Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Edit: Vân Nhi

Được Hoàng Dược Sư tỉ mỉ chữa bệnh, chăm sóc và Lão Ngoan Đồng giúp đỡ luyện nội công, nghỉ ngơi sau hai ngày thì Niệm Từ đã phục hồi khỏe mạnh lại như cũ, có thể lại đùa giỡn cùng với đại ca. Nàng cũng suy nghĩ một chút về Mục Niệm Từ thật sự, đúng là người hồng nhan bạc mệnh. Sau khi sinh hạ Dương Quá không bao lâu thì qua đời, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì. Từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, đi theo Dương Thiết Tâm mải miết tìm vợ bữa đói bữa no lớn lên. Võ công không tốt lắm lại hành tẩu trên giang hồ, khẳng định là phải thường xuyên lo lắng sợ hãi, hằng tháng tới ngày lại phải chịu đựng sự đau đớn khổ sở này. Khi thật vất vả mới tìm được người thật lòng quan tâm yêu thương mình, thì lại sớm phải chịu cảnh sinh tử ly biệt, nếu không phải là nàng đang mang thai hài tử thì có lẽ nàng cũng đã tự tận theo Dương Khang rồi. Thời cổ đại, y thuật chưa phát triển này, sinh nở đối với nữ nhân bình thường chính là trải qua thời khắc sống chết, huống chi là đối với một người vừa không có tiền vừa không có người chăm sóc như Mục Niệm Từ. Có lẽ ngay cả việc ở cữ, nàng cũng không thể được hưởng qua, chết đi đối với nàng cũng có thể coi như một loại giải thoát, chỉ có Dương Quá là đáng thương thôi!

Lợi Lợi mặc dù cũng muốn trở lại cuộc sống cũ, nhưng cũng không muốn phải chịu cảnh đau đớn bệnh tật chết đi rồi mới trở về được, cho nên nàng tích cực phối hợp với sự trị liệu của Hoàng Dược Sư, không oán không hận uống hết chén thuốc này đến chén thuốc khác; tự giác sau bữa cơm sẽ tự động uống thuốc, lại định kỳ đốc thúc Hoàng Dược Sư đổi thuốc mới, không có vì khó uống mà bỏ bữa nào. Uống thuốc một thời gian dài, cơ thể nàng quả nhiên là khỏe hơn, lại thoang thoảng phát ra một mùi hương thơm ngát.

Trong thời gian đó, Chu Bá Thông thấy Hoàng lão tà cũng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hạ thủ, nên cũng an tâm bỏ chân kinh xuống, ngày ngày đi tới chăm sóc muội muội của mình, chẳng thèm quan tâm đến lời thề của mình nữa. Hắn vừa tiếp tục truyền nội lực cho nàng, vừa hăng hái chơi đùa với đồ chơi của Hoàng đại tiểu thư để lại, lấy lý do là lo lắng Hoàng Lão tà chăm sóc muội muội của mình không có chu đáo. Sau khi trải qua mấy ngày điều dưỡng, quyền pháp của Niệm Từ cũng có thể thuần thục tự nhiên, nội công cũng có chút thành tựu, rốt cục có thể cùng Lão Ngoan Đồng chơi trò chơi bốn nước đấu nhau.

“Muội muội, tay trái của ta liên minh với tay phải của ngươi đấu lại hay tay kia được không?”

Niệm Từ gật đầu đồng ý, sau đó hai người khoa tay múa chân đấu cùng nhau. Một khi đã bắt đầu, nàng cũng không có vì chỉ mới tập luyện thời gian ngắn mà bại trận, Lão Ngoan Đồng thì cứ theo quy cũ mà mình đã định ra mà thi hành, còn không ngừng dạy nàng làm thế nào tấn công mới bén nhọn, như thế nào mới phòng thủ vững chắc. Niệm Từ chống đỡ không được tay phải gặp được hiểm chiêu thì tay trái tự nhiên sẽ tới cứu viện, vô tình hình thành việc ba đánh một. Khi nàng dần dần thích ứng được trò chơi này, Lão Ngoan Đồng liền bỏ xuống sự cẩn thận trước giờ, khôi phục trạng thái bình thường, quyền pháp lại cực kỳ nhanh chóng, khiến cho Niệm Từ không đáp ứng xuể luống cuống tay chân.

Nhưng Chu Bá Thông cũng không có thắng dễ dàng. Lúc nguy nan, Niệm Từ cũng không có ra chiêu giống như trong sách, mà dựa vào bản năng phản ứng đem mọi chiêu thức đánh nhau của nữ nhân lôi ra sử dụng hết. Nếu như không phải vì sinh kế mà Niệm Từ đem móng tay cắt gọn gàng, không để móng tay dài thì trên mặt Lão Ngoan Đồng đã sớm bị cào nát, khi kết thúc trò chơi bao giờ hắn cũng bị nàng tát hết mấy bạt tai, tóc cũng bị nàng kéo xuống. Hai huynh muội còn giống nhau cực kỳ hưng phấn, tay chân chiến đấu thì miệng cũng không hề nhàn rỗi, cao giọng vì chiến thắng của mình mà hô hào. Đã nín nhịn mười lăm năm, nay lại được nói chuyện, lại tìm được người để đánh nhau, dù lúc trước hắn cũng có cùng Hoàng Dược Sư so chiêu, nhưng cao thủ so chiêu theo quy cũ thì lại không bằng hai người đùa giỡn thống khoái vừa đánh vừa la. Hai người hưng trí bừng bừng đùa giỡn hơn mười ngày, Lão Ngoan Đồng không hề la lên là quá nhàm chán, hắn không ngại học hỏi tuyệt chiêu của muội muội, thỉnh thoảng tấn công vào đầu mặt tóc tai. Niệm Từ cũng học hỏi được không ít, nhanh chóng tăng cường năng lực phản ứng, cũng tăng thêm không ít tự tin cùng cao thủ so chiêu, thậm chí phát triển trở thành tự phụ.


Lại đến ngày phải đổi phương thuốc, Niệm Từ sớm từ sơn động trở về cho Hoàng Dược Sư chẩn bệnh. Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên có người từ bên ngoài như một cơn gió chạy vào.

“Phụ thân! Dung nhi trở lại thăm người đây!”

Vừa la to Hoàng Dung vừa lao vào trong ngực Hoàng Dược Sư, ngồi ở trên đùi của cha, ôm cổ hắn, cười nhẹ nhàng nhìn hắn. Sau đó lại thích thú quay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Niệm Từ.

“Mục sư tỷ, đã lâu không gặp! Ngươi ở đảo Đào Hoa này có khỏe không ?”

“Cảm ơn Dung nhi sư muội quan tâm, ta ở đây rất tốt!”- Nàng nhìn hai cha con Hoàng Dung thân mật với nhau, ngượng ngùng nói.

“Dung nhi, cái gì gọi là trở lại thăm cha? Chẳng lẽ ngươi không phải là về nhà luôn sao?” - Hoàng Dược Sư ngắm nhìn nữ nhi, nghiêm túc hỏi.


“Dĩ nhiên là không phải nha. Không phải cha kêu Tĩnh ca ca tới đảo sao? Chúng con thăm cha xong Tĩnh ca ca sẽ mang con đi đại mạc chơi. Cha biết không, Tĩnh ca ca còn tặng cho ta một tiểu hồng mã cùng với một đôi bạch điêu ~~” Hoàng Dung hào hứng nói tiếp.

Vẻ mặt của Hoàng Dược Sư nhất thời trầm xuống, đem nữ nhi đang ngồi trên đùi mình đẩy ra đứng lên, đi vài bước rồi mãnh liệt quay đầu lại nhìn nữ nhi, nổi giận nói:

“Ngươi chỉ vì một tiểu tử ngốc mới quen biết được mấy ngày, về nhà đã không nhớ tới phụ thân ngươi. Hắn lại còn là kẻ thù của Trần sư huynh ngươi”

“Con không quan tâm! Con thích chính là huynh ấy. Trần sư huynh nối giáo cho giặc làm điều ác, người người đều có thể giết hắn. Hơn nữa, lúc đó Tĩnh ca ca mới năm sáu tuổi, là vô tình giết hắn chứ không phải là cố ý kia mà”.

“Ta không muốn nghe ngươi giải thích. Ta bảo hắn lên đảo là vì muốn chính tay giết hắn, báo thù cho sư huynh cùng sư tỷ của ngươi. Nhìn dáng vẻ của sư tỷ ngươi bây giờ, lại nghĩ tới sư huynh ngươi chết thảm ở nơi đất khách quê người, tất cả đều không phải là do Quách Tĩnh cùng với bảy vị sư phụ của hắn ban tặng sao?”

“Không phải, không phải thế! Muốn trách cũng là trách họ ban đầu đánh cắp Cửu Âm Chân Kinh, chạy ra khỏi đảo Đào Hoa. Tất cả đều do bọn họ gieo gió gặt bão. Tĩnh ca ca không có sai!”- Hoàng Dung lớn tiếng nói.


“Vậy có phải ta cần phải cảm ơn hắn đã thay đảo Đào Hoa thanh lý môn hộ không ?”- Hoàng Dược Sư cười lạnh nói.

“Cha, người nói chuyện không có đạo lý! Sớm biết như vậy ta sẽ không đưa Tĩnh ca ca tới đây”- Vừa nói Hoàng Dung vừa tức giận đi ra ngoài, tính gọi Quách Tĩnh rời đảo. Chỉ thấy ngón tay của Hoàng Dược Sư nhúc nhích, nàng ngay lập tức đứng yên tại chỗ, cả miệng cũng không thể phát ra âm thanh nào.

“Ngươi tốt nhất cứ đứng yên ở đây đi, ta đi giết Quách Tĩnh xong sẽ trở lại!” Hoàng Dược Sư sau khi dùng Đạn Chỉ Thần Công đắc ý của mình điểm trụ huyệt đạo của nữ nhi xong thì đứng dậy bước đi ra cửa.

“Sư phụ, chậm đã!”- Đến lúc này thì Niệm Từ không thể không ra mặt.

“Sư phụ muốn vì Trần sư huynh báo thù, Niệm Từ không dám ngăn trở. Nhưng người lại cố ý không quan tâm đến phản đối của Dung sư muội, người không lo lắng sư muội sẽ oán hận người sao? Sư muội từ khi ra đời đã không có mẫu thân, người vừa là cha vừa là mẹ nuôi dưỡng nàng lớn lên, trong cảm nhận của nàng, vị trí của người đương nhiên là quan trọng nhất. Người nhẫn tâm để sư nương ở trên trời phải chứng kiến hai cha con trở mặt với nhau sao?”- Niệm Từ vừa nói chuyện trong lòng vừa than thở, hai cha con này tính tình y như cây kim so với cọng râu, chỉ biết hướng về phía trước chứ không biết lùi lại một bước, nói lời mềm mại với nhau!!!

Lời nói của nàng nhất thời làm tắt lửa giận của hắn, Hoàng Dược Sư nhìn bộ dạng nữ nhi hai mắt đẫm lệ thì cũng bị mềm lòng.

“Dù sao Quách đại ca cũng đang ở trên đảo, lúc này không cần phải vội vàng. Hay là sư phụ trước hết cứ giải huyệt đạo cho sư muội, hai người hòa thuận nói chuyện một chút, không cần phải nổi giận. Con sẽ đi tìm Quách đại ca, dẫn hắn đến chỗ của đại ca ở tạm một ngày, chờ hai người thương lượng xong rồi thì muốn giết cũng không muộn. Sư phụ người nói xem như vậy được không?”


“Được rồi, cứ làm theo lời của ngươi đi!”- Hoàng Dược Sư đồng ý, đưa tay lên giải huyệt cho con gái.

“Sư muội, cứ từ từ nói chuyện, đừng giận dữ. Sư phụ hiểu rõ muội nhất, lúc nào cũng nhớ đến muội, lo lắng muội ở bên ngoài phải chịu khổ. Muội cứ yên tâm, ta sắp xếp cho Quách đại ca xong rồi sẽ trở lại.”- Trước khi đi Niệm Từ nhẹ nhàng dặn dò Dung Nhi.

Nàng ra cửa phân phó ách bộc đem cơm đến sơn động cho hai người, rồi dặn dò họ làm cơm tẩy trần cho Hoàng Dung xong thì mới rời đi tìm Quách Tĩnh. Tới đảo Đào Hoa này đã gần một tháng, Niệm Từ đã sớm quen thuộc trận pháp ở nơi này, nên dễ dàng tìm được tiểu tử ngốc đang bị vây ở trong trận pháp.

“Quách đại ca, đã lâu không gặp!”

“Mục cô nương, đã lâu không gặp! Cô ở nơi này có khỏe không?”- Quách Tĩnh nhìn thấy nàng đến thì vui mừng hỏi.

“Tôi vẫn tốt. Tôi dẫn huynh đi tới nơi ở trướ rồi chúng ta sẽ từ từ nói tiếp. Đi đường có mệt nhọc không? Ta giúp ngươi cầm bọc quần áo”

Quách Tĩnh muốn từ chối nhưng thấy nàng kiên trì yêu cầu, đành phải đưa bọc quần áo cho Niệm Từ cầm giúp. Hai người một trước một sau đi về phía sơn động. Trên đường đi, thừa lúc Quách Tĩnh ở phía sau không để ý tới, Niệm Từ lấy khối da người trong ngực áo để vào trong bao đồ. không dấu không vết trả lại đồ vật này cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui