Thẩm Thanh muốn cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt Nguyễn Ca chờ mong, cô lại nuốt lời cự tuyệt xuống.
Cô nhận bánh bao bằng bắp nhẹ nhàng cắn một miếng, vị thơm ngọt của bắp tràn ra, xác thật thực mềm xốp, nhìn ra được tay nghề nấu cơm của cô gái nhỏ này nhất định là không tồi.
"Cảm ơn em."
"Khách khí cái gì nha, em mang theo vài cái cơ." Nguyễn Ca cười ngọt ngào, tâm tình Thẩm Thanh cũng nhẹ nhàng một chút.
Cô suy nghĩ một chút, lấy quả táo từ trong túi ra, lau lau rồi dùng sức bẻ thành hai nửa.
"Đây, cho em một nửa." Thẩm Thanh đưa qua một nửa quả táo.
Nguyễn Ca nuốt nước miếng, nhưng lập tức lại lắc đầu, nói: "Chị để dành ăn đi, em có bánh bao bắp ăn cũng không hết.
Đồ vật hiếm lạ như vậy em không thể lấy được."
Ở thời đại này, có thể miễn cưỡng no bụng đã rất không dễ dàng rồi.
Trái cây cũng giống như là thịt, một năm ăn không được vài lần.
Thẩm Thanh nhẹ nhàng nhét nửa quả táo kia vào miệng cô ấy, sau đó nhàn nhạt nói: "Được rồi, đồ vật em đã ăn rồi, không thể trả lại cho chị nữa."
Nguyễn Ca sửng sốt, sau đó nở nụ cười ngọt ngào, gật đầu thật mạnh.
"Ai da, tôi nói sao hôm nay lại không nhìn thấy cô, nguyên lai là ở chỗ này nịnh bợ Thẩm Thanh." Lý Hồng Phương từ một bên đi tới, nhìn quả táo trên tay hai người, nuốt nước miếng, sau đó nói giọng chua loét.
"Cô nói bậy gì đó? Tôi chỉ nghĩ là chị A Thanh không mang theo lương khô, cho nên mang chút lương khô cho chị ấy." Nguyễn Ca bất bình trả lời.
Lý Hồng Phương chép chép miệng, sau đó nói: "Chủ nhiệm phu nhân sao có thể giống chúng ta, người thường như chúng ta chỉ có thể nếm vị táo ở sau vụ thu hoạch, làm gì được xa xỉ như người ta đâu?"
Ánh mắt Thẩm Thanh lạnh lùng liếc Lý Hồng Phương một cái, nhàn nhạt nói: "Hôm nay cô ăn phải đồ vật không nên ăn sao? Sao mở miệng lời nói lại chua như vậy? Tôi ăn cái gì cũng không dính 1 xu với cô, nếu cô muốn làm chủ nhiệm phu nhân, hiện tại có thể lập tức ly hôn với người đàn ông của cô, sau đó đến xếp hàng ở nhà họ Vương."
Mấy người phụ nữ xung quanh nghe được lời này, che miệng cười khẽ.
Bình thường chỉ có Lý Hồng Phương nói người khác, hiện giờ nhìn thấy cô ta bị nói không phản bác được, nhịn không được vui vẻ.
Sắc mặt Lý Hồng Phương khó coi, phỉ nhổ nói: "Hiện tại cô còn dám ra oai với tôi.
Nghe nói cô muốn ly hôn? Hai ngày nữa còn không phải khóc lóc quay trở lại nhà họ Vương, giả vờ cái gì mà giả vờ."
Lời này vừa nói ra, mấy người bên cạnh đều lộ ta ánh mắt muốn nghe bát quái.
"Ly hôn? A Thanh, cô thật sự muốn ly hôn sao? Lời này không thể tùy tiện nói ra đâu.
Thừa dịp cô và chủ nhiệm Vương còn chưa nháo cứng, cô nhanh chạy về nhận sai đi.
Cô không chịu được sống khổ sở qua ngày như chúng tôi đâu."
"Đúng vậy, a Thanh.
Đây là phúc khí của cô, cô phải giữ thật chặt.
Nếu ly hôn với chủ nhiệm Vương thì cô đi đâu tìm người đàn ông tốt như vậy? Hôn nhân chính là cơ hội đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô không nên lãng phí cơ hội tốt như vậy."
"Ui da, các cô thật sự cho rằng cô ta bỏ được mà ly hôn sao? Tôi thấy cô ta chỉ đang làm dáng, đợi không đến hai ngày lại tung tăng trở về thôi." Vẻ mặt Lý Hồng Phương khinh miệt, nói.
Thẩm Thanh nghe xong lời này, chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Lý Hồng Phương, nhìn thẳng cô ta, nói: "Tôi có thể xám xịt mà quay trở lại nhà họ Vương hay không, không phải cô quyết định được.
Nếu tôi đã quyết tâm muốn ly hôn với Vương Nam Hải, thì tự tôi có thể nuôi sống chính mình.
Hơn nữa này đó là việc riêng của tôi, không có bất kì quan hệ gì với cô."
Lý Hồng Phương bị cái nhìn chằm chằm này làm cho chột dạ, nhỏ giọng cãi lại nói: "Vịt chết vẫn còn cứng mỏ, chúng tôi sẽ chờ xem."
Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng, tránh ra khỏi chỗ cô ta.
Kỳ thật cô cũng muốn tới xé rách mặt cô ta, bất quá bình tĩnh lại vẫn cảm thấy là không đáng vì loại chuyện này phá hỏng tâm tình của mình.
Ở thời đại này, chuyện ly hôn sẽ bị tất cả mọi người bàn tán, trong lòng mọi người có hoài nghi cũng thực bình thường.
Cũng chính là vì vậy, cho nên Thẩm Thanh mới muốn tự dựa vào sức mình, để cho mọi người thấy sau khi cô ly hôn, tự mình cũng có thể sống rất tốt.
Thẩm Thanh đi rồi, mũi Lý Hồng Phương hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Có cái gì tốt mà kiêu ngạo.
Hiện tại mạnh miệng, chờ thêm mấy ngày nữa cô ta sẽ hối hận.
Còn muốn tự mình có thể nuôi sống chính mình, đúng là chê cười."
"Đúng vậy, chuyện này thì a Thanh đúng là quá xúc động rồi.
Tuổi còn trẻ đã mang chuyện ly hôn treo ở trên miệng, đúng là cuộc sống tốt quá, đã quên chính mình có bộ dáng gì."
Những người khác cũng phụ họa vài câu, đều cảm thấy Thẩm Thanh chắc chắn là điên rồi mới có thể nói ra chuyện ly hôn.
Bát quái một lúc xong, vì nhanh chóng hoàn thành mục tiêu mọi người cũng tản đi.
Hết ngày, Lý Hồng Phương phát hiện trong nhóm phụ nữ chỉ có mình cô ta đào ít Khương Hoạt nhất, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Cô ta nhìn một vòng, phát hiện trong sọt của Thẩm Thanh có nhiều Khương Hoạt nhất, hơn nữa tốc độ tìm được Khương Hoạt cũng là nhanh nhất.
Cô ta đảo đảo mắt, nghĩ biện pháp.
Lý Hồng Phương giả bộ lơ đãng mà lắc lư ở xunh quanh Thẩm Thanh, kỳ thật là xem Thẩm Thanh dừng lại ở chỗ nào.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Thẩm Thanh phát hiện Khương Hoạt thì cô ta lập tức chạy tới, coi như là chính mình phát hiện trước, dù sao Khương Hoạt cũng không biết nói, ai có thể chứng minh là Thẩm Thanh nhìn thấy trước?
Bàn tính nhỏ trong lòng Lý Hồng Phương lộc cộc đánh vang, nghĩ trong lòng thật đẹp.
Vừa vặn lúc này, Thẩm Thanh giống như phát hiện thứ gì rất ghê gớm, thân hình ngồi xổm xuống.
Lý Hồng Phương thấy cơ hội tới, bay nhanh nhào tới, đè lại đồ vật trước mắt Thẩm Thanh.
Nhưng giây tiếp theo, đồ vật dưới tay lại đột nhiên vặn vẹo, sắc mặt Lý Hồng Phương thay đổi, cả người cứng đờ, cô ta cảm nhận được xúc cảm dưới tay trơn trượt, run rẩy nhìn thoáng qua, sau đó thét chói tai nhảy lên.
"Có rắn!! Mẹ ơi!" Lý Hồng Phương vừa kêu to vừa liên tục xoa tay lên quần áo, sợ tới mức khóc ra nước mắt.
Người khác nghe được thanh âm, cũng vội vàng chạy chậm lại đây.
"Làm sao vậy?"
Lý Hồng Phương run rẩy, một lúc sau trên mặt mới khôi phục một chút huyết sắc, đầu tiên cô ta chỉ vào mặt Thẩm Thanh mắng: "Vừa rồi trước mặt có rắn, vì sao cô không nói cho tôi biết! Có phải cô cố ý muốn chỉnh tôi hay không!"
"A Thanh, Có chuyện gì vậy? Nếu biết có rắn sao cô không kêu một tiếng? Mọi người đều chung một đội, cô bực bội chuyện trừ giữa trưa đến tận bây giờ sao?"
"Bụi có này tốt như vậy, nói không chừng a Thanh cũng không nhìn thấy.
Mùa này trên núi vốn rất nhiều rắn, chỉ cần không bị cắn là được, đừng cãi nhau nữa."
Lý Hồng Phương cắn răng nói: "Sao lại không nhìn thấy, cô ta chắc chắn là nhìn thấy rắn, cố ý muốn chỉnh tôi! Không nghĩ tới cô ta nhỏ tuổi nhưng lại ác độc như vậy! Tôi cũng chỉ nhiều lời nói mấy câu, cô ta liền muốn cho rắn độc cắn chết tôi!"
Nghe xong lời này, Thẩm Thanh lập tức bật cười, nói, "Những người khác không thấy rõ, tôi cũng không nói nhiều cái gì.
Nhưng cô chẳng lẽ không thấy rõ vừa rồi chỉ là một con ô sao xà sao? Căn bản không có độc, sao có thể độc chết cô được? Đôi mắt này của cô có phải tức giận đến thủng rồi không.
Vì sao còn muốn tôi nhắc nhở cô?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...