Edit: Vân Nhi
Dẫn Quách Tĩnh tới sơn động, nàng giới thiệu qua về hắn với Chu Bá Thông. Nàng vốn cho là Chu Bá Thông sẽ giống như trong nguyên tác miêu tả, thấy Quách Tĩnh thì tựa như người nghèo khổ nhìn thấy quân giải phóng, lấy hai quả trứng gà ở trong ngực ra nhiệt tình tiếp đãi, mặc dù không thể nói là lập tức sẽ kết bái đi, nhưng cũng là không thể kém hơn được. Nhưng trên thực tế Quách Tĩnh vừa nghe nói hắn là sư thúc của Khâu Xứ Cơ, liền trở nên khẩn trương đến nói chuyện cũng trở nên cà lăm. Lão Ngoan Đồng sau khi kết giao với muội muội là Niệm Từ, thì tiêu chuẩn kết giao của hắn cũng được nâng cao lên, căn bản là nhìn không vừa mắt một kẻ khờ khạo ngu ngốc như Quách Tĩnh, nên không thèm quan tâm, chỉ một mực hỏi thăm Niệm Từ về việc chẩn mạch hồi chiều, lại dự đoán kết quả của cuộc chiến bốn nước tranh tài của ngày mai. Nàng xấu hổ chỉ muốn đánh Lão Ngoan Đồng ngất đi, len lén đưa mắt nhìn Quách Tĩnh đang ngồi ở đó nghe hai người nói chuyện, ngốc nghếch cười khúc khích, tám phần là hắn không hiểu được là hai người đang nói những gì.
Thuận miệng đuổi Lão Ngoan Đồng, Niệm Từ đem chuyện hai cha con Hoàng Dược Sư cãi nhau thuật lại một lần, sau đó đem cuộc sống của mình sau khi tới đảo sơ lược nói lại cho Quách Tĩnh biết. Nghe được hai người trước mắt đã kết nghĩa huynh muội, thì ánh mắt Quách Tĩnh nhìn Niệm Từ cũng trịnh trọng hơn không ít. Hạ giọng với Niệm Từ cảm tạ sự quan tâm của nàng với mình, đồng thời lại tỏ ra lo lắng về chuyện của Dung Nhi. Niệm Từ lúc này lại biến thành một bác sĩ tâm lý, vừa khẳng định năng lực của Quách Tĩnh, vừa tỏ ra tin tưởng vào triển vọng lạc quan về tương lai của hắn và Dung nhi, lại cố động tinh thần cho hắn có hành động chinh phục nhạc phụ. Vẻ mặt của Quách Tĩnh trở nên sùng bái, lại có Chu Bá Thông ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, khiến cho hắn trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Niệm Từ ra vẻ tự nhiên hỏi thăm Quách Tĩnh về tung tích của nghĩa huynh Dương Khang. Quách Tĩnh đem chuyện Dương Khang giết chết Đoạn Thiên Đức để thay cha báo thù, cùng với việc hắn lấy cớ theo dõi hành tung của Hoàng Nhan Hồng Liệt để đi theo hắn không chịu rời đi nói cho nàng biết. Niệm Từ thầm than dù có hay không có nhân vật phụ là nàng, thì Dương Khang sẽ vẫn đi theo cha hắn làm vương tử thôi. Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, lòng hiếu thảo của hắn cũng không phải là sai, chỉ tiếc là đã sai thời cơ cùng bối cảnh mà thôi.
Trong lòng đang bùi ngùi cho số phận của Dương Khang, thì ách bộc đã xách theo cơm tối Niệm Từ đã phân phó chuẩn bị tới. Nàng liền nhạy bén quyết định:
“Quách đại ca, ngươi và ca ca của ta cứ ăn cơm đi, ta về trước xem thử tình huống của sư phụ bên kia. Lát nữa ăn cơm xong, ta sẽ kêu người mang đến mấy thùng nước nóng, ngươi tắm rửa cho sạch sẽ, đem quần áo dơ thay ra giao cho ách bộc đem giặt, để ngày mai chỉnh tề sạch sẽ đến gặp, tạo ấn tượng tốt cho sư phụ của ta.”
Sau khi Quách Tĩnh lien tục cảm tạ, Niệm Từ cáo từ rời đi. Thật ra thì nàng nói mấy lời đó chính là hy vọng Quách Tĩnh, hay tốt nhất là Chu Bá Thông sẽ phát hiện trong bao quần áo có miếng da người chép Cửu Âm Chân Kinh. Còn nếu như họ không phát hiện ra, thì nàng cũng sẽ lại ra chiêu khiến cho họ tìm thấy.
Nàng về đến vừa lúc thấy thức ăn đã mang lên chỉ còn chờ mình. Vẻ mặt phụ tử hai người bọn họ cũng khá hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng có thể nhìn ra cả hai vẫn chưa thể thỏa hiệp với nhau. Niệm Từ làm bộ như cái gì cũng không nhìn ra được, cùng hai cha con coi như không có chuyện gì dùng bữa. Nàng kể lại việc đã sắp xếp cho Quách Tĩnh ở chỗ Chu Bá Thông và cũng chuyển lời thỉnh cầu được bái kiến sư phụ của hắn.
“Trước tiên cứ để hắn hết ngốc nghếch đi đã, khi nào tâm tình ta tốt thì ta sẽ gặp hắn” - Hoàng Dược Sư lạnh lùng trả lời, hoàn toàn quên là do chính mình kêu hắn đến. Dung nhi há miệng nhìn phụ thân, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có nói ra, đại khái là do nàng không muốn phá hư cái quan hệ hòa hoãn hiện nay của hai cha con.
“Dung Nhi sư muội, bởi vì ta vừa mới lên đảo chưa quen thuộc mọi việc trên đảo, nên sư phụ cho ta tạm thời ở trong gian phòng của muội. Hiện tại muội đã trở về, đợi lát nữa ta sẽ chuyển đi ra phòng ngoài”- Niệm Từ quay sang Dung nhi nói.
“Không cần phiền phức đâu, Mục sư tỷ. Gian phòng lớn như vậy, chúng ta ở chung là được rồi. Muội lớn như vậy vẫn chưa từng ở chung với tỷ muội nào gần tuổi hết, chúng ta thức đêm trò chuyện không phải rất thú vị sao?”- Chỉ cần không phải đối mặt với phụ thân, Hoàng Dung liền khôi phục trở lại sự khôn khéo của mình. Nàng nhận thấy phụ than mình, vốn luôn luôn tự nhận thanh cao, không ngờ lại có thể nghe theo ý kiến của sư tỷ mới nhập môn này. Nàng quyết định kéo Mục Niệm Từ về phe của mình, lợi dụng thân phận huynh muội của Niệm Từ cùng với Quách Tĩnh, thuyết phục cha mình chấp nhận Quách Tĩnh.
Nói chuyện phiếm một lúc, Niệm Từ cùng với Dung nhi lại trở về phòng. Dù sao cũng không phải là địa bàn của mình, nên Niệm Từ cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ để thêm một cái tủ để quần áo, và dọn dẹp một số đồ linh tinh để nàng có thể sử dụng mà thôi. Dung Nhi cũng rất hài lòng thấy bố trí của mình ở trong phòng không có bị sửa đổi, tất cả đều giống như lúc trước. Rửa mặt xong, sư tỷ muội hai người lại bắt đầu trò chuyện về Quách Tĩnh.
“Sư tỷ, tỷ có cảm thấy cha ta đối với Tĩnh ca ca rất là quá đáng không? Tự nhiên lại muốn giết hắn báo thù cho Trần sư huynh. Sau khi tỷ đi ta đã phải khuyên can nói mãi, cha mới không tức giận nữa, nhưng mà vẫn chưa đáp ứng cho ta và huynh ấy được ở chung một chỗ!”- Trong lúc nói chuyện, Dung Nhi vẫn toát ra giọng nói của một tiểu nữ nhi.
“Trên căn bản thì ta không nghĩ là sư phụ quá đáng lắm. Muội nên biết, tính cách của sư phụ rất là bao che. Mặc dù người rất tức giận Trần sư huynh và Mai sư tỷ trộm sách của người, liên lụy khiến sư nương qua đời, lại làm những chuyện thương thiên hại lý, làm ô danh tiếng của đảo Đào Hoa, nhưng với người thì đây vẫn chỉ là chuyện nhà của bổn môn, đóng kín cửa lại thanh lý môn hộ là tốt nhất, người không cần người khác xen vào, huống chi lại là ra tay giết chết. Còn nữa, muội là do sư nương dùng mạng sống của mình đổi lấy, nên sư phụ coi muội quan trọng như sinh mệnh của mình vậy. Mười mấy năm qua hai người nương tựa nhau mà sống, thế mà muội vừa rời đi chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi liền mở miệng ra chỉ biết có Tĩnh ca ca, điều này không khỏi khiến cho sư phụ cảm thấy mất mát, cảm giác như là sẽ mất đi muội. Chuyện của Trần sư huynh cộng với chuyện này, thù mới hận cũ xông lên đầu, nên sư phụ nói vậy cũng không có gì là quá đáng cả.”-Niệm Từ sắc bén chỉ ra.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Muội chỉ là muốn được vui vẻ ở chung một chỗ với Tĩnh ca ca, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bỏ rơi phụ thân mà”- Nghe xong phân tích của Niệm Từ, Dung Nhi lập tức lên tiếng.
“Muội đừng lo lắng, quan tâm quá nhiều nên sẽ bị loạn. Còn có ta giúp đỡ cho hai người kia mà, nói thế nào thì trên danh nghĩa hắn vẫn là đại ca của ta. Mấy ngày này, tốt nhất là muội cứ ở bên chăm sóc cho sư phụ, nên ít nói về Tĩnh ca ca của muội một chút. Nếu có muốn nói đến hắn thì cũng phải uyển chuyển nói hắn đối với muội tốt như thế nào, đừng nói với sư phụ là muội không thể rời bỏ hắn. Muội cũng nên nhắc lại những chuyện vui vẻ muội cùng trải qua với sư phụ, khiến cho sư phụ cảm thấy trong lòng muội thì người vĩnh viễn vẫn là quan trọng nhất. Muội không cần phải vội vã đi tìm Quách đại ca, ta sẽ giúp đỡ hai người thông truyền tin tức”. Dặn dò Hoàng Dung xong, nàng lại kể chuyện nàng đã kết bái huynh muội cùng với Chu Bá Thông.
“Tỷ phải giúp muội chú ý, đừng để đại ca kia của tỷ khi dễ Tĩnh ca ca của muội. Muội biết Lão Ngoan Đồng thích so tài với người khác. Lúc trước hắn cũng dụ dỗ muội, nhưng muội không có tới nữa. Tĩnh ca ca thật thà, không khéo sẽ chịu thiệt mất”- Dung nhi khẩn trương nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ để ý. Thật là nữ nhi có chồng quên nhà mẹ, xem xem muội khẩn trương Tĩnh ca ca của muội kìa”- Niệm Từ buồn cười nói.
“Còn nói muội, không phải tỷ cũng như vậy sao? Đêm khuya còn đến trạm dịch Kim Quốc thăm nghĩa huynh Dương Khang của tỷ. Mục sư tỷ, có phải tỷ cũng thích hắn không?”- Dung nhi lại nhắc về chuyện xưa.
“Tỷ chỉ quan tâm hắn mà thôi, dù sao hắn cũng là thân nhân duy nhất trên đời này của tỷ. Về phần có thích hắn hay không ư? Lúc tỷ võ chọn rể, tỷ thấy hắn anh tuấn tiêu sái nên thực có động tâm qua, nhưng sau khi biết hắn là tiểu vương gia thì tỷ đã không còn hy vọng nữa rồi. Dù sao gia thế chúng ta chênh lệch quá lớn, là người của hai thế giới khác nhau. Huống chi hắn lại là con ruột của nghĩa phụ tỷ, đã trở thành huynh trưởng của tỷ, điều này chứng tỏ hắn và tỷ không có duyên phận”- Dung nhi mà không đề cập tới, nàng thực đã quên mất chuyện này.
“Tỷ nghĩ như vậy là đúng rồi. Tỷ biết không, lúc rời đi khỏi Quy Vân Sơn Trang thì Dương Khang vẫn ở chung với bọn muội. Đến khi gặp phải người Mông Cổ gặp nạn, hắn nói dối là đi theo dõi Hoàng Nhan Hồng Liệt, Tĩnh ca ca còn ngây ngốc tin hắn. Muội lại hoài nghi Dương Khang là lo lắng cho phụ vương của hắn nên mới đi theo bảo vệ. Loại người tiểu nhân bán tổ cầu vinh, nhận giặc làm cha như hắn, không có cũng được!”- Dung nhi hung hăng nói.
“Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, ta nghĩ huynh ấy cũng không dễ dàng quyết định. Đổi lại là bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh của hắn cũng sẽ rất khó để lựa chọn.”- Niệm Từ vốn là còn muốn gột rửa suy nghĩ của Dung nhi, nhưng thấy nàng ta mang vẻ mặt khinh thường nên liền thôi. Hình tượng xấu xa của Dương Khang trong lòng của các nhân vật chính nghĩa đã khắc quá sâu, không phải chỉ vì vài ba lời nói mà có thể thay đổi.
“Như ta đã nói lúc nãy, sư muội ngươi cũng phải hiểu được sự khổ tâm của sư phụ. Sư phụ chỉ có mình muội là con gái, từ nhỏ nâng niu trên lòng bàn tay mà nuôi lớn lên, chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này đến cho muội. Muội lại có một dáng dấp mĩ lệ thông minh khả ái như vậy, hoàn toàn kế thừa được ưu điểm của sư phụ và sư nương… nên đương nhiên sư phụ mong muốn tìm cho muội một vị hôn phu hoàn mỹ nhất để thay ông chăm sóc muội. Quách đại ca hiển nhiên là không phù hợp với tiêu chuẩn của ông. Muốn tiền không có tiền, muốn thế không có thế, lại không có võ công cái thế, sư phụ làm sao có thể yên tâm giao muội cho hắn đây?”- Niệm Từ tiếp tục phân tích.
“Nhưng muội không quan tâm đến những thứ này mà. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống sau này không có Tĩnh ca ca, không thấy được hắn nữa, muội liền cảm thấy không thở nổi, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa nữa”- Hoàng Dung khổ sở nói.
“Ta đã từng trải qua rồi. Khi mới chia tay với bạn trai ta cũng đã nghĩ như vậy”- Niệm Từ nghĩ thầm.
“Yên tâm! Nhất định tỷ sẽ khiến hai người có tình sẽ được thành thân thuộc”-Nắm tay Hoàng Dung, Niệm Từ cam đoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...