Edit: Vân Nhi
Từ sau khi A Hành qua đời, ta vẫn một mực bế quan ở trên đảo không ra ngoài, một mặt là muốn chăm sóc tốt cho Dung nhi vừa sinh ra đã mất mẹ, mặt khác chính là muốn lấy được Cửu Âm Chân Kinh để an ủi vong linh thê tử. Huống chi còn có Lão Ngoan Đồng chủ động trêu chọc, khiến cho mười lăm năm trên đảo ta không hề thấy buồn chán chút nào. Một người sống một mình thời gian quá lâu, tâm tình cũng bắt đầu chết lặng, ta đã không phân biệt được là trong cuộc sống hôn nhân ta đã sớm yêu A Hành nên khi nàng chết đi nội tâm ta mới áy náy vạn phần như vậy hay là bởi vì nàng qua đời vì muốn hoàn thành nguyện vọng của ta khiến cho ta bởi vì áy náy mà yêu nàng. Nhưng ta rất rõ ràng A Hành là toàn tâm toàn ý yêu ta say đắm, không quan tâm về dòng dõi huyết thống của ta, cũng không quan tâm ta có hay không cũng yêu nàng say đắm như vậy.
Tới giờ, ta vẫn luôn bị hạnh phúc mỹ mãn của cha mẹ ảnh hưởng. Thời niên thiếu, ta cũng muốn tìm một cô gái, về văn chương có thể cùng ta ngâm thơ đối câu, thổi tiêu đánh đàn, về vũ lược có thể hỗ trợ cho ta, cùng ta lưu lạc giang hồ. Đi du lịch một mình thời gian dài, ta phát hiện nguyện vọng này rất khó thực hiện được, tìm được cái này thì sẽ không có cái kia. Ta liền suy nghĩ đến việc sẽ độc thân cả đời, chỉ thu về bốn nam một nữ đệ tử trông cậy trong tương lai có người sẽ có thể thừa kế được y bát của ta. Sau khi xây dựng xong đảo Đào Hoa, thời điểm ta đi đến kinh thành trong lúc vô tình cứu được một tiểu thư khuê tú bởi vì xe bị lật mà bị thương. Trải qua một lúc nói chuyện phiếm, ta mới biết nàng với ta có quan hệ rất sâu xa, là vị hôn thê mà năm đó suýt nữa là định cho ta. Mặc dù nàng không biết, nhưng vì để có thể nhớ lại về cha mẹ, ta thỉnh thoảng phi thân đến nơi nàng ở, trò truyện với nàng để hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp đã qua.
Phụ thân của ta và nàng từng là bạn tốt, nhưng con đường hướng tới lại hoàn toàn bất đồng. Mặc dù phụ thân nàng từng học qua khoa cử, nhưng A Hành chỉ được đọc qua vài cuốn sách về nữ huấn, nhiều nhất chỉ có thể nhận biết được mặt chữ mà thôi. Nhưng nàng may vá thêu thùa rất không tầm thường, và vì được chuẩn bị để sau này lập gia đình quản lý mọi việc trong nhà, nên việc tính toán thống kê sổ sách cũng là hạng nhất, chỉ tiếc nàng chỉ là một tiểu thư trong khuê phòng trói gà không chặt. Ta xem nàng giống như một tiểu muội muội, thường hay tặng một ít đồ trang sức nhỏ, các món đồ chơi nho nhỏ bán trên đường, kể cho nàng nghe một ít chuyện hành tẩu trên giang hồ, nàng nghe qua rất say mê hứng thú.
Mấy tháng sau ta nhận được thư nàng gửi nhờ giúp đỡ, khi ta đến đó thì phát hiện ra nàng cả người mặc giá y đỏ thẩm đang đứng đợi ta. Thì ra là gia đình nàng đã tìm kiếm cho nàng một hôn sự môn đăng hộ đối, hai ngày nữa sẽ bái đường thành thân. Trong lòng ta thật sự vì nàng mà vui vẻ đang muốn chúc mừng, lại nghe thấy nàng bày tỏ tình cảm với ta, thì ra nàng đã sớm đem lòng yêu mến ta, mỗi ngày đều nóng nảy chờ đợi ta đến chơi với nàng mà ta lại không biết chút gì. Nói thật thì nghe nàng bày tỏ cho dù là ai cũng phải cảm động, một cô nương tuyệt thế giai nhân thề nguyền đi theo mình, cho dù tình cảm của nàng không được đền đáp cũng không oán không hối. Ta cũng vậy, ta biết sẽ rất khó gặp được cô gái như trong mơ ước của ta, nếu A Hành đã tự nguyện như vậy, ta cũng không ghét nàng, cớ sao lại không chấp nhận nàng đây? Ta biết mình không nhất định là nam nhân yêu nàng say đắm, nhưng nhất định ta sẽ là một trượng phu trung thành.
Cuộc sống hôn nhân của chúng ta rất hòa hợp, nàng lúc nào cũng hùa theo ta, lấy yêu thích của ta làm mục tiêu, ta thì đối với nàng trước sau như một, cưng chiều yêu thương như một tiểu muội muội vậy. Bên ngoài ta dạy dỗ đồ đệ, bên trong ta bắt đầu dạy nàng có một chút bản lãnh của đảo Đào Hoa, nhưng về võ công thì hoàn toàn không thể, nàng không có một chút tư chất nào. Nhưng A Hành có một đầu óc rất thông minh, trí nhớ của nàng chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ không thể nào quên khiến cho nàng rất có tài trong lĩnh vực văn chương, nhưng cũng vì vậy mà nàng mất đi tính mạng. Trước khi lâm chung nàng kéo tay ta nói nàng không hối hận khi làm tất cả mọi việc, chỉ hận thời gian ở bên ta quá ngắn. Nàng biết mình không phải là thê tử lý tưởng trong suy nghĩ của ta, nàng muốn ta không được buông tha hy vọng, dặn dò ta phải sống thật tốt, đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình. Ta đau lòng rồi lại đau lòng, có được một hiền thê như vậy ta còn đòi hỏi gì nữa, âm thầm thề sẽ vì nàng mà cả đời này sẽ không lấy vợ nữa, để bồi đắp lại khuyết điểm ta đã gây cho nàng.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Niệm Từ là ở thổ địa miếu Tô Châu, lúc đó là lần đầu tiên sau mười lăm năm ta rời khỏi đảo để đi tìm Dung Nhi. Trong lúc vô tình, ta phát hiện ra nơi đó đầy rẫy rắn độc, giống như dấu hiệu của Tây Độc Âu Dương Phong. Ta cảm thấy thích thú, chờ đợi ở đó để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ tới ta lại gặp được đồ đệ Mai Siêu Phong, nhìn thấy nàng hai mắt đã mù, một dáng vẻ lụn bại, lại bị nam tử mặc áo trắng kia bày xà trận không còn sức đánh trả, ta không khỏi giận dữ, dám khi dễ đệ tử đảo Đào Hoa như vậy, căn bản là không đặt ta vào trong mắt. Ta thổi lên một khúc Bích Hải Triều Sinh Khúc, khiến cho bọn chúng điên cuồng chạy tán loạn. Vốn định chờ Mai Siêu Phong đi sẽ theo đuôi nàng, xem thử những năm qua nàng rốt cục đã tạo nên bao nhiêu nghiệt chướng, lại bị cô gái trẻ bị trói kia đoán được thân thế, bắt đầu cùng nàng vướng mắc vào nhau.
Nhìn bộ dạng ta dịch dung quái dị nhưng nàng tự nhiên không có một chút sợ hãi nào, giống như chuyện bình thường nàng hay gặp. Nàng nói chuyện cùng ta không hề kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, năn nỉ ta đem nàng cùng đi xem náo nhiệt. Nàng lại cười ta tuân thủ theo phép tắc lễ nghi, không giống người giang hồ không câu nệ lễ tiết nhỏ nhặt khiến cho ta dở khóc dở cười. Ở Quy Vân Sơn Trang, nàng lên tiếng đánh giá về Dung Nhi và hai đệ tử của ta khiến cho ta rất xúc động. Nghĩ tới Hoàng Dược Sư ta cả đời khinh thường thế nhân, không cần biết luận về văn hay võ cũng đều là cao thủ. Hoa Sơn Luận Kiếm của hai mươi năm trước tuy là ta thua, nhưng trải qua mười lăm năm khổ tâm tu luyện ta tin tưởng rằng, lúc này Vương Trùng Dương có sống lại thì cũng sẽ không nhất định thắng được ta.
Ta cả đời kiêu ngạo nhưng lại bị một tên lường gạt dễ dàng chửi bới, nữ nhi ta dưỡng dục mười lăm năm cùng với hai tên đồ đệ sùng bái ta lại dễ dàng tin tưởng ta có thể bị Toàn Chân Thất Tử giết chết. Đột nhiên, ta chợt có cảm giác hiểu nhau không cần phải nói nhiều với Niệm Từ. Cuộc sống khó gặp một tri kỷ, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không nhất định hiểu ta. Ngay lúc đó ta lập tức quyết định, phải thu nàng làm đồ đệ, mang về đảo Đào Hoa. Vì thế ta quên luôn mục đích rời khỏi đảo, không có đưa Dung Nhi trở về, mà lại mang nàng trở về làm đại đệ tử của ta.
Nhờ sự nhắc nhở của nàng, ta dễ dàng thu lại được quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh. Đang suy nghĩ có nên thiêu hủy để tế vong hồn thê tử không thì Niệm Từ, như cái gì cũng biết, lại tới, chỉ cần vài câu nói liền đã khiến ta không còn do dự. Nhưng thay vì nói lý do của nàng thuyết phục thì nên nói ta đầu hàng nàng đã vì ta mà đau lòng rơi nước mắt, hoặc giả theo bản năng của ta cũng không muốn tiêu hủy, chẳng qua là đợi có người khuyên mà thôi. Ta có thể nhận thấy tất cả đều là tình cảm chân thật tự nhiên của nàng, nên bỏ đi đề phòng, đối với nàng toàn tâm tin tưởng. Từ thuở nhỏ ta đã phiêu bạc nhiều nơi, cộng thêm tính tình cao ngạo khiến cho ta luôn có cảm giác xa cách, không dễ dàng tin tưởng người khác, ngay cả A Hành cũng như vậy. Nhưng chẳng biết vì sao Niệm Từ lại có thể dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của ta, rất nhanh có thể xâm nhập vào không gian của ta.
Sau khi có thể dễ dàng lấy được quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh, ta lại có cảm giác không đáng chút nào. Ta cùng với Lão Ngoan Đồng đối kháng mười lăm năm trên đảo, so chiêu hơn ngàn lần ,không tiếc cắt đứt hai chân hắn cũng không thể lấy được kinh thư. Nhưng Niệm Từ chẳng qua là thi hành kế nhỏ, tiếp xúc trộm được chân kinh lại có được thâm tình huynh muội. Sớm biết như vậy, ta cần gì phải phản đối việc liên thủ với Dung Nhi đây? Lãng phí mười lăm năm của ta vô ích. Tình cảm huynh muội bọn họ khiến cho ta phải ghen tị, Niệm Từ thì cẩn thận quan tâm chăm sóc hắn, hắn thì dứt bỏ lời thề đến thăm nàng bệnh, hơn nữa còn lấy nội công giúp nàng chữa trị. Ta cũng muốn phát giận lên vì họ nhưng hỏa khí lại dễ dàng bị nàng dập tắt.
Nhìn nữ nhi vì tiểu tử ngốc kia mà sẵn giọng với ta, ta không khỏi cảm thấy thất bại khi nuôi dạy nữ nhi. Ta luôn luôn cho Dung Nhi là nữ nhi ưu tú nhất trong thiên hạ, nhưng nếu so sánh với Niệm Từ, thì khuyết điểm điêu ngoa cố chấp lại bại lộ ngay trước mắt ta. Càng ngày ta càng thấy nữ nhi ruột thịt lại chẳng hiểu ta như nàng đã hiểu. Hôn sự của Dung nhi có thể nói là do một tay Niệm Từ thúc đẩy. Trước thì nàng cùng Dung Nhi ở bên tai ta nói tốt cho Quách Tĩnh, nói Âu Dương Khắc xấu xa như thế nào, giống như lửa nhỏ hầm cháo, sợ nói nhiều một lúc thì ta không chấp nhận nên cứ một lần một ít nói cho ta nghe.
Khi Âu Dương Phong tới đảo thì Niệm Từ giống như một con hồ ly nhỏ, đầu tiên là cẩn thận dò xét ta, sau thấy ta không phản ứng liền to gan hóa thành một đại sư tỷ quyền lực, không cố kỵ danh tiếng của Âu Dương Phong, thay ta trực tiếp cự tuyệt hắn. Ở bên cạnh nhìn nàng biểu diễn, đột nhiên ta cảm thấy mong muốn được nhìn thấy nét mặt sùng bái ta của nàng, ta tuyệt đối không muốn làm cho nàng thất vọng. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai tỷ muội cùng với sự phân tích của Hồng Thất Công, ta buộc phải thừa nhận đứa con rể mà một chút ta cũng không hài lòng. Rồi sau đó, đề nghị của chú cháu Âu Dương Phong khiến cho ta có chút tức giận, họ lại dám tơ tưởng đến Niệm Từ, thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Một đồ đệ hiểu chuyện như vậy ta phải giữ bên người ta cả đời.
Sau khi những người khác rời khỏi đảo, thì cuộc sống học tài nghệ của Niệm Từ ở đảo Đào Hoa mới chính thức bắt đầu.
Mỗi ngày từ sáng tới tối làm bạn bên nhau, khiến cho ta có một loại ảo giác, thì ra là cô gái trong suy nghĩ của ta có tồn tại trên đời. Võ công của nàng mặc dù chỉ mới nhập môn, nhưng do nàng chăm chỉ khắc khổ luyện tập nên thăng tiến rất nhanh. Dù nhờ có ta dạy nàng mới học được chữ viết, nhưng năng lực học tập của Niệm Từ rất mạnh, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm khiến cho nàng có được rất nhiều kiến thức phong phú, đối với tất cả thành tựu của ta đều có thể giải thích được, cũng mang đến cho ta rất nhiều kiến thức mới mẻ phong phú. Vì để kéo dài niềm vui này, ta mang theo nàng dạo chơi khắp đảo, cảm nhận niềm vui giản đơn.
Sớm biết đại chiến đêm Trung Thu sẽ khiến cho nàng gặp phải nỗi đau cùng đả kích mất đi người thân duy nhất còn lại, ta sẽ không mang đi Gia Hưng. Nhìn nàng mạnh mẽ lên án mọi người, rưng rưng hứa hẹn kiếp sau, tim ta như bị dao cắt. Ta không để tâm đến việc Dung Nhi mất tích, chỉ dặn dò Tĩnh Nhi tìm kiếm, sau đó mang theo nàng đang hôn mê hỏa tốc trở về đảo. Ngủ say hai ngày sau tỉnh dậy, Niệm Từ không còn sáng sủa đùa vui, cả ngày cứ trầm tư an tĩnh, sống ở chỗ sâu trong nội tâm của mình, ngay cả ta cũng không thèm để ý đến. Trải qua hơn bốn tháng tỉ mỉ chăm sóc, cẩn thận che chở, Niệm Từ thường ngày lại trở về bên cạnh ta. Cũng bởi vì nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng ta nên động tác của nàng với ta hết sức thân mật, ta cũng vì vậy mà vui mừng không thôi. Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng ta thầm nghĩ cho dù phải đối địch với toàn bộ người ở trong thiên hạ ta cũng muốn giữ được nụ cười vui vẻ của nàng.
Ta vạn vạn không nghĩ tới lại chính do ta phá vỡ nụ cười này, phụ lòng tín nhiệm của nàng. Niệm Từ đối với Hoa Sơn Luận Kiếm mệt mỏi không muốn đi, ta cũng không muốn kiên trì ép nàng. Trước khi ta đi, nàng nói nàng sẽ cùng với A Hành chúc ta thành công. Vì những lời này của nàng ta không còn bận tâm đến tình bạn hữu với Hồng Thất Công, đến Âu Dương Phong điên cuồng ngu si, đến Quách Tĩnh bối phận nhỏ khiêu chiến, ta đã lấy được thắng lợi. Chỉ tiếc Lão Ngoan Đồng không có xuất hiện, ta chỉ muốn cùng hắn chân chính không kiên dè gì so chiêu cùng nhau. Thắng lợi tới tay sau hai mươi năm chờ đợi, ta cũng không có cái cảm giác vui sướng trong lòng, lúc này ta chỉ hy vọng có Niệm Từ bên cạnh chia sẻ cùng ta. Ta không rảnh ôn chuyện cùng bọn Dung Nhi, ta nhanh chóng lên đường trở về. Tình cờ ta nghe nói ở Tứ Xuyên đang bán gỗ cây đồng thượng hạng, đây chính là loại gỗ làm đàn tốt hiếm có. Không kịp suy nghĩ nhiều, ta xoay người đi tới đó tìm gỗ làm đàn cho nàng. Mang theo thành quả trở về nhà, ta tưởng tượng Niệm Từ sẽ vui vẻ hạnh phúc như thế nào khi cây đàn của nàng được hoàn thành.
Sớm biết hôm đó là ngày sinh nhật của nàng, ta nhất định sẽ sớm trở lại ăn mừng với nàng. Ôm thân thể nàng mềm mại trong tay, nghe thấy nàng yêu thương tỏ tình, ta đã nhất thời kích động tạo nên sai lầm lớn. Cả một đêm nhu tình đã khiến cho ta khó có thể quên, trong lúc đó thốt lên tên của A Hành khiến cho Niệm Từ thương tâm không dứt. Ta cũng không biết điều đó. Trước giờ, A Hành là người nữ nhân duy nhất đồng giường cùng ta, đây chỉ là lời nói ta phát ra do thói quen mà thôi. Thật ra lúc đó, trong lòng ta rất rõ ràng ai đang ở một chỗ cùng ta. Bởi vì sự dạy dỗ của gia đình, nên khi ở trong khuê phòng, A Hành luôn luôn căng thẳng, không dám phát ra tiếng động nào, cũng không dám mở mắt ra to gan ngắm nhìn thân thể ta. Ta cũng vì đủ loại nguyên nhân, nên không hề to gan tùy ý phóng túng bản thân, chẳng qua là lấy quyền lợi của một trượng phu mà thôi. Nhưng một đêm này ở bên Niệm Từ lại không giống như vậy, ta thật sự cảm nhận được tình yêu điên cuồng vui vẻ, tiếp xúc thỏa mãn bản thân mình đồng thời thỏa mãn cảm xúc của nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta đang ngủ lại bị người thức tĩnh, mở hai mắt ra liền giật mình. Không biết tại sao ta lại có thể bị kích động, cùng đồ đệ làm ra chuyện như vậy. Sau đó lại nghe thấy nàng tỉnh táo tỏ tình, trong khoảng thời gian ngắn ta không biết phải trả lời nàng như thế nào. Ta đã hành xử một cách không hề quân tử, đùn đẩy trách nhiệm cho nàng, dùng những lời lãnh khốc vô tình nhất để đả thương nàng. Trước mộ của A Hành, ta ngây người ba ngày, vẫn không thể nghĩ ra phải làm sao cho đúng. Trong lúc đó, nàng đã tới tìm ta hai lần. Lần thứ nhất bị ta dùng lời lẽ lạnh lùng đuổi đi, lần thứ hai nàng quỳ gối trước mộ A Hành, thỉnh cầu sự tha thứ. Ta không đành lòng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, ta sợ mình không nhịn được sẽ ôm lấy nàng, nên cố gắng nhắm mắt lại không thèm để ý nữa. Ở trước mộ A Hành, ta đã có thể xác định được, Niệm Từ chính là cô gái lý tưởng trong suy nghĩ của ta, nhưng ta lại không có dũng khí theo đuổi nàng. Ta đã làm tổn thương một nữ nhân yêu ta, ta không muốn lại hại thêm một người thứ hai nữa, đặc biệt là người nữ nhân ta không muốn làm cho tổn thương nhất: Niệm Từ. Ta căn bản là không hiểu được nữ nhân, ta không hiểu A Hành tại sao mang thai lại còn cố gắng giúp ta; không hiểu tại sao Dung Nhi vốn có thể lựa chọn được người tốt hơn, tại sao lại vẫn chọn Quách Tĩnh; không hiểu ta là người đàn ông mất vợ đã gần 40 tuổi rồi, con gái ta cũng chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, ta có mị lực gì mà lại có thể được một thiếu nữ thanh xuân như nàng coi trọng. Ta càng lúc càng sợ, ta sợ không có kết cục tốt đẹp, ta sợ cuối cùng sẽ có một ngày Niệm Từ không chịu được bỏ ta mà đi, ta sợ ta sẽ yêu nàng như si như cuồng, không bao giờ có thể trở về làm một Hoàng Lão Tà cuồng phóng không thể kiềm chế được nữa, lại càng sợ nữ nhi và cả võ lâm sẽ không thể chấp nhận được, khiến cho Niệm Từ phải chịu ủy khuất. Nhưng bất kể là ta có sợ hãi như thế nào, khó xử như thế nào, ta cũng chưa từng bao giờ có ý nghĩ để cho nàng rời khỏi ta. Cứ như vậy hai chúng ta cả đời bầu bạn ở đảo Đào Hoa chẳng lẽ không được sao?
Trưa ngày thứ ba, thì một tin sét đánh đến với ta. Ách bộc báo với ta Niệm Từ đã tự phạt trục xuất khỏi sư môn, đã rời khỏi đảo. Ta thật không hiểu, nữ nhân này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, ba ngày trước còn nói yêu ta, tại sao lúc này lại không lời từ biệt bỏ đi đây! Xem lá thư trong phòng ta mới hiểu được, thì ra vì ta do dự nên nàng cho rằng ta khó quên tình cũ, nên đã thật nhanh quyết định đem ta trả lại cho A Hành. Hành động thiện lương của nàng đã làm cho ta đau lòng không dứt, lại càng thêm tự xỉ vả mình trong lòng ích kỷ cứ lo trước sợ sau. Ta không thể nhìn Niệm Từ yêu thương lặng lẽ hy sinh cho ta, ta cũng nên trở lại thành Hoàng Lão Tà chán ghét ý kiến thế tục, làm việc chỉ cần quan tâm đến sở thích của mình, theo đuổi cuộc sống mình muốn. Sau khi phân phó ách bộc canh giữ đảo xong, ta khắc lên ván gỗ vài dòng chữ để lại cho Siêu Phong rồi bắt đầu quá trình đi tìm lại người ta yêu thương. Nhưng đáng tiếc Niệm Từ của ta quá mức thông minh, trong biển người mênh mông, ta đã phải tìm nàng rất lâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...