Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Edit: Vân Nhi

Thuyền nhỏ rất nhanh đến bờ, Niệm Từ tiêu sái nhảy xuống, xoay người rời đi. Đi ở trên đường phố không quen thuộc, nhìn những người dân Tống Triều lạ mặt, trong đầu Niệm Từ là một mảng mờ mịt, phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng cũng bắt đầu sụp đổ xuống. Lơ đãng đi trên đường, gặp một chiếc xe ngựa, nàng xin đi nhờ xe đến một thị trấn gần đó, bắt đầu cuộc hành trình lang thang khắp nơi. Bởi vì nàng ăn mặc không hề thu hút, cũng không có dáng vẻ giống người xấu, dân chúng xung quanh chỉ nghĩ nàng là một hài tử đáng thương, cho nên dọc theo đường đi nàng không gặp bất kỳ trắc trở nào. Nàng luôn đi nhờ xe đi tới thị trấn, du lịch khắp nơi xong thì lại nhờ xe rời đi.

Cứ lang thang khắp nơi như vậy gần một tháng, hôm nay Niệm Từ đi tới một trấn nhỏ ở Hà Bắc, vừa ăn cơm trưa xong đang đi dạo, đột nhiên ở một con hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến thanh âm cực kỳ quen thuộc.

“Các ngươi không thể lại gian lận như vậy”

Bước nhanh chân vào nhìn, thì ra là Chu Bá Thông đang cùng mấy đứa trẻ chơi con quay.

“Đại ca, đại ca!”- Vui mừng không xiết, Niệm Từ chạy như bay đến.

“Ngươi là ai vậy? Ngươi ~~~ ngươi là Niệm Từ??”- Lão Ngoan Đồng chần chờ nói. Lôi kéo tay của hắn, nàng hưng phấn gật đầu một cái.

“Tại sao muội lại ở đây? Võ công đã học xong rồi sao? Hoàng Lão Tà cho muội đi sao?” -Hắn kỳ quái hỏi.

“Muội bị đuổi khỏi sư môn!”- Niệm Từ như đưa đám nói.


“Tại sao lại như vậy? Hoàng Lão Tà không phải rất cưng chiều muội sao? Đúng rồi, ngày đó ngươi bị thương bây giờ đã đỡ chưa?”- Hắn lại bắt đầu đặt câu hỏi liên hồi.

“Đại ca, chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút đi!”- Niệm Từ đề nghị.

Hai người đi tìm được một gian trà lâu, bao lấy một cái phòng nhỏ. Sau khi tiểu nhị mang đến trà bánh rồi rời đi, Niệm Từ bắt đầu từ tốn kể cho hắn biết về chuyện xảy ra với nàng sau đêm trung thu, chỉ có đối với chứng tự phong bế chính mình nàng không nói sâu vào, chỉ nói mình bị thương nên trở về tĩnh dưỡng. Nàng đem chuyện tình cảm đối với Hoàng Dược Sư không chút dấu diếm nói cho hắn biết, nói đến chỗ thương tâm nàng không nhịn được lệ rơi đầy mặt khiến cho Lão Ngoan Đồng sợ hãi không biết nên nói thế nào cho phải.

“Muội muội, không phải kẻ làm đại ca ta trách ngươi, nhưng ngươi biết rõ ràng Hoàng Lão Tà đối với phu nhân đoản mệnh của hắn một lòng chung thủy, ngươi lại xen vào tạo náo nhiệt làm gì?”- Lão Ngoan Đồng đối với luân lý đạo đức thế tục cũng không ưa gì, thầy trò yêu nhau hắn cũng không có thành kiến gì, chẳng qua là hắn bất mãn muội muội mình tự nhiên lại coi trọng cái lão đối đầu với mình.

“Muội biết muội đã sai, nên muội đã tự mình trừng phạt tự trục xuất khỏi sư môn” -Nàng khóc lóc kể lể một hồi, cảm xúc được giải phóng nên tâm tình cũng tốt hơn.

“Không sao, ngươi thì có lỗi gì chứ? Nếu có lỗi thì chính là lỗi của Hoàng Lão Tà. Một đại nam nhân thu một hoàng hoa đại cô nương làm đồ đệ, không phải là muốn lừa gạt tình cảm của người ta sao?”- Lão Ngoan Đồng là điển hình của loại người cái giỏ của mình thì không có quả hư ( có nghĩa là người của mình thì toàn bộ đều là người tốt), một câu nói của hắn khiến cho Niệm Từ đang muốn khóc lại bật cười.

“Đại ca, tại sao huynh lại ở đây?”

“Ta đang muốn đi tới Hoa Sơn Luận Kiếm, xong chuyện rồi thì đi đường vòng vừa chơi vừa trở về Chung Nam Sơn!”- Hắn đáp.


“Đúng rồi, vậy người nào thắng?” Kết cục không biết có giống như trong sách hay không.

“Không biết, chưa bắt đầu ta đã bỏ đi rồi!”

“Tại sao?”- Nhìn bộ dạng không muốn nói của hắn, ta lại nói:

“Muội đã đem tất cả mọi chuyện khó nói của mình nói cho huynhn biết rồi, nhưng mà có phải là huynh không tin tưởng muội nên không muốn nói cho muội biết không?”

Chu Bá Thông nhìn bộ dạng của muội muội mình như muốn trở mặt, khẽ cắn răng đem chuyện nhiều năm trước của mình cùng với Anh Cô kể ra, lại đem chuyện ở Hoa Sơn gặp lại Nhất Đăng đại sư cùng với Anh Cô, cũng biết được mình đã từng có một đứa con trai.

“Năm đó ta căn bản cũng không có am hiểu chuyện giữa nam và nữ, ta chỉ dạy nàng cách điểm huyệt mà thôi, ta cũng không biết vì sao lại có hài tử cùng với lão bà của Vương gia nữa. Trong lòng ta vẫn cảm thấy thật có lỗi với Đoàn Vương gia, sư huynh của ta cho đến chết cũng vẫn không hài lòng về hành động này của ta.”

“Không cần lo về sư huynh của huynh với Đoàn Vương Gia, huynh chỉ cần tự hỏi mình, huynh có thích Anh Cô không? Giống như muội đây, mặc dù không thể ở chung một chỗ, nhưng vì yêu mến sư phụ, trong lòng muội luôn cảm thấy ngọt ngào. Nhớ lại những chuyện cũ trước kia, lòng muội cảm thấy như được uống mật vậy. Huynh chớ vội trả lời muội, hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi”


“Không có, năm đó ta cũng không thích nàng điêu ngoa. Chẳng qua là hoàng cung quá nhàm chán, chỉ có nàng lúc nào cũng quấn lấy ta muốn ta dạy nàng võ công, ta mới dạy nàng, ai ngờ lại dạy ra một nhi tử. Nhiều năm như vậy, ta tránh nàng còn không kịp, làm sao có thể thích nàng được?”- Lão Ngoan Đồng nghiêm túc suy nghĩ sau đó chém đinh chặt sắt nói.

“Nếu đã như vậy, huynh cũng phải hành động cho giống với một nam tử hán, dũng cảm nhận lấy lỗi lầm và đem những suy nghĩ của huynh nói cho Anh Cô biết. Bất kể như thế nào cũng là do huynh sai. Nhất Đăng đại sư cũng bởi vì chuyện này mà xuất gia, Anh Cô cũng vì huynh mà không làm Vương Phi nữa. Về tình về lý, huynh cũng phải xin lỗi người ta, hơn nữa phải nói rõ ràng, không nên làm trễ nãi cả đời Anh Cô. Cũng bởi vì huynh không dứt khoát, đã liên lụy nàng hai mươi năm, đủ lâu rồi. Các người cũng đến lúc giải quyết tất cả mọi việc rồi”- Nàng lại nói tiếp-

“Huynh xem, muội cũng đã làm sai vậy. Muội dã dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa cũng đã sửa chữa lại sai lầm của mình. Đại ca, chẳng lẽ huynh lại không bằng người làm muội muội này sao?”

"Được rồi, được rồi. Ta đi nói xin lỗi là được chứ gì! Nếu không muội đi cùng ta đi!!!”

“Không được! Huynh đã gây họa thì huynh phải chịu, muội đã đắc tội người ta đủ nhiều rồi!”- nàng cự tuyệt.

"Đắc tội người ta? Ngươi đắc tội với ai?” lão Ngoan Đồng tò mò hỏi.

“Còn không phải ở đêm trung thu đó sao? Dương Khang chết đi, muội giận dữ một chút, đã mắng từ Âu Dương Phong cho đến bảy sư điệt bảo bối của huynh, từ võ lâm chính phái cho đến Hoàn Nhan Hồng Liệt. Nếu không thì Hoa Sơn Luận Kiếm tại sao muội phải không đi, còn không phải là sợ bị người ta trả đũa sao? Lần này ra ngoài muội phải dịch dung cũng là vì lý do đó thôi!”

“Ha ha ha! Ngươi quá lo lắng rồi. Ít nhất, Toàn Chân Giáo sẽ không. Lần trước trở lại Chung Nam Sơn, Mã Ngọc cùng với Khâu Xứ Cơ bọn họ liền bế quan tu luyện, phát hiện lời ngươi nói rất có đạo lý. Hiện tại, trên dưới Toàn Chân Giáo đang học tập giáo quy sư huynh đã định ra để tìm ra sự sai biệt đó. Quy định về sau thu nhận đồ đệ trước tiên phải nhìn phẩm cách tư chất của người đó trước. Họ còn đang muốn nói cảm ơn ngươi đây!”

"Thật tốt quá, thật tốt quá. Hy vọng tất cả bọn người bị ta mắng đều cũng hiểu lý lẽ như vậy”-Niệm Từ vỗ ngực nói.

“Sau này muội có tính toán gì chưa?” Đại ca hỏi muội muội.


“Muội có một ý kiến rất hay. Nếu chỉ có mình muội thì sẽ rất khó làm, nhưng nếu có thêm đại ca gia nhập thì nhất định sẽ chơi rất vui!” -Niệm Từ đã sớm có chủ đích, chẳng qua nàng sợ công phu của mình chưa đến nơi, không dám tùy tiện làm việc.

“Cái gì chơi tốt? Ta muốn chơi, ta muốn chơi!”- Lão Ngoan Đồng hăng hái nói.

“Gia nhập cũng được, nhưng huynh phải đáp ứng mấy điều kiện này đã. Thứ nhất huynh phải đi xin lỗi người ta trước thì mới có thể gia nhập. Thứ hai, chuyện này làm phải có thời gian dài, ít nhất cũng phải hơn 1 năm, huynh không được nửa đường bỏ chạy mất. Thứ ba, trong lúc hành động cần phải dịch dung, muội sẽ giúp huynh làm mặt nạ. Thứ tư, tất cả mọi việc phải theo sự chỉ huy của muội. Huynh có đáp ứng không?”

“Chỉ cần chơi thật vui, ta nhất định sẽ không nuốt lời!”- Lão Ngoan Đồng nói.

“Tốt, chúng ta trở về khách sạn chuẩn bị làm mặt nạ cho huynh, sau đó huynh phải đi xin lỗi người ta, sau khi huynh trở lại thì chúng ta bắt đầu hành động!”

Nói là làm ngay, Niệm Từ cùng với Lão Ngoan Đồng trở lại khách sạn, nàng giúp hắn làm khuôn cho mặt nạ, lại dạy hắn cách nói chuyện để xin lỗi người ta. Lão Ngoan Đồng không cam tâm tình nguyện lắm nhưng cũng ra đi. Niệm Từ bắt đầu vội vàng làm mặt nạ cho mình cùng với đại ca.

Trên đường lang thang, Niệm Từ đã tìm ra một mục tiêu sống cho mình, đó chính là giúp đại quân kháng địch do Quách Tĩnh và Hoàng Dung dẫn đầu gom góp tiền bạc. Bất kể như thế nào, nàng yêu Hoàng Dược Sư. Tuy hắn vô tình cự tuyệt nhưng nàng có thể hiểu được. Lúc ấy là nàng thích chính là sự trung thành không thay đổi của hắn, nếu quả thực hắn dễ dàng tiếp nhận nàng, nói không chừng ngược lại nàng sẽ rất thất vọng. Hoàng Dung là giọt máu duy nhất của Hoàng Dược Sư, nàng không thể làm gì cho hắn thì nàng sẽ giúp Hoàng Dung bớt lo lắng cũng tốt.

Niệm Từ đối với việc Đại Tống sắp diệt vong cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao trong lịch sử nghìn năm của Trung Quốc cũng có biết bao nhiêu là triều đại thay đổi nối tiếp nhau, những chuyện như thế này nàng đã quen thuộc trong sách sử rồi. Hơn nữa , lịch sử và triều đại cũng không thể một hai người có thể thay đổi được. Niệm Từ không có quan tâm nhiều đến đại cục, chẳng qua là nàng ích kỷ muốn ra thêm chút sức vì Hoàng Dược Sư mà thôi.

Bất kể là nàng muốn làm gì, ở thời điểm binh mã loạn lạc như lúc này, trong thời gian ngắn cũng khó thấy kết quả. Mà Niệm Từ cho là hoàng đế Tống Triều khẳng định cũng không hết sức chào đón nhân sĩ giang hồ lãnh binh tác chiến. Nếu không phải do đại quân Mông Cổ quá khó đối phó, hai quân hàng năm giằng co ở Tương Dương, hắn nhất định sẽ tìm lý do giết Quách Tĩnh , sau đó sẽ bình định tất cả võ lâm nhân sĩ trong giang hồ. Vì vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ không tình nguyện cung cấp nhiều quân nhu lương thực, lâu dài, thành Tương Dương không thể không tự mình gom góp lương thực. Niệm Từ tính toán sẽ cùng Lão Ngoan Đồng giúp đỡ cho họ, để cho đám tham quan ô lại phải phun tiền ăn chặn ra, trong lúc mấu chốt có thể đưa tiền đến tiền tuyến, noi theo cách của các tiền bối trong thời gian chiến tranh kháng Nhật trợ giúp cho tiền tuyến “ngươi ở tiền tuyến đánh đuổi giặc tử, ta ở hậu phương chuẩn bị tiền bạc quân nhu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui