Nam Hải hừ lạnh một tiếng, "Cố thư ký, ngài cứ đồng ý nguyện vọng của cô ta đi.

Cô ta đã không muốn sống với tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục sống với cô ta."
Cố thư ký mồ hôi lạnh đầy đầu, có câu nói hủy đi mười tòa miếu, cũng không phá đi một cuộc hôn nhân.
Lại khuyên thêm vài câu, nói không chừng hai người sẽ nghĩ lại.
Sức một người có hạn, Cố thư ký cho người mời một nữ chủ nhiệm lại đây, bốn người ngồi ở trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố thư ký nhìn ra, lần này người chủ động muốn ly hôn là Thẩm Thanh.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, nói với Thẩm Thanh: "Đồng chí Thẩm Thanh, cô có thể nói cho tôi nguyên nhân cụ thể cô muốn ly hôn không? Chúng tôi không rõ nguyên nhân, cũng không thể làm chủ cho cô được."
Trong lòng Thẩm Thanh thở dài một hơi, cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ly hôn, sao lại khó khăn như vậy?
"Cố thư ký, mỗi nhà đều có chuyện khó nói ra, có một số việc nói ra cảm thấy rất nhỏ bé, không đáng kể, ngài sẽ không hiểu." Thẩm Thanh nhàn nhạt nói.
Nữ chủ nhiệm bên cạnh tên Xuân Mai, ngay sau đó nói: "Thẩm Thanh, chuyện ly hôn không phải trò đùa.

Chúng ta cũng không hy vọng nữ đồng chí chúng ta coi chuyện hôn nhân trở thành trò đùa.

Cô cần phải nghĩ thật kỹ."
"Cố thư ký, chị Xuân Mai, hai người không cần tiếp tục khuyên tôi.


Hôn nhân của tôi chính là bi kịch, trước kia tôi không hiểu, hiện tại tôi đã hiểu.

Cho nên tôi muốn kịp thời ngăn cản bi kịch phát sinh, mời các vị ký tên trên đơn xin ly hôn." Thẩm Thanh mặt không biểu tình nói.
Hai người trao đổi ánh mắt, không biết nói tiếp như thế nào cho phải.
Vương Nam Hải ở bên cạnh cũng tức giận đến buồn bực.
Cái gì gọi là ở cùng bên anh ta chính là bi kịch?
Quả thực chính là đánh rắm!
Thật là đồ nữ nhân không biết tốt xấu, ly hôn cũng tốt! Để cho cô ta cảm thụ một chút bi kịch chân chính là như thế nào.
"Thư ký, chủ nhiệm, các người kí đi.

Chúng ta còn muốn nhanh đi đóng dấu.

Các người cũng không cần tiếp tục khuyên nữa, tôi và Thẩm Thanh không có khả năng hòa hảo được nữa." Vương Nam Hải nhẫn nhịn cơn tức giận nói.
Nhìn hai người trong cuộc đều đã hạ quyết tâm, hai người cũng không tiện khuyên tiếp.

Chỉ thở dài một hơi, ký tên của mình.
Trước đó, Vương Nam Hải vì muốn để Thẩm Thanh yếu thế, đã đánh tiếng trước ở đại đội Hạnh Mơ, không nghĩ tới hiện tại đúng lúc dùng tới.
Chờ bên đại đội Đông Bá ký tên xong, hai người liền đi tới công xã.
Thủ tục xử lý ly hôn ở công xã rất nhanh, kiểm tra một chút rồi cho thư ký hai bên ký tên, lại hỏi tượng trưng nguyên nhân hai người ly hôn một lần, "Cụp" một tiếng kết thúc một đoạn hôn nhân.
Nhận lấy giấy xác nhận ly hôn, tay Thẩm Thanh run nhè nhẹ, tâm tình hưng phấn muốn nhảy lên.
Cuối cùng! Cuối cùng cô đã thành công ly hôn với Vương Nam Hải.
Đời này không bao giờ cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Vương, không bao giờ phải nhìn sắc mặt ai nữa.
Vương Nam Hải ở bên cạnh, nhìn bộ dáng nhảy nhót của Thẩm Thanh, mặt càng đen.

Anh ta lạnh lùng nói: "Hiện tại cô được như ý nguyện, về sau đừng trở về cầu xin tôi."
Thẩm Thanh tâm tình rất tốt, nhàn nhạt nói: "Đừng có nằm mơ."
"Tôi nằm mơ? Lúc trước nếu không phải mẹ tôi bắt tôi phải cưới cô, sao tôi có thế coi trọng loại nữ nhân không có văn hóa như cô." Vương Nam Hải nói.
"Đúng đúng đúng! Anh nghẹn khuất, dù sao hiện tại chúng ta đã y hôn, anh lại tìm một bảo mẫu khác cho mẹ anh là được." Thẩm Thanh tâm tình tốt, cũng không ngại nói thêm vài lời với Vương Nam Hải.
Sắc mặt Vương Nam Hải xanh mét, bất mãn nói: "Cô nói chuyện đừng quá quá mức.

Khi nào tôi coi cô là bảo mẫu?"
Thẩm Thanh giả vờ suy tư, "Ừm......!Hình như xác thật không phải, bảo mẫu còn có tiền lương, những ngày kia tôi sống còn không bằng bảo mẫu."
"Cô! Mồm miệng cô khi nào trở nên ác độc như vậy? Trước kia cô cũng không phải như vậy." Trong lòng Vương Nam Hải nghẹn cục tức, nhưng hiện tại hai người đã ly hôn, đương nhiên không có cách nào phát tác.
"Tôi thấy anh có hiểu lầm với định nghĩa ác độc, so với ta, nhà họ Vương các người mới gọi là ác độc."
Vương Nam Hải nắm chặt tay, hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng.
"Được rồi, nếu chúng ta ly hôn, tôi cũng không muốn nhiều lời với cô.

Rồi sẽ có một ngày cô sẽ biết quyết định hiện tại của cô có bao nhiêu ngu xuẩn!"
Vương Nam Hải hung dữ bỏ xuống những lời này rồi xoay người rời đi.
Thẩm Thanh nhìn bóng dáng anh ta, nổi lên tâm tình trêu đùa: "Vương chủ nhiệm, lần sau kết hôn nhớ rõ phải nói trước cho người ta bệnh kín của anh nhé! Đừng để người ta giống tôi, phải sống thủ tiết!"
Vương Nam Hải nghe được lời này, thân mình cứng đờ, nhanh chóng liếc xung quanh một vòng, may mắn không ai nghe thấy.
Anh ta càng nắm chặt tay, ánh mắt như là muốn bốc hỏa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui